|
Bài dự thi :
Đời người ai cũng có một thời để nhớ để thương ,nhưng có lẽ với mình cái thời đáng yêu ,đáng nhớ và luôn là kỷ niệm đẹp trong tim mình là thời học trò ,thời áo trắng thơ ngây đến trường ,cái thời học sinh nội trú ,đầy yêu thương ,với 1 mối tình đầu đầy thơ dại ,đầy yêu thương ,với những ngày tháng còn sống ở Việt Nam ,dù đã hơn 24 năm rời xa quê hương ,nhưng những ngày tháng đó vẫn mãi sống trong tim mình ,vẫn là kỷ niệm rất đẹp ,để mà khi hồi tưởng lại mình vẫn còn thấy vui vẽ và hạnh phúc ,xen lẫn với 1 nổi buồn xót xa , .......................
Phần 1 : Kỷ niệm thời trung học
Cách đây gần 40 chục năm về trước ,có 1 cô bé thi đậu vào trường nữ trung học Gia Long ,là 1 ngôi trường nổi tiếng vào thời đó...............
Và cô bé bắt đầu quen những người bạn cùng trang lứa với cô bé , và ai cũng rất vui vẽ và cảm thấy sung sướng khi được khoác lên người chiếc áo dài trắng xing xắn dễ thương ,với phù hiệu mang tên trường với hình 1 cánh mai xinh xắn.......
và những ngày tháng êm đềm của ngôi trường nữ đó ,của những giờ chơi đầy tinh nghịch ,với những tà áo dài được cột nút lại cho gọn về phía trước để dễ chơi u chơi mọi chơi trò cút bắt ,những ngày tháng cả bọn lén lút trong giờ học chuyền cho nhau những bịch cốc ,bịch ổi mua vội trước cổng trường...........và cùng la lên khi bất chợt thầy cô hỏi " các em đang làm gì thế "
" không có gì cô ạ " để rồi cùng nhau cười
Và rồi ngôi trường nữ đó đã được đổi tên thành Trường NGUYỄN THỊ MINH KHAI ,và thế là mất heet' những trò chơi tinh nghịch của bọn con gái mới lớn ,hết cả những câu chuyện trò không e dè không ngại ngùng mắc cở của những học sinh trường nữ ,vì ngôi trường đó ,vào năm 1978 ,đã không còn là trường nữ trung học nữa mà bắt đầu có những nam sinh trung tuyển cấp 3 vào học ,và những nam sinh đó được gọi là dân tộc thiểu số...............
và rồi những mâu thuẩn đã xảy ra với cô bé đó ,ghét những tên dân tộc thiểu số đó ,vì chính là những thủ phạm ,làm cho cô bé đó và những người bạn thân của cô bé ,mất hết nhưng trò chơi tinh nghịch ,mất hết vẽ tự nhiên ,khi phải đi ngang qua họ............
nhưng khó mà ghét được họ ,vì 10 nam sinh trong lớp D4 của cô bé ,là những nhân tài nổi tiếng toàn trường ,họ là những tay trống ,tay đàn có tiếng trong trường ,và họ rất giỏi về âm nhạc
họ rất được các bạn nữ sinh cùng khối và cùng ban D hay ban C đều thích ,và rồi tình bạn của nữ sinh trong lớp với 10 nam sinh đó ngày càng thắt chặt và tình bạn đó đã luôn tồn tại suốt 30 năm trời sau khi tốt nghiệp trung học ,và tình bạn đó sẽ luôn trường tồn cho tới khi cả lớp cùng nhau đi về nơi thế giới khác
Tình bạn đó rất ấm áp và rất thân thiết ,dù bây giờ không còn bên nhau ,nhưng dù sống ở Việt Nam ,sống ở MỸ ,sống ở châu Âu ,sống ở Canada .............hay bất cứ nơi nào trên thế giới ,họ vẫn tìm về bên nhau trong những ngày tết ,trong những ngày họp mặt lớp ,trong những ngày bạn bè về thăm quê hương...............và những câu chuyện vui ,những kỷ niệm thời đi học được trao đổi và rồi cùng nhau bật cười vì những sự giận hờn ganh ghét ,cải vã vô duyên đó ,và họ cảm thấy bạn bè luôn bên nhau như ngày nào
Phần 2 : Mối tình đầu thời học sinh nội trú trường bưu điện
Và rồi khi tốt nghiệp trung học ,cô bé đó đã thi vào trường Bưu Điện ,và rồi những ngày tháng của thời áo trắng bước chân tới trường đã không còn nữa ,nhưng thay vào đó là một cuộc sống mới của thời sinh viên nội trú
Ngày cô bé bước chân vào trường là một ngày mà cô bé cảm thấy rất lo lắng và rất căng thẳng vì không biết cuộc sống của nội trú như thế nào đây ,và cô bé cảm thấy lạc lõng vì không có bạn bè thời trung học bên cạnh mình..................
nhưng sự lo lắng đó ,không tồn tại lâu trong cô bé ,vì cô bé đã dần dần quen với 4 cô bạn sống chung phòng với mình ,và cô bé cảm thấy rất thích thú với cuộc sống mới
Cô bé quen dần với những nội qui trong trường ,quen dần những tiếng kẽng vang lên ,báo giờ
Những sáng 5 giờ cùng nhau thức dậy ,tập thể dục ,và cùng nhau làm vệ sinh cá nhân ,
rồi tới 8 giờ sáng cùng nhau xuống lớp học..............
những giờ học căng thẳng ,những danh từ chuyên môn ,những tín hiệu tích ta tích tích sang lên ,những tính hiệu nhức đầu nhức oc' ,những giờ học đầy căng thẳng
Và cô bé ,đã quen dần với những danh từ của dân Nội trú với những bữa cơm canh toàn quốc ,thịt tam tạng
và đã quen dần với cuộc sống ,và tình bạn của bộ 5 đã kết chặt bên nhau
Và rồi 1 ngày nọ ,một anh bạn bên lớp Cáp sang làm quen với cô bé
Và cô bé đã e ấp mắc cở khi cả nhóm bạn nữ cùng khu ký túc xá nữ chọc ghẹo cô bé ,khi anh bạn đó luôn bảo Quỳnh là của Tùng................Cô bé đã ngại ngùng khi bạn bè chọc ,và đã thắc mắc khi anh chàng Tùng cao 1m8 ,rất đẹp trai và có đôi mắt rất đẹp ,với cặp mắt đen sáng với cặp lông mi cong vút mà con gái ai cũng ganh tỵ với đôi mắt đẹp đó..............lại theo cô bé ,một con vịt xấu xí ,lại nhỏ con ,chỉ cao 1m 5 ,ốm yếu gầy gò..............và anh chàng đó bảo thích thì thích chứ không giải thích được
Nhưng 4 cô bạn thân của cô bé bảo cô bé ,đừng quen Tùng.chi? vì 4 cô bạn của cô bảo 1 chàng trai đẹp như vậy sẽ có nhiều bạn gái sẽ có nhiều người thích và Quỳnh sẽ khổ vì ghen đó
Và rồi cô bé luôn mâu thuẩn với chính mình.............
Nhưng anh chàng Tùng hình như hiểu tâm trạng của cô bé ,nên không tấn công dồn dập ,không theo tán tỉnh sàm sở mà chỉ lặng lẽ đi theo Cô bé ,những chiều sau khi tan học ,cô bé lặng lẽ lên sân thượng của lớp học ôn bài ,và khi cô bé vừa học xong bài học của mình những môn học Bưu chính đầy khô khan ,về thư chuyển tiền ,về Bưu Phẩm bưu kiện ,và những từ chuyên môn về điện báo ,điện thoại................một ly nước được chìa ra trước mặt cô bé ,kèm theo 1 nụ cười rất tươi.............và cứ lặng lẽ ,cứ âm thầm như thế ,từ từ hình ảnh anh chàng dần dần đi vào tâm trí cô bé và một tình cảm nhẹ nhàng len lõi vào ttim cô bé ,cô bé cảm thấy vui vẽ ,hạnh phúc khi bên cạnh anh chàng đẹp trai đó ,cảm thấy chút lưu luyến khi nhìn thấy anh chàng.................và dần tình yêu nhẹ nhàng đến ,một cách rất êm dịu rất ngọt ngào ,những câu chuyện vui được kể cho nhau nghe
Cô bé coi Tùng như 1 người bạn tri kỷ ,những lúc cảm thấy buồn bã ,cô bé lại lao vào vòng tay ,lại mượn bờ vai để khóc ,để ấm ức kể những bực bội ,..............và những câu an ủi được thốt ra ,và những cái vuốt tóc nhẹ nhàng đầy yêu thương............Tùng luôn là thế ,luôn luôn nhẹ nhàng tế nhị bên Cô bé ,luôn là 1 người để cô bé tin tưởng mà tâm sự ,vo=í cô bé ,Tùng luôn là 1 người anh ,và là 1 người bạn tri kỷ ,một người bạn không thể thiếu.............
Và tình bạn của đôi bạn đó vẫn êm đềm bên nhau ,với họ không có những tối lang thang ngoài những quán nước ,những quán chè ,mà là những ngày tháng ,học bài bên nhau , không cùng ngành ,cùng lớp ,nhưng đôi bạn nam nữ này họ có chung 1 sự tương đồng bên nhau ,với họ học là trên hết ,chưa xong bài vỡ là chưa thể nói chuyện với nhau ,và họ vui vẽ khi thấy đối phương vì mình mà học hành vì tương lai mà cố gắng.......với họ tình bạn không phân biệt nam nữ ,họ có thể vì bạn mà hy sinh......................
Cho tới 1 ngày anh chàng không thấy cô bé xuống lớp học , và không biết cô bé vì sao như vậy...........qua 4 cô bạn thân của cô bé ,mới biết Cô bé bị bệnh đang nằm mê mệt trong phòng.............,một sự lo âu chợt đến ,và rồi anh chàng làm liều đến phòng của cô bé và bồng cô bé xuống phòng y tế nằm bên trên khu ký túc xá nam ,mặc cho bạn bè chọc ghẹo ,anh chàng đã lấy tập vỡ của cô bé và ghi chép những bài mà cô bé không xuống lớp để chép được
sau 4 ngày nằm ngủ lì bì cô bé đã dần dần bình phục ,và rất cảm động khi 4 cô bạn thân tường thuật lại những gì mà anh chàng đã làm cho cô bé..............
Và rồi khi ra trường ,Cô bé được phân công về trung tâm Bưu chính thuộc Bưu điện thành Phố Hồ chí Minh ,và anh chàng được phân công về Tổng đài 5 ,trực thuộc tổng đài điện thoại ,không còn gặp mặt thường xuyên nhưng đôi bạn đó luôn liên lạc với nhau ,và luôn nghỉ về nhau
Nhưng sau khi ra trường được 1 năm thì bổng 1 ngày tùng đến nhà cô bé và đề nghị cô bé một chuyện mà Cô bé chưa bao giờ nghỉ tới
anh chàng thố lộ tình yêu của mình dành cho cô bé ,và ngỏ lời muốn tiến tới vô+í Cô bé
Một đề nghị được đưa ra ,chỉ cần đồng ý và 2 đứa sẽ đính hôn và sẽ cùng đi vượt biên với nhau
nhưng cô bé đã lạnh lùng từ chối ,và để rồi Tùng đã đau lòng mà nói
" đâu rồi 1 cô bé dễ thương hiền lành ,nhẹ nhàng tế nhị ,mà bây giỡ là 1 cố bé lạnh lùng tàn nhẩn "
để rồi lặng lẽ bước chân ra đi ,và mãi mãi không còn thấy nhau
Tùng đâu có biêt' rằng cô bé đã đau lòng ,đã khóc rất nhiều khi khướt từ lời đề nghị đó
Tùng đâu có biết là cô bé rất yêu thương Tùng ,
Và lý do cô bé từ chối vì lúc đó cả 2 vừa bước vào tuổi 22 ,còn quá trẻ để kết hôn ,và cả 1 tương lai đang chờ 2 người trước mặt ,Cô bé không muốn hũy đi tương lai của người mình yêu
Và rồi 1 tháng sau ,tin Tùng đã được tàu Tây Đức vớt tới tai cô bé..............
Và Cô bé đã khép chặt trái tim của mình lại ,luôn u sầu và không còn nhí nhảnh như trước nữa ( cho mãi to=í năm 1987 )
Nhưng Cô bé không ân hận việc mình làm ,vì cô bé biết Tùng sẽ hiểu rỏ lý do vì sao cô bé từ chối
và cô bé biết rằng trong tận cùng trái tim ,trong tận cùng ký ức của cả 2 ,luôn có nhau và luôn nghỉ về nhau
Mong rằng với cô bé với Tùng sẽ mãi là 1 kỷ niệm đẹp ,là một tình đầu vụng về thơ dại của tuổi mới lớn ................
hãy luôn là 1 kỷ niệm đẹp nhé
Phần 3 ( viết theo yêu cầu của Joongbo ,
Những yêu thương và những đau lòng
Sau khi T đi rồi ,cô bé đó luôn u buồn ,và luôn khóc nhè ,khi có 1 ai đó vô tình làm cô bé đau lòng
Đã nhỏ con rồi lại thêm ốm ,chỉ nặng khoảng 32 kg ,nên bạn bè làm chung phòng luôn gọi cô bé là co bé mít ướt và là " hàng dễ vỡ xin nhẹ tay"
Anh Sơn anh của T một hôm sau ngày T ra đi 1 tháng tới tìm cô bé báo tin là T đã định cư ở tây Đức ,sau khi được tàu Tây Đức vớt và sau khi làm những thủ tục xong đã được nhận vào sống ở Tây Đức ...............
Cô bé rất vui mừng khi nghe tin đó vì biết người ấy đã bình yên tới một quốc gia khác ,nhưng xen lẫn 1 nổi buồn là sao không là MỸ ,để 2 đứa còn gặp lại nhau chứ
Bọn bạn luôn biết cô bé không quên được ,nên luôn tìm cách làm cho cô bé vui lòng và luôn làm cho Cô bé không suy nghỉ tới chuyện đã qua
Bạn bè dần dần có người yêu ,bộ 5 ngày nào lại chộn rộn bên nhau trong ngày cưới của A Đ ,thật là hơi ganh tỵ với cô bạn của mình ,rất hạnh phúc khi thành hôn với mối tình đầu của mình ,bộ 5 ,lại tỉ tê nhỏ to ,và cuối cùng thì 4 đứa ra 1 thông cáo cho anh N chồng Đ ,một cái qui ước thật tức cười ,nhưng anh N lại đồng ý với yêu cầu của 4 cô bạn thân của vợ ,vì biết họ luôn vun vào cho TY của 2 người
Cô bé vẫn âm thầm lặng lẽ đi làm ,trong phòng KT2 nơi làm việc của cô bé ,mấy anh làm chung luôn bảo sao em không kiếm người yêu đi ,mà anh thấy có cây si bên phòng kế luôn theo sau em đó ,ừ đi ,bọn anh thấy anh chàng đó được đó
Mấy chị thì bảo ,có ai đời cây si ngày nào cũng tìm cách cho cả phòng ăn cả ,hôm nào cũng chè ,ma` thôi em ừ đại đi ,chứ thấy tên đó tội nghiệp quá.............nhưng trái tim đã băng giá rồi kể từ khi T đi ,thì con tim đã không mỡ ra thì làm sao mà ừ đây
cô bạn học cùng lớp thì bảo thôi thì ăn thì ăn mà cây si thì mặc cây si ,ai biểu đem tiền cho gái có đòi được không
Cho đến tháng 3 năm 1987 ,chị N làm chung phòng cô bé rủ cô bé tới nhà chơi ,nhà chị ấy là khu ký túc xá của nhân viên B Đ ,năm trên đường Hai Bà Trưng
Cô bé tới nhà chị bạn chơi chỉ vì cô bé thích bé Anh Thư con chị N ,con bé rất đẹp và rất dễ thương ,cô bé thiêu khăn tay ,may bao gối ,và thiêu lên áo cho con của chị N ( vì cô bé là nữ sinh trường nữ mà nên những chuyện như vậy với cô bé là quá dễ dàng )
Cho tới 1 tối sinh nhật bé Anh Thư ,chị N ,mời cả phòng tới nhà chơi ,và tuyên bố 1 câu
" trong phòng ai cũng muốn cho cái con nhỏ hay mít ước có 1 người bạn trai cả để cho mọi người không phải lúc nào cũng nhìn chừng cái con nhỏ đó ,hôm nay mình làm mai 1 người cho nó ,,nhưng mà mọi người nhớ để ý và quan sát anh chàng đó nghe chưa ,sao đó thì góp ý kiến coi bao nhiêu người đồng ý cho 2 đứa nó quen nhau
Cô bé nhảy lên la làng bảo " em đâu phải là món hàng đâu mà mấy chị đòi kiếm người gã em đi chứ......"( nói rồi òa lên khóc )
và mấy chị lại bảo " đã biết em vì sao như vậy rồi ,đã nghe những người bạn cùng khóa với em được phân công về chung với em kể rồi.............thôi đã 3 năm rồi ,đủ để tang cho 1 mối tình rồi ,vậy nên quên đi và hãy yêu người khác đi......"
và thế là 1 cuộc gặp mặt chớp nhoáng ,một tối rất vui vẽ ,cô bé cứ im lặng ngồi ăn ,không nói một câu ,không nhìn 1 ai ,không ừ 1 tiếng ,mặc cho mấy bà chị làm chung truy hỏi cái anh chàng mà họ tính làm mai cho cô bé.............tiếng cười nói chung quanh ,vẫn không làm cô bé quan tâm ,vẫn không làm cho cô bé để ý tới
Có lẽ chinh' vì thế mà anh chàng để ý tới cô bé
Có lẽ anh chàng tự nhủ " cô bé này là ai sao lại có vẽ lạc lõng giữa một nhóm người lúc nào cũng cười giởn ,lúc nào cũng tra hỏi mình ,chỉ một cái nhìn một cái gật đầu chào khi chị N giới thiệu mình với mọi người ..........????????????một dấu hỏi to tướng
mà đúng thôi ,anh chàng là ai chứ việc gì phải để ý , mà cũng không thèm để ý làm gì ,
( đúng là kiêu căng quá đi ,như bao người đã nói mình là 1 người khiêu căng,mà kẹ họ ,không thèm để ý làm gì.............)
Và rồi sau đó ,một cuộc bỏ phiếu của 36 nữ nhân viên trong phòng được diển ra ,và 24 người đã đồng ý chấp nhận với yêu cầu mai mối của chị N ,12 phiếu không bỏ ,trong đó có 6 nhỏ bạn cug` ra trường ,không dám bỏ phiếu vì sợ cô bé giận và sợ cô bé tuyên bố không thèm làm bạn
Còn 6 phiếu kia thì là 6 ông anh làm chung phòng luôn bảo " bọn anh khổ quá vì làm việc chung với mấy chục bà nhiều chuyện ,hay làm ồn ào ,ngoại trừ cô bé và cô bạn thân của cô bé "
họ không đồng ý vì bảo mấy má lại làm khổ con bé hiền lành rồi ,hãy để cho nó yên thân...........
Và thế rồi mặc cho mấy anh phan` nàn ,làm mai vẫn tiến hành ,và rồi ngày lại ngày chị N luôn tạo cơ hội cho co bé và anh chàng đó gặp nhau
và thế là sau nhiều lần gặp nhau ,cô bé để ý thấy anh chàng đó cũng có 1 nét tương đồng giống người mối tình đầu ,cũng đôi mắt sáng ,cũng cao 1m8 ,và cũng dịu dàng tế nhị ,và luôn quan tâm to=í cô bé
hình như trái tim cô bé đã dần dần mỡ ra ,cô bé đã mỉn cười trở lại đã nói nhiều hơn trước ,như là cái tính hay nói của cô bé ,cô bé đã líu lo trở lại
Và anh chàng thì chưa bao giờ ngỏ lời là thích cô bé ,nhưng vẫn luôn tìm tới gặp cô bé khi nghỉ làm ,vẫn luôn tới B Đ đón cô bé khi tan ca ,và thường hay bảo hôm nào 2 đứa mình cùng đi dạo phố nhé
Cô bé thì coi anh chàng như 1 người anh ,vì lớn hơn cô bé 2 tuổi ,và vì coi như anh nên cô bé luôn vô tư ,luôn hồn nhiên
có lần sau khi cùng nhau đạp xe di quanh thành phố SG ,trời bất chợt đổ mưa ,và rồi cả 2 dừng chân trú mưa ,nhưng chỉ được 5 phút cô bé bảo tro=ì mưa không biết bao giờ dứt và sau đó thì nói hay mình cùng lang thang dưới mưa nhé...........vừa nói xong là cô bé lao mình đạp xe đi dưới mưa ,và mặc cho anh chàng ngẩn ngơ vì ngạc nhiên
và rồi lại ngày ,tình bạn của 2 người họ càng thêm thân ,họ líu lo nói chuyện và kể cho nhau nghe mọi chuyện trên đời ,và cô bé thì đã vui vẽ yêu đời khi có ông anh bên cạnh
Cô bé hình như đã nguôi ngoa vo=í người tình đầu ,và các chị trong phòng đã vui vẽ khi họ nhìn tháy sự quan hệ ngày càng thân của 2 người
và cho tới tháng 3 năm 1988 ,cô bé đi gặp phái đoàn phỏng vấn ,và chuẩn bị đi MỸ ,cô bé ,phải nộp đơn xin nghỉ việc ,theo yêu cầu của phái đoàn MỸ
trong thời gian nghỉ việc chờ đi ,cô bé luôn đạp xe ra B Đ ,và luôn tìm gặp những người làm chung phòng với cô bé ,vo=í cô bé họ là 1 phần không thể thiếu với cô bé ,họ là người nhà ,là những ông anh ,những bà chị ,xí xọn ,nhiều chuyện hay xía vào chuyện của cô bé ,nhưng cô bé biết họ luôn thương và luôn quan tâm tới cô bé............
và anh chàng đó thì luôn tìm gặp cô bé
Cho tới cái ngày 22/9/1988 ,cái đêm cuối cùng của cô bé ở VN ,cái đêm mà cô bé không bao giờ quên
cả nhà đông đúc người tới để chia tay chào tạm biệt ,4 cô bạn thân cùng đến ,và cả 5 đã ôm nhau khóc ,không nở chia tay ,và với cô bé 4 cô bạn đó luôn là người số 1 luôn là những người bạn mà cô bé ấy yêu thương nhất
và anh chàng cũng tìm tới chia tay cô bé
sau khi 4 cô bạn thân ra về hẹn ngày mai sẽ đưa ra phi trường ,anh chàng và cô bé ,lên sân thượng ,nơi mà chị em của cô bé mỗi đứa ngồi 1 góc lặng lẽ thì thầm trò chuyện chia tay với người mình thương ,và chia tay với bạn bè
Một cuốn sổ được trao ra ,và 1 câu tỏ tình được thốt ra " anh dù đã nhủ lòng không nói nhưng vẫn phải nói ,anh đã yêu em từ lúc nào không biết nữa ,nhưng là 1 tình cảm chân thật và anh biết là sau khi nói lời yêu cũng là lúc nói lời chia tay............
và một nụ hôn đã được trao ra ,một nụ hôn đầu đời của cô bé đã bị cướp đi ( với mối tình đầu cô bé chưa hề trao nụ hôn cho T ,chỉ là những nụ hôn của T hôn nhẹ lên tóc lên má cô bé............) một nụ hôn ngọt ngao` ,có vị ngọt của tình yêu có sự chua chát của biệt li có sự đau long` ,có vị mặn của những giọt nước mắt
Cô bé đã khóc rất nhiều trong đêm đó ,cô bé đau lòng và đã trách thầm anh chàng sao quá tần nhẩn không dấu kín trong lòng đi ,nói ra làm gì để rồi cả 2 cùng đau khổ ,cô bé đau lòng vì tiếng yêu vừa nhận vào thì cũng là lúc nói lời chia tay
Cô bé biết rằng lần chia tay thứ 2 này cũng giống như lần thứ nhất ,lần trước cô bé chia tay để cho một người ra đi tìm về nơi chốn mà tương lai người đó sẽ tốt đẹp hơn
còn lần chia tay này là lần mà cô bé sẽ là người ra đi ,mang theo nỏi nho=' của quê hương ,của bạn bè ,mang theo cả những kỷ niệm đẹp của anh chàng mà cô bé luôn nói là anh trai mình , cô bé biết họ xa nhau không phải vì họ ghét nhau mà là vì tương lai của người khác ,cô bé chấp nhận mang tất cả những sự đau lòng ,sự buồn bã và sự nhung nho=' để bước chân đi
Cô bé biết rằng khi cô bé bước chân ra đi là cô bé sẽ mất tất cả ,không còn 4 cô bạn thân ben cạnh ,không còn những ông anh bà chị nhiều chuyện luôn xía vào chuyện của cô bé ,và đôi lúc làm cô bé khóc vì bực mình
cô bé sẽ xa ông bà ngoại mà cô bé yêu thương nhất trên dời............................và rồi hình như ông tro=ì cũng khóc cho cô bé nên vào lúc 10 giờ 30 sáng ngày 23/9/1988 khi cô bé bước chân ra phòng cách li để lên máy bay ,tro=ì đã đổ mưa ,và những giọt nước mưa xen lẫn những giọt nước mắt của cô bé đã theo chân cô bé lên máy bay ,và mang đi theo với cô bé cả một vùng trời yêu thương và kỷ niệm ..........................
Cô bé đó bây giờ đã là 1 phụ nữ trung niên 51 tuổi có 3 con và 1 ông chồng
|
Rate
-
Xem tất cả
|