|
CHAPTER 24 - DARA AHJUMMA'S MAKEOVER!!!
Credit: this story is written by Huntress Link
Translator: Thảo_Tôm
Editor: minhchung
SANDARA's POV
Ngón chân tôi đang co quắp và thâm tâm tôi thì teo quắt lại!
Đó là phản ứng của cơ thể tôi mỗi khi tôi nhớ lại chuyện ‘tôi-tưởng-rằng-anh-ấy-sẽ-hôn-tôi!”trong cuộc chạm trán với Jiyong tối qua. Khi chúng tôi về đến nhà, tôi gần như phải lập cái hàng rào chắn trên giường một lần nữa! Hãy tưởng tượng sự nhẹ người của tôi đêm qua khi anh ấy bắt đầu đóng gói và thông báo với tôi rằng Big Bang cần phải đi đến địa điểm quay hình MV!
ARRRGGGHHHH!!!!!! Chuyện gì đang xảy ra với tôi thế này?!
Tôi ném mình xuống giường và bắt đầu lăn lăn như điên. Một sự nhầm lẫn tai hại... Tôi hít hà mùi hương của Jiyong trên tấm ga trải gường, tâm trí tôi lại quay về với sự biến thái của nó lần nữa.
GYAAAHHHHHH!!!!! Tôi nhảy khỏi giường như thể mông mình đang bị thiêu rụi. Chết tiệt, tôi nghĩ rằng tôi cần một vài liều thuốc cực mạnh. Hoặc một sở thích mới? Thứ gì đó! Bất cứ thứ gì! Wahhhh! Tôi kéo tóc mình với hy vọng sự đau đớn trên da đầu sẽ mang lại chút tỉnh táo cho cái đầu mờ mịt của tôi.
Sau đó điện thoại của tôi reo. Minho đang gọi cho tôi! Minho! Ơn Chúa vì Minho!
“Minhooooo!!!!”, tôi hét lên phấn khích, thực lòng biết ơn sự hiện hữu của anh ta đã cứu tôi khỏi bờ vực của sự điên rồ.
“Yah DaRabbit. Tôi sẽ không mắc bẫy vì sự dễ thương của cô đâu nên làm ơn dừng nó lại đi. Lễ Trao Giải là vào tối mai. CHÚNG TA PHẢI HOÀN TẤT VIỆC LỘT XÁC CHO CÔ!!”, anh ta réo, trong cố gắng làm rách màng nhĩ của tôi.
“ĐƯỢC! Tôi rỗi cả ngày mai. Tôi có lớp học hôm nay.”, tôi trả lời. Có một sự ngập ngừng khó hiểu ở đầu dây bên kia.
“Liệu một ngày có đủ để lột xác cô không nhỉ? Ý tôi là, tôi rất RẤT chắc chắn để tìm ra được một chiếc váy cho cô là một thách thức rất lớn...dựa vào việc cô có cái thân hình của một thằng nhóc 12 tuổi...”, anh ta nói cái sự-thật-hiển-nhiên ra.
Tôi bực bội cúp máy, gần như đập vỡ điện thoại thành từng miếng. Grrr, tên Minho đó!
_____________________________________________________________
BOM's POV
[Sáng thứ năm]
Tôi bước ba bước lên phía trước và lập tức rút lại. Tôi đã đi tới đi lui và trở ra trở vào trước tòa nhà của Dara được 20 phút rồi. Nếu ai đó nhìn ra ngoài cửa sổ của họ từ tòa nhà, hẳn là họ đã gọi cảnh sát - thông báo có một phụ nữ đáng ngờ đang lảng vảng bên ngoài. <*thở dài>
Tôi nhìn lại tòa nhà của Dara lần cuối và bắt đầu rời đi, mỗi bước chân tôi cứ một nặng nề và nặng nề hơn. Ngày hôm qua, tôi đã thấy cô ấy cầm một tấm bảng ngu ngốc , lôi kéo tôi bằng những cái bánh cupcakes chỉ để chấp nhận lời xin lỗi của cô ấy. Cô ấy đứng ở đó trong khi mọi người đều cười nhạo. Đồ ngốc đó...
Tôi nhớ đồ ngốc nghếch đó kinh khủng...Tôi muốn nói chuyện với cô ấy. Tôi muốn nói rằng tôi mới là người nên xin lỗi, rằng chúng ta nên quên tất cả mọi thứ đi và tiếp tục. Nhưng tôi không biết phải đối mặt với cô ấy thế nào. Thậm chí nếu cô ấy có nói xin lỗi, lỡ như sâu trong thâm tâm , cô ấy vẫn ghét tôi thì sao? Đó là lần đầu tiên cô ấy công khai nói rằng cô ấy thất vọng vì tôi. MÌNH THẤY THẤT VỌNG VÌ CẬU, BOM! Tôi vẫn nhớ cái ngày cô ấy hét vào mặt tôi, với nỗi thất vọng. Có hai từ mà tôi không giỏi nói một cách chân thành –'Xin lỗi' và 'Cảm ơn'. Tôi vô cùng muốn xin lỗi Dara nhưng tôi không thể tìm thấy lưỡi của mình mỗi lần tôi muốn làm thế.
Mọi luôn luôn hỏi tôi tại sao lại làm bạn với cô ấy. Họ không thấy được con người Dara thực sự tuyệt vời thế nào. Họ nghĩ rằng tôi luôn là người bảo vệ cô ấy. Trong khi thực tế, cô ấy là người mạnh mẽ nhất trong tất cả những người tôi từng gặp. Bạn có thể ném bất kỳ nỗi bất hạnh nào lên cô ấy nhưng cô ấy sẽ không cúi đầu và chấp nhận thất bại mà không chiến đấu. Cô ấy là người đã tát cho tôi thức tỉnh khi tôi đi sai đường. Cô ấy là người duy nhất dũng cảm đối mặt với tôi và ném tôi trở lại mặt đất khi sự nổi tiếng ở trường của tôi bắt đầu lấn át trong đầu tôi. Cô ấy khiến tôi nhận ra mình may mắn thế nào khi có cha mẹ vô cùng yêu thương mình.
Tôi dừng lại. Tại sao tôi phải hèn nhát bước ra khỏi cuộc sống của bạn thân mình chỉ vì tôi sợ rằng cô ấy thật sự ghét tôi? Chỉ vì cái lòng kiêu hãnh ngu ngốc của tôi? Dara sẽ thực sự ném cái tình bạn của chúng tôi đi vì Lee Jongwan ư? Cô ấy có thực sự ghét tôi?
Trước khi tôi kết thúc màn độc thoại nho nhỏ của mình, ai đó bỗng đột ngột ôm tôi từ phía sau! Tôi suýt nữa hét long cả phổi khi tôi nhận ra đó là ai.
“BOMMMM!!! MÌNH XIN LỖI!! LÀM ƠN NÓI CHUYỆN VỚI MÌNH ĐI MÀ!!!”, Dara bắt đầu khóc lóc trước khi tôi có thời gian để phản ứng.
“YAH! Đừng có hét vào tai mình!”, tôi nói để che giấu sự xấu hổ của mình, nhưng giọng tôi lại run run. Mắt tôi cũng không chịu hợp tác, nước mắt cũng cứ thế dâng lên.
Cô ấy lập tức buông tôi ra và lùi lại. Tôi quay lại để đối diện cô ấy.
“Đồ ngốc...đồ THẦN KINH!!”, tôi hét lên trong khi yếu ớt dùng túi của mình đánh vào tay cô ấy khi những giọt nước mắt bắt đầu chảy dài từ mắt tôi.
“Sao cậu có thể nói cậu thất vọng vì mình chứ...Cậu ghét mình nhiều như thế ư?”, tôi cay đắng hỏi, sợ phải nghe câu trả lời của cô ấy.
“WAAHHH! BOMMMIIIIEE!!! MÌNH KHÔNG GHÉT CẬU, MÌNH XIN LỖI!! Mình nhận ra mình đã ngu ngốc thế nào khi hành động như vậy. Tha lỗi cho mìnhhhhhhhhh!!”, cô ấy gào khóc như một đứa trẻ. Aigoooo, thật khó để tiếp tục khóc trong khi cái tên đần độn này đang ở trước mặt bạn.
“Mình xin lỗi Dara...Và cảm ơn cậu..”, tôi thì thầm trong khi hướng ánh nhìn xuống chân mình, ngại ngùng với những từ ngữ vừa tuột ra khỏi miệng.
Dara chạy đến và ôm tôi lần nữa. Tôi lau nước mắt trong khi cười lớn vì cô ấy cứ tiếp tục xin lỗi. Tôi vỗ vỗ lưng cô ấy để cô ấy bình tĩnh lại nhưng cô ấy vẫn không ngừng nức nở. Aigooo...
“Dara? Cô vẫn ổn chứ?”, một giọng nói mà bất cứ ai không phải kẻ ngoại đạo về Kpop đều sẽ nhận ra, đột nhiên hỏi. Tôi từ từ quay đầu lại và đó là anh ta, G-DRAGON, chính anh ta – với túi xách trên vai, quần jean rách và áo len có mũ! Tôi không thể tin vào mắt mình, anh ta ngập tràn vẻ cuốn hút!
Nó nhắc tôi nhớ, làm thế quái nào mà bạn thân nhất của tôi cuối cùng lại trở thành bạn bè với GD? Theo một số nguồn tin trên mạng, họ trở thành bạn bè trong lần comeback của Big Bang ở Inkigayo. Tôi đã ở đó với Dara. Họ đột nhiên trở thành bạn bè sau khi GD giúp cô ấy khi cô ấy ngất xỉu ư? Nó thậtttttt khó hiểu!
Dara chạy đến chỗ GD và kêu lên, “Jiyong, Bom tha lỗi cho tôi rồi!!”. GD trông thật sự vui mừng, như thể anh ta biết chuyện gì đã xảy ra giữa Dara và tôi vậy. Sau đó anh ta lấy chiếc khăn tay của mình và bắt đầu lau những giọt nước mắt của Dara.
Tôi nghĩ hàm của mình đã rớt xuống đất rồi theo đúng nghĩa đen. Tôi không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra trước mắt mình. GD quàng tay anh ta quanh người Dara và cả hai bọn họ bước về phía tôi.
“Annyeeonghaseyo, tôi là Kwon Jiyong. Rất vui được gặp cô ,Bom. Tôi nghĩ cả ba chúng ta cần nói chuyện.”, anh ta nói. Tôi cúi đầu, nhưng miệng tôi không thốt lên được bất kỳ tiếng gì. Tôi thậm chí không thể giới thiệu bản thân mình một cách đúng đắn. Ý tôi là, cái quái gì chứ?! Ba chúng tôi cần nói chuyện? Tôi cảm giác như tôi là mẹ của Dara và GD đang sắp hỏi cưới Dara vậy!
_____________________________________________________________
SANDARA's POV
<*thúc thúc>
<*nháy mắt nháy mắt>
Bom thật sự cần dừng cái việc thúc vào tôi và nháy mắt với tôi lại. Cô ấy đã như thế 20 phút rồi sau khi Jiyong kể cho toàn bộ câu chuyện cho cô ấy.
Jiyong thậm chỉ còn hỏi Bom nếu cô ấy có thể vui lòng không nói cho ai biết, đặc biệt là bố mẹ tôi, về tình thế của chúng tôi. Đầu tiên Bom do dự và khuyên tôi thay vào đó nên về sống với cô ấy, nhưng Jiyong đã kịch liệt phản đối. Anh ấy còn dùng sự quyến rũ của mình với Bom và cuối cùng, bạn thân nhất của tôi đã đồng ý. Ban nên thấy cái cách mà Jiyong đã thuyết phục Bom, nó như là PHÉP MÀU vậy. Anh ấy thực sự biết cách làm thế nào có được hay tù chối mọi thứ theo cách của mình.
Nhưng tôi không biết tại sao bạn thân của mình lại biến thành một “cái máy nháy mắt”, chuyện đó thực sự rất phiền.
<*thúc thúc>
<*nháy mắt nháy mắt>
Aigoooo.... Cô ấy lại thế nữa rồi.
“Yah! Tại sao cậu không hỏi GD đi cùng cậu tới Dạ hội trường học dù chỉ là vài phút?”, Bom phấn khích thì thầm.
“Mình đã thử! Rõ ràng là, Big Bang đã có lịch trình.”, tôi trả lời.
“Thử lần nữa đi!”, cô ấy kiên quyết nói.
“Jiyong, anh sẽ xuất hiện ở Dạ hội trường học vào thứ Bảy chứ? Dù chỉ vài phút thôi?”, tôi kêu lên, đủ để anh ấy nghe thấy tôi khi đang ở phòng ngủ. Jiyong ra ngoài, mang theo một chiếc ba lô và một cái túi du lịch. Tôi ngay lập tức chuyển tầm nhìn khi anh ấy nhìn chằm chằm vào tôi.
“Cô biết là tôi không thể. Chúng tôi phải kết thúc việc quay MV, và bên cạnh đó, hyung quản lý sẽ xẻ thịt tôi nếu tôi đi. Anh ấy suýt nữa lên cơn đau tim khi tôi xuất hiện ở căn tin trường cô”, anh ấy nỏi trong khi kiểm tra lần đồ đạc của mình bên trong chiếc túi lần cuối cùng.
“Ồ, các anh đang quay MV sao? Có phải sẽ một cô gái nhân vật chính giống như các MV trước của Big Bang không?”, Bom hỏi.
“Phải. Cô có lẽ cũng biết cô ấy, đó là Seo Yu Hee. Đạo diễn của chúng tôi là một fan bự của cô ấy”, Jiyong lãnh đạm đáp trong khi giọng nói của anh ta cứ vang vọng mãi bên tai tôi. Đó là Seo Yu Hee, SEO YU HEE??!!!!!
“Seo Yu Hee? SEO YU HEE?!”, tôi nghi hoặc hỏi.
“Phải, sao thế?”, Jiyong khúc khích cười khi anh ấy nhìn tôi. Một lần nữa, tôi chuyển hướng nhìn của mình. Gahhh!!!
“Dara, ai sẽ đi cùng cậu tới Dạ hội?”, Bom hỏi.
“Bạn mình, Minho”, tôi nói mà không giả thích gì thêm.
“Minho???!! Cái tên ghê rợn ở căn hộ cũ của cô ấy á? Người đã bắt cóc Tam Tam? TôiĐãBảoCôRút KhỏiCáiVụCáCượcNguNgốcKiaSaoCôKhôngNgheLờiTôiHả??!!”, Jiyong gào lên, không thể che giấu sự khó chịu của anh ấy ngay cả trước mặt Bom.
“Nhưng tôi đã nói ra rồi!”, tôi phản đối trong khi giậm chân thình thịch. Jiyong bước vài bước dài và đứng trước mặt tôi, tôi bước vài bước lui lại. Anh ấy sau đó khoanh tay lại nhăn trán nhìn thẳng vào tôi.
“Vậy cô thà hôn Quý Ngài Thuê Nhà Rùng Rợn còn hơn là rút lại lời của mình?”, Jiyong hỏi, mắt anh ấy giờ nhíu chặt thành đường chỉ.
“<*ho> Dara, mình nghĩ là GD có lý. Cứ rút ra khỏi vụ cá cược thôi. Nếu bọn họ dùng bất cứ thủ đoạn ngu ngốc nào, mình chắc chắn sẽ bắt chúng lãnh đủ.”, Bom xen vào trong khi nhìn tôi và Jiyong, bối rối. Có gì đó nói với tôi rằng tôi còn rất nhiều điều phải giải thích sau này để thỏa mãn sự tò mò của Bom.
“Được thôi, tôi sẽ nghĩ về chuyện này.”, tôi nói với đôi vai rũ xuống.
“Ngoan lắm”, Jiyong nói sau khi vỗ vỗ vào đầu tôi. Tôi tập trung vào việc nhìn chằm chằm bình hoa trên bàn, tôi không dám nhìn Jiyong! Cha mẹ ơi, đến khi nào cái sự điên loạn này mới chấm dứt?!
_____________________________________________________________
SANDARA's POV
[Trưa thứ Năm]
Cái gì?!”, tôi hỏi lần thứ n vì cái nụ cười của Bom - nụ cười khiến bạn cảm thấy rằng cô ấy biết điều gì đó mà không muốn nói cho bạn, nhưng cuối cùng rồi cũng sẽ cho bạn biết. Lớp học của chúng tôi đã kết thúc và chúng tôi quyết định đi chơi ở tiệm cafe gần căn hộ của chúng tôi. Cô ấy bắt tôi kể câu chuyện theo phía mình về việc làm thế nào mà tôi trở thành bạn cùng phòng với Jiyong. (Tôi vẫn chưa nói với Bom về Minho).
Nụ cười của cô ấy còn rộng hơn nữa và mặt cô ấy kề sát tôi khi cô ấy nhìn vào tôi một cách thận trọng. Tôi chọc ngón tay trỏ lên trán cô ấy và đẩy mặt cô ấy ra.
“CẬU....THÍCH.....ANH TA!!!!”, cô ấy đột ngột kêu lên và ôm tôi.
“Yah, Jiyong chỉ là bạn cùng phòng với mình! Chúng mình không thể thích lẫn nhau.”, tôi bao biện.
“Mình thậm chí còn chưa nhắc đến tên nhưng cậu đã cho rằng đó là GD”, Bom nói và đứng lên để lấy chút nước uống.
“Rõ ràng là cậu đang nói về Jiyong”, tôi rít lên với Bom người đang phẩy tay tỏ vẻ không thèm để ý tôi và đi thằng tới quầy cafe. Tôi giận dữ nhồi pepero (thanh cookie có nhúng socola) vào miệng mình.
“Ai đang nói về Jiyong thế?”, Jiyong ngồi xuống chỗ ngồi của Bom trong khi nhìn tôi dò hỏi. Mắt tôi lồi ra khỏi tròng và tôi gần như mắc nghẹn với thanh pepero mà tôi đang ăn. Tôi giật lấy ly cafe trước mắt mình và uống nó, quên mất rằng nó đang rất nóng. Tôi đang ho như sắp chết trong khi Jiyong vỗ lưng cho tôi.
“Aigoo, xem cô kìa. Sao cô có thể sống sót khi tôi không ở quanh chứ?”, anh ấy nói. Tôi chỉ cười một cách lúng túng để né tránh câu hỏi và nhún vai.
“Chúng tôi sẽ ở lại địa điểm quay MV bắt đầu từ tối nay. Phải chắc chắn là cô luôn mang điện thoại bên mình. Và nhớ lấy, RÚT KHỎI VỤ CÁ CƯỢC, arasso?”, anh ấy nói.
“Tôi sẽ suy nghĩ..Uhmm, có phải Yu Hee đi cùng các anh?”, tôi hỏi.
“Đúng. Đi thẳng về nhà sau khi tán gẫu với Bom. Tôi chỉ cần lấy vài đồ đạc và tôi sẽ đi luôn.”, anh ấy nói. Thanh Pepero mà tôi vừa đặt vào miệng mình vẫn đang thò ra từ môi tôi. Tôi thậm chí không thể khiến bản thân mình nhai thanh cookie khi anh ấy nói Yu Hee sẽ ở lại tại địa điểm quay MV với họ. Aigoooo...
<*cắn>
Jiyong đột nhiên cắn một miếng Pepero thò ra từ môi tôi! Lần thứ hai trong ngày, tôi suýt chết vì nghẹn thở. Jiyong mỉm cười tinh nghịch với tôi và đẩy miếng pepero còn lại vào miệng tôi. Sau đó anh ấy đứng lên, bỏ lại cơ thể đang đông cứng của tôi sau lưng.
Bom cũng gần như tê liệt tại chỗ cô ấy đứng trong khi đang cầm hai ly nước. Khi Jiyong hoàn toàn rời khỏi tiệm cafe, Bom bắt đầu phấn khích la hét trong khi lắc người tôi. Cô ấy sẽ không dừng la hét và nhảy cẫng lên cho đến khi quản lý tiệm cafe đe dọa cô ấy sẽ gọi cảnh sát.
_____________________________________________________________
SANDARA's POV
[Sáng thứ Sáu]
<*chớp chớp>
CHÚAAAA ơi!!! Tôi chỉ ngủ được vài giờ! Chuyện gì đang xảy ra với tôi thế này? Tôi bị Đ-I-Ê-N rồi!!
Tôi vẫn có thể mường tượng ra nụ cười tinh nghịch của Jiyong khi anh ấy tựa trán lên tôi và khi anh ấy cắn miếng pepero bằng hình ảnh rõ nét đến kinh ngạc. Tôi nghĩ nó sẽ ám ảnh giấc ngủ của tôi cả vài tuần mất!
Đột nhiên, điện thoại của tôi reo. Chỉ mới 8 giờ sáng và tôi không có lớp học ngày hôm nay. Tôi nghe máy và chắc chắn rằng, không ai khác ngoài Minho.
“YAH!! Lết đít đến nhà tôi nhanh! CHÚNG TA PHẢI LỘT XÁC CHO CÔ NGÀY HÔM NAY!”, anh ta gào thét trong hoảng loạn.
“Bây giờ là 8 giờ sáng! Tám giờ SÁNG!”, tôi đánh vần chúng cố gắng khiến anh ta nhận ra rằng chúng tôi còn nhiều thời gian khi mà Lễ Trao Giải còn gần cả nửa ngày nữa mới đến.
“Bây giờ ĐÃ 8 GIỜ SÁNG rồi! Ra khỏi giường! Và mang theo tất cả quần áo của cô. TẤT CẢ! Đừng để tôi phải kéo cô ra khỏi nhà cô.”, anh ta đe dọa trước khi cúp máy. Hmph, đúng là cục nợ.
=======
Tôi sửa soạn và đến căn hộ của Minho trong khi mang theo tất cả quần áo của mình. Tôi không chắc tại sao anh ta muốn tôi mang theo chúng nhưng dù sao thì tôi vẫn tuân thủ bởi vì tôi khá chắc rằng nếu tôi không làm thế, anh ta sẽ đột nhập vào căn hộ của tôi.
Minho thậm chí còn không nhận thấy tôi đã mở cửa bởi vì anh ta đang đi lại một cách điên cuồng hết chỗ này đến chỗ khác. Anh ta đang quay số điện thoại của mình và đặt các cuộc hẹn trong khi lật qua vài cuốn tạp chí thời trang.
“Vâng, chúng tôi sẽ đến đó vào buổi trưa. Tôi sẽ để cô ấy lại cho cô chăm sóc. Cảm ơn cô.”, anh ta nói trước khi cúp máy. Khi anh ta cuối cùng cũng để ý thấy tối, anh ta đeo khẩu trang và mũ của mình vào và kéo tôi ra khỏi căn hộ mà không nói một lời nào hết.
“Chào buổi sáng!”, tôi mỉa mai nói.
“Im miệng. Cô đến muộn!”, anh ta hét lên, đang rất căng thẳng rồi. Kekekekekke
Anh ta quẳng tôi vào trong xe và lái đi. Chuyến đi gồm có sự la hét của anh ta trong khi tôi ngủ gật. Tôi tự hỏi tại sao anh ta lại kéo tôi vào chuyện này khi có cả một danh sách dài dằng dặc những cô gái đang chờ đợi để được anh ta mời.
Chúng tôi cuối cùng cũng đến dãy phố dành cho quần áo thời trang cao cấp. Tôi ném cho Minho một cái nhìn mệt mỏi và không ra khỏi xe.
“Tại sao lại ở đây? Hãy đi tới Dongdaemun thay vào đó đi.”, tôi nói, đề cập đến khu chợ đầu mối lớn nhất. Nhưng Minho không nghe một lời nào và kéo tôi ra khỏi xe!
“ĐỪNG CÓ THAN THỞ!! Chúa ơi, tôi đang phải chịu đựng cái sự mệt mỏi kinh niên này là vì cô đấy! Lễ Trao Giải là vào tối nay, chúng ta cần cô phải sẵn sàng!”, anh ta gào lên.
“Aigoo, có gì to tát. Đó là Lễ Trao Giải. Anh chỉ cần mặc vest tuxedo, và tôi sẽ mặc váy. Chúng ta hầu như chỉ ngồi tại chỗ và vỗ tay. Là thế đấy.”, tôi vặn lại. Minho nhìn vào tôi như thể tôi đến từ Hành tinh Ping-Pong.
“Cô đúng là một kẻ không biết gì về TV, phải không? Đó là Lễ Trao Giải, hầu như tất cả những diễn viên nổi tiếng và tiền bối sẽ ở đó. Tất nhiên rất nhiều mạng lưới truyền hình, phóng viên cũng sẽ ở đó. Nó giống như cả nước đang theo dõi nhất cử nhất động của cô. Phải chúng ta hầu như sẽ ngồi và vỗ tay, nhưng chúng ta cũng phải giao tiếp nữa. Đó là cả một chiến trường đáng sợ.”, anh ta nói một cách thái quá trong khi khoa chân múa tay.
Tôi thực sự muốn nói rằng Tôi không quan tâm nhưng tôi dừng lại vì Minho chắc chắn sẽ bùng nổ cho xem.
Ngay khi chúng tôi vào cửa hàng đầu tiên, Minho bắt đầu ném cả bó quần áo vào tôi.
“Yah, chúng ta chỉ cần một chiếc váy, được chứ? Những cái này là gì đây?”, tôi hỏi, cho anh ta xem cả núi quần áo mà anh ta ném vào người tôi.
“À, bởi vì chúng ta bắt đầu công cuộc lột xác cho cô, cũng như CÔNG CUỘC LỘT XÁC HOÀN TOÀN. Tôi sẽ mua cho cô toàn bộ quần áo mới. Lịch trình của chúng ta hôm nay là: 1. Mua quần áo cho cô mặc ở nhà và tới trường, 2. Đi tới phòng chăm sóc da, 3. Mua trang phục cho Lễ Trao Giải, 4. Tới salon”, anh ta trả lời trong khi đang xem đồ.
Tôi chỉ câm lặng đứng đó.
“Sao? Có phải cô đang bị choáng khi đột ngột nhận ra rằng quần áo là những thứ hơn hẳn mấy cái váy dài như rèm cửa và áo ahjumma không?”, anh ta nói khi ném một bộ quần áo mới vào mặt tôi.
“Minho, tôi đánh giá cao hành động này, tôi thực sự thế. Nhưng...có phải anh mất trí rồi không?!”, tôi hoài nghi nói. Anh ta chỉ trợn mắt và tiếp tục những gì đang làm.
“Tôi đã nói với cô trước đó rồi, truyền thuyết đã nói rằng bất cứ ai mặc quần áo ahhjumma sẽ ràng buộc với lời nguyền SUỐT ĐỜI!”, anh ta đùa. Tôi thậm chí chả thấy thú vị tẹo nào.
Tôi nhìn vào giá của từng thứ và tôi suýt nôn ra. Thưa Chúa! Con sẽ không mua những thứ này bằng sự tự nguyện của chính mình!! Nó không phải thứ bất cứ người trần nào cũng có thể mua được!
“Okay, mua tất cả chúng. Tới cửa hàng tiếp theo...”, Minho nói.
“Tôi thậm chí còn chưa thử chúng. Và anh đã thấy giá của đống quần áo chưa?”, tôi thì thầm trong khi mắt tôi liếc sang trái rồi phải.
“Tôi biết cỡ của cô, và chúng ta không có thời gian. Tới cửa hàng tiếp theo...”, anh ta nói chỉ tới một nơi không cụ thể nào đó trong khi những nhân viên bán hàng đã mang ra mọi thứ, rõ ràng rất vui mừng với vị khách hàng đần độn của họ.
“Anh đã xem giá chưa? Lạy Chúa, thậm chí tôi có bán tất tất cơ quan nội tạng của mình, tôi cũng không thể trả tiền cho một trong số chúng”, tôi thì thầm với anh ta trong hoảng loạn. Anh ta chỉ nhìn tôi cười và tiến tới thanh toán với thu ngân.
Tôi chỉ đứng sau anh ta. Miệng tôi há hốc lớn và lớn hơn nữa khi cô nhân viên quét qua từng chiếc áo quần, không thể tin nổi số tiền tổng của những thứ chúng tôi sắp mua. Minho đưa thẻ tín dụng của anh ta ra và thờ ơ ký vào hóa đơn. Tôi giật lấy biên lai từ anh ta, vẫn không thể tin vào mắt mình. Số tiền mà Minho vừa trả có thể nuôi sống một gia đình Hàn Quốc trong một tháng! Thậm chí cả những trẻ em nghèo đói ở Châu Phi vừa sượt qua tâm trí tôi.
Chúng tôi đã cãi nhau vài phút vì tôi muốn trả lại tất cả quần áo. Cuối cùng, Minho phải lôi tôi ra khỏi cửa hàng trong khi tôi tiếp tục la hét đòi hoàn trả.
“Minho, dừng chuyện này lại. Tôi ổn với đống quần áo của mình. Hãy chỉ mua chiếc váy mà tôi phải mặc, tôi cầu xin anh đấy!”, tôi nói nhưng nó bị bỏ ngoài tai. Minho đã quyết định và không có chuyện quay trở lại.
Chúng tôi lặp lại cái chu trình ấy ở hầu hết mọi cửa hàng - anh ta ném cả bó quần áo vào tôi; tôi gần như ngất xỉu khi xem các thẻ giá. Cuối cùng, anh ta mua tất cả theo ý thích của mình và chúng tôi gần như có cả một xe tải đồ đạc.
“Cửa hàng cuối cùng và chúng ta sẽ đến phòng chăm sóc da.”, anh ta nói. Chúng tôi đang chuẩn bị vào thì anh ta nhận ra mình để quên chìa khóa xe ở cửa hàng trước.
“DaRabbit, cô đi trước và chọn bất cứ thứ gì cô thích, tôi sẽ vào sau”, anh ta nói và chạy đi.
Tôi vào cửa hàng, không biết phải làm gì. Tôi đi vòng quanh và xem qua vài thứ quần áo, chúng khá đẹp mắt. Tôi cố gắng để không nhìn trộm giá cả nhưng tôi không ngăn nổi bản thân mình. Tôi chọn một cái áo và xem giá của nó, tôi rùng mình khi nhìn thấy số tiền! Tay tôi bị trượt và chiếc áo cùng cái móc tạo ra tiếng động khi chúng rơi xuống sàn nhà.
“Aisshhtt! Ahjumma, nếu cô không mua, thì đừng có làm lộn xộn quần áo!”, người nhân viên bán hàng giật lấy chiếc áo từ tôi vào treo lại nó với vẻ khó chịu.
Tôi xin lỗi và cúi xuống. Tôi có thể cảm thấy cổ mình đang rụt lại vì nhục nhã. Tôi ngay lập tức cố gắng rời khỏi cửa hàng nhưng...
“Em không thích bộ nào ở đây sao?”, Minho nói khi anh ta đặt tay mình quanh vai tôi trong khi cho người nhân viên bán hàng thấy nụ cười quyến rũ nhất của mình. Omo, anh ta đã tháo khẩu trang ra rồi?!
“Lee Minho-ssi!”, cô nhân viên thô lỗ kia ré lên ngay khi cô ta nhận ra anh ta. Cả cửa hiệu đông cứng lại khi mọi sự chú ý đều hướng về chúng tôi.
Rồi Minho bắt đầu quay số trên điện thoại anh ta và nói chuyện với người chủ cửa hàng. Người nhân viên thô lỗ gần như són ra quần vì căng thẳng cực độ.
“Phải, Andre, tôi đang ở cửa hàng của anh với bạn mình. Tôi đưa cô ấy theo để mua cho cô ấy vài bộ trang phục mới. Nhưng rõ ràng, nhân viên bán hàng của anh tên.... Yenna không muốn chúng tôi ở đây.”, Minho tinh quái nói, vẫn mỉm cười. Đây là lần đầu tiên tôi thấy Minho thực sự giận dữ với một ai đó (ai khác ngoài tôi, dĩ nhiên rồi).
Người nhân viên bán hàng gần như đổ sụp xuống khi tên cô ta được nhắc tới. Minho xin lỗi vì đã vào cửa hàng, cô nhân viên gần như van xin anh ta ở lại, rõ ràng để tự cứu chính mình. Nhưng Minho chỉ mỉm cười và vẫy tay chào trong khi kéo tôi ra khỏi đó. Ai đó sắp bị mất việc.
Minho siết chặt cổ tay tôi ngay khi chúng tôi ra khỏi cửa hàng. Anh ta xoay người tôi lại để đối mặt với anh ta và tôi có thể nói rằng anh ta thật sự tức giận.
“Sao cô không trả đũa ả khốn đó?! Nếu ai đó bắt nạt cô, đừng có cúi đầu và xin lỗi một cách ngu ngốc!”, anh ta nghiến răng nói. Tôi chỉ bĩu môi và không thèm trả lời.
Minho thở ra một hơi dài thất vọng và tựa đầu lên vai tôi.
“Tôi sẽ làm gì với cô đây, Dara? Cô thật ngây ngốc!”, anh ta nói.
“Tôi xin lỗi, được chứ. Tôi sẽ không để chuyên đó xảy ra nữa. Tôi chắc chắn sẽ tung cú đấm sát thủ của mình vào bất cứ ai dám bắt nạt tôi. Chỉ cần chắc rằng anh có đủ tiền bảo lãnh cho tôi.”, tôi nói, cố gắng khiến mọi thứ sáng sủa hơn.
“Aigooooo..”, Minho đập vào cánh tay tôi và đẩy tôi thẳng về phía chiếc xe. Chúng tôi ra khỏi để đến nơi dừng chân tiếp theo – phòng chăm sóc da.
=======
Quai hàm tôi rớt xuống sàn nhà khi chúng tôi bước vào phòng chăm sóc da. Mắt tôi đảo từ trái sang phải, nhìn những người trong bộ quần áo màu trắng với khẩu trang đang đợi chúng tôi.
Anh ta đã tạo ra cả một đội quân!
“Yah, có phải chúng ta định xâm lược Bắc Triều Tiên hay gì đó không?”, tôi hỏi. Tôi chuyển ánh nhìn nghi vấn của mình sang Minho, không thể hiểu những gì họ dự định làm.
“Cô ấy hoàn toàn là của các cô đấy.”, anh ta nói.
Tôi có cảm giác như tôi sẽ phải hét long cả phổi trong khi bỏ chạy cho cuộc sống xinh đẹp ngắn ngủi của mình.
“Sadara-ssi, xin vui lòng mặc áo choàng tắm vào. Công đoạn đầu tiên của chúng ta là waxing.”, một trong những ninja đeo măt nạ trắng nói...WAXING?!
<*THỞ GẤP>
OH KHÔNGGGGGGG!!!!!!!
_____________________________________________________________
MINHO's POV
[Chiều thứ Sáu]
Tôi suýt nữa rơi nước mắt, chuyện này thật là buồn cười.
Sau chuyến đi của chúng tôi tới phòng chăm sóc da, nơi mà Dara gọi là buồng tra tấn-mini, chúng tôi tiếp tục tới một số cửa hiệu thời trang để chọn chiếc váy mà cô ấy sẽ mặc tối nay. Tôi để cô ấy tự do lựa chọn và đang đợi cô ấy ra khỏi phòng thử đồ.
Ngay khi cô ấy mặc chiếc váy đó bước ra, tôi cố gắng giữ nghiêm mặt nhưng tôi không thể. Tôi cười lăn lộn suốt cả quãng thời gian đó! Tôi cá là cô ấy chọn chiếc váy đó vì nó rẻ nhất.
Cô ấy chọn chiếc váy gấp ba lần cỡ của mình, và nó thậm chí còn có miếng độn vai to bự vì chúa! Nghĩ về Madonna vào những năm 1980, đó là thời trang mà cô ấy đang mặc. Tôi đã đau thắt cả bụng vì cười quá nhiều.
“Yah, anh nói rằng tôi có thể chọn bất cứ thứ gì tôi muốn.”, Dara đá chân tôi để bắt tôi ngừng cười.
“Tôi rút lại lời nói của mình! Tôi rút lại lời nói của mình!”, tôi nói, gần như không thở nổi vì cười.
“Đó sẽ làm thảm họa nếu cô tự chọn quần áo cho mình”, tôi nói thêm. Dara ngồi xuống và giận dữ nhìn tôi.
“Cửa hiệu này có nhân viên tư vấn thời trang. Sao cô không để cô ấy giúp cô chọn trang phục. Tôi thậm chí sẽ không xem đâu, làm tôi bất ngờ sau đó đi. Tôi phải đi chọn vài thứ ở cửa hiệu khác. Sau đó tôi sẽ trở lại và chúng ta sẽ tới salon.”, tôi nói khi tôi cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
“Ngay cả khi tôi nói không, anh vẫn khăng khăng với những gì anh muốn, phải không?”, cô ấy nói. Ồ, sao cô ấy hiểu tôi thế cơ chứ! Kekekekeeke
Tôi chỉ cười và nhéo mũi cô ấy. Sau đó tôi đưa ra vài chỉ dẫn cho người tư vấn thời trang và rời đi. Thật ra, tôi đang lên kế hoạch mua trang phục vào đêm Dạ hội trường học ngày mai cho Dara.
=======
Như đã hứa, tôi không nhìn cái váy mà cô ấy sẽ mặc trong Lễ Trao Giải. Tôi chỉ cầu mong rằng nó sẽ là thứ gì đó bình thường. Trong khi trả tiền cho nó và sau đó đảm bảo rằng Dara đã ngoài tầm nghe được, tôi vẫy vẫy người tư vấn thời trang.
“Cô không để cô ấy chọn thứ gì kỳ quặc đấy chứ?”, tôi thì thầm.
“Không thưa ngài. Cô ấy định sẽ lấy chiếc váy dành cho phụ nữ mang thai nhưng tôi đã có thể bảo cô ấy bỏ nó”, người tư vấn thời trang nói, cố gắng ngăn chính mình khỏi cười thành tiếng. Tôi đưa tiền boa cho cô ấy vì đã phải chịu đựng con thỏ ahjumma đó.
Tiếp theo chúng tôi tới salon.
Dara không để bất cứ ai động vào tóc cô ấy mà không có một trận chiến! Nhà tạo mẫu tóc đang sắp khóc đến nơi rồi. Nhưng Dara không để bất cứ ai cắt tóc cô ấy.
“Yah, tôi đòi sử dụng phiếu Dara, nhớ chứ? Cô phải vâng lời.”, tôi dứt khoát nói.
“Nhét nó vào đít anh ấy, đồ lừa gạt đần độn!”, cô ấy gào lên.
Tôi thở dài ra vẻ mệt mỏi và tìm kiếm thứ gì đó trong túi của cô ta. Khi tôi tìm thấy thứ mình đang tìm, tôi không thương tiếc đưa con búp bê giẻ rách trước mặt cô ấy. Tôi tóm lấy chiếc kéo gần nhất và hăm dọa.
“Để nhà tạo mẫu tóc làm công việc của họ hay nói tạm biệt với Tam-Tam”, tôi hỏi.
Dara thoát ra một tiếng thét chói tai, tôi nghĩ rằng tất cả các nhà tạo mẫu ở đây đều đang vô cùng ngứa ngáy muốn gọi một pháp sư trừ tà. Cô ấy nhảy vào tôi và cố gắng để lấy lại Tam-Tam.
“Được, được! Cứ làm gì các người muốn đi!”, cô ấy nói, vẻ bị đánh bại.
“Được rồi, tôi sẽ để cô ta lại cho sự chăm sóc của các bạn.”, tôi giật lấy kính mắt to bự chảng của cô ấy và bẻ vỡ nó, trong nỗi kinh hoàng của cô ấy.
“Cô không cần đeo kính mắt, cô có khả năng nhìn rõ ràng, đồ đần”, tôi nói.
“Tôi thề, tôi sẽ trả thù anh vì chuyện này!”, cô ấy la lên.
“Sao cũng được. Tôi sẽ đón cô ở đây vào khoảng 7 giờ tối. Lễ Trao Giải là vào 8 giờ tối. Mặc trang phục của cô sau khi họ hoàn tất trang điểm cho cô”, tôi nhắc nhở. Cô ấy chỉ thè lưỡi ra trả lời.
Tôi rời khỏi salon để chuẩn bị cho bản thân mình.
=======
[TỐI THỨ SÁU]
Đã 7 giờ 30 tối rồi!!!!!!!!!! Cô ấy làm gì mà lâuuuu vậy?! Chúng tôi sẽ muộn mất!
“DARA! Nếu cô không ra khỏi phòng thay đồ, tôi sẽ yêu cầu bảo vệ lôi cô ra đây”, tôi hét. Tôi đang thực sự phát ĐIÊN! Chuyện gì đã xảy ra với cô ta?!
“Cô đã không cạo trọc đầu cô ấy chứ?”, tôi hỏi người tạo mẫu tóc, biết rõ rằng nếu đó là Dara mà bạn phải đối phó, sẽ có vài khoảnh khắc thoáng qua mà bạn chỉ muốn cạo đầu hoặc bóp cổ cô ấy.
Người tạo mẫu tóc chỉ mỉm cười ra vẻ hiểu biết với tôi, cũng như nhân viên trang điểm. Cái quái gì đang xảy ra ở đây? Tôi bắt đầu thực sự thấy lo lắng.
“DARA! Cô vẫn ổn chứ?”, tôi la lên, sẵn sàng xông vào phòng thay đồ nữ.
Tôi nghe thấy tiếng click của nắm cửa, cánh cửa từ từ mở ra. Dara mất vài bước thăm dò trong khi đang nhìn xuống. Sau đó cô ấy nâng ánh nhìn lên và chạm vào ánh mắt tôi.
Tôi thậm chí không thể chớp mắt.
|
|