|
CHƯƠNG 30: LỰA CHỌN KHÓ KHĂN NHẤT (2)
-Nương nương, thế này đã đúng chưa? Như Ngọc vừa hỏi vừa đặt mấy chậu nước nóng vào dưới một cái áo choàng màu đỏ đang được treo lên.
Cô lại gần, hít một hơi dài rồi nói:
-Được rồi đó, thơm lắm luôn. Như Ngọc, cô cho thêm hoa tươi vào chậu nước nóng, để nó bốc hơi lên và thấm mùi hương vào áo choàng nha.
Như Ngọc “dạ” một tiếng rồi lấy thêm nhiều hoa tươi bỏ vào mấy chậu nước đó. Còn cô thì đi vào trong sửa soạn, trang điểm và thay y phục đến dự yến tiệc Đoàn Viên. Cô chuẩn bị xong thì gọi vài người vũ công bên Liên Đình Viện đến, cho họ vài nén bạc và dặn dò họ lát nữa giúp cô biểu diễn một chút. Cô múa Hạc Huyết Vũ thì không cần vũ công trợ giúp làm gì, nhưng hôm nay cô không chỉ giở vài trò múa may ra mê hoặc lòng người đâu. Cái cô muốn có được là vị trí bên cạnh Hoàng Thượng mà, thế nên, cô phải tốn công sức thêm một chút. Nhìn lại mình trong gương đồng lần cuối, tự ngẫm nghĩ mọi việc đều được cô tính toán kỹ lưỡng cả rồi, ngày hôm nay cô nhất định sẽ thành công. Chuẩn bị xong xuôi hết, cô lấy ra một cái áo choàng màu đỏ, nhìn giống cái áo choàng đang được Như Ngọc ướp hương hoa, khoác lên người. Cô trùm áo choàng lên tới đầu, che kín mặt mũi và cả phần trang phục dùng để múa Hạc Huyết Vũ bên trong nữa. Rồi cô bước ra ngoài, đi bộ đến Thừa Chính Điện. Trên đường đi, cô ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn sáng rực trên cao, tự nhiên cảm thấy có chút kỳ lạ. Một năm trước, vào khoảng thời gian này, cô đã quyết định sẽ hận thù Lưu Tuân, tuyệt đối không bao giờ tha thứ cho chàng. Vậy mà giờ đây cô lại lập nên một kế hoạch vô cùng tỉ mỉ, chỉ để chiếm lấy tình yêu của chàng. Nhưng rồi, cô chợt nhớ ra một chuyện khác. Điểm duy nhất còn thiếu hụt trong kế hoạch của cô, chính là làm sao để múa hoàn hảo Hạc Huyết Vũ. Phần cuối cùng, cái phần rơi nước mắt kết thúc vũ khúc ấy, đến giờ cô vẫn không có tự tin làm được. Kính Minh cô cô hình như lại đọc được suy nghĩ trong đầu cô. Bà đi bên cạnh, hỏi cô:
-Nương nương lo sợ Hạc Huyết Vũ sẽ không được hoàn hảo phải không?
Cô nhìn bà, khẽ gật. Bà cười hiền hòa với cô một cái rồi nói:
-Bà già này tự nhiên lại muốn kể chuyện ngày xưa. Đường từ đây đến Thừa Chính Điện vẫn còn dài, nương nương không phiền nếu nô tỳ kể chuyện cho người nghe chứ?
Cô khẽ cười, nhưng không nói gì, bà thích kể chuyện thì cô cũng không dám không nghe. Thế nên im lặng nghe bà kể. Kính Minh cô cô chậm rãi nói:
-Hạc Huyết Vũ, là điệu múa do nàng Uyển Cơ sáng tạo ra. Nhờ có điệu múa ấy, mà nàng chiếm được tình yêu của Thủy Hoàng Đế. Thế nhưng, nương nương có biết câu chuyện thật sự về nàng Uyển Cơ không?
Cô lắc đầu. Bà lại tiếp lời:
-Nàng Uyển Cơ, vốn dĩ chỉ là một ca kỹ, nhưng được một vị tướng quân họ Hạo đem lòng yêu mến. Hạo tướng quân đã chuộc nàng Uyển Cơ ra từ kỹ viện, bất chấp thân phận hèn kém của nàng, mà kết thành phu thê với nàng. Nhưng sau đó Hạo tướng quân phải đi đánh giặc ở ngoài biên giới, suốt bao nhiêu năm bặt vô âm tín.Thủy Hoàng Đế một lần vi hành vô tình gặp được Uyển Cơ, đã bị nàng chinh phục từ cái nhìn đầu tiên. Hoàng Đế muốn lập nàng làm phi tử, nhưng nàng nhất quyết từ chối, đợi chờ phu quân mình đánh giặc trở về. Thủy Hoàng Đế sau đó cho người nói với Uyển Cơ rằng phu quân nàng đã tử trận. Uyển Cơ chịu tang ba năm, rồi cảm động trước tấm lòng luôn hướng về nàng suốt ba năm trời của Thủy Hoàng Đế, đã chịu vào cung làm phi tần của người. Nhưng sau đó mới phát hiện ra Hạo tướng quân vẫn còn sống, còn thắng trận trở về. Lúc gặp lại người xưa, thì đã là thân phận quân thần. Hạo tướng quân phẫn nộ, về nhà đột nhiên ngã bệnh nặng mà qua đời. Trước khi nhắm mắt, Hạo tướng quân còn nắm trong tay một cái lông vũ của hạc huyết, để kỷ niệm lần đầu tiên gặp Uyển Cơ là lúc nàng đang múa Hạc Huyết Vũ. Uyển Cơ sau đó vẫn thản nhiên sống hạnh phúc với Thủy Hoàng Đế, khiến nhiều người lên tiếng phê phán nàng. Ba tháng sau, trong cung tổ chức yến tiệc, nàng Uyển Cơ nói rằng muốn múa Hạc Huyết Vũ để cho mọi người chiêm ngưỡng. Nàng khoác lên người một bộ y phục màu trắng thanh khiết, để múa vũ khúc đó. Đến động tác cuối cùng, người ta bỗng thấy y phục ấy lại nhuộm đỏ một màu. Uyển Cơ đã lấy dao tự đâm mình trong lúc múa, cho máu chảy ra thấm đỏ y phục màu trắng, giống như bộ lông màu trắng nhưng phần cánh nhuốm màu đỏ rực rỡ của hạc huyết vậy. Nàng ngã xuống, Thủy Hoàng Đế vội chạy đến đỡ lấy, thì thấy trong tay nàng đang cầm một cái lông vũ của hạc huyết, là thứ mà Hạo tướng quân đã giữ bên mình lúc qua đời. Uyển Cơ trước lúc tắt thở, đã thì thào với Hoàng Đế rằng được chết trong vòng tay người yêu, chính là một niềm hạnh phúc lớn lao. Nàng chết rồi, Thủy Hoàng Đế vô cùng thương tiếc, đã cho mai táng long trọng. Nhưng trên bia mộ của nàng, Thủy Hoàng Đế lại không đề tên là phi tần của người mà khắc lên đó “Hạo tướng quân thê tử chi mộ”. Người đời nhìn vào, ca ngợi Uyển Cơ là người thê tử chung thủy, yêu thương Hạo tướng quân đến phút cuối cùng nên đã làm cảm động Thủy Hoàng Đế.
Lạc Yên nghe câu chuyện đó, hai bàn tay không hiểu nắm chặt lại từ khi nào. Khóe môi run run, tự nhiên lại hỏi Kính Minh cô cô một câu:
-Câu nói trước khi chết của Uyển Cơ, là ám chỉ Thủy Hoàng Đế hay Hạo tướng quân?
Kính Minh cô cô cười một cái bí hiểm nói:
-Điều đó chỉ có mình Uyển Cơ biết. Nhưng còn nương nương, nếu là người múa Hạc Huyết Vũ, thì trước khi chết người sẽ muốn được ở trong vòng tay Thủy Hoàng Đế hay Hạo tướng quân?
Lạc Yên tự nhiên thấy sóng mũi cay cay trước câu chuyện cảm động đó. Cô im lặng không đáp lời Kính Minh cô cô. Cô dường như đã hiểu, tại sao bà lại bắt cô tập múa Hạc Huyết Vũ trong hàng ngàn điệu múa khác. Tất nhiên một phần là do nó là một điệu múa rất đẹp, nhưng còn câu chuyện đằng sau đó, mới chính là mấu chốt quyết định. Phải, đúng như lời Kính Minh cô cô nói, người khác múa Hạc Huyết Vũ thì chỉ là “mê hoặc”, còn cô múa Hạc Huyết Vũ, thì phải là “chiếm lấy tình yêu” của Hoàng Thượng. Bước chân Lạc Yên tự nhiên trở nên gấp gáp hơn, dưới ánh trăng tròn vành vạnh của đêm Trung Thu, bỗng chốc tình cảm trong cô cũng được sáng tỏ. Tự nhiên trong đầu lại hiện lên một câu thơ “Hữu tình bất kiến tỏ nguyệt lương”
Cô vào đến yến tiệc phồn hoa, cách bài trí và sắp xếp giống năm trước, nhưng có phần còn long trọng, đẹp đẽ hơn. Cô mặc áo choàng trùm kín người, lặng lẽ đến ngồi ở một góc khiêm tốn trong khu vực của Hoàng tộc. Ngồi gần cô nhất nhưng cũng phải cách một khoảng xa là Vương Lệnh Nghi, sau đó tới Thái Hậu. Rồi trên chỗ cao nhất, bên cạnh ngai vàng của Hoàng Đế, là chỗ của một mĩ nhân nghiêng nước nghiêng thành, có một đôi mắt long lanh rạng rỡ. Đêm nay Hoắc Nhược Dung thật sự đẹp lộng lẫy khó ai bì được. Nàng ta lại ngồi ở vị trí cao quý nhất hậu cung, là bên cạnh Hoàng Thượng, nên nhìn nàng ta cứ như một viên dạ minh châu tỏa sáng rực rỡ trong đêm tối. Nàng ta, chính là một vầng trăng song sinh của vầng trăng tròn sáng ngời trên bầu trời đêm Trung Thu kia. Vì nàng ta đẹp quá! Đến nỗi Lạc Yên cũng phải ngây người nhìn nàng ta mất mấy giây. Thái Hậu thấy cô đã tới, quan tâm hỏi:
-Hứa Tiệp Dư, sao con lại mặc áo choàng trùm kín người thế?
Cô khẽ ho ra mấy tiếng rồi nói:
-Mẫu hậu tha tội, sức khỏe con yếu ớt, dạo này trời trở lạnh, nên phải giữ ấm cơ thể, không thôi sẽ ho không ngừng.
Thái Hậu “ừ” một tiếng, rồi sai người đi pha cho cô một ấm trà gừng. Cô cứ kéo cái mũ trên áo choàng xuống che kín đầu, để không ai nhìn thấy mặt mình. Yến tiệc bắt đầu vui vẻ, mọi người cười nói không ngớt. Còn cô thì chỉ im lặng, ngồi cúi đầu, uống trà gừng và giả vờ né tránh mọi sự chú ý. Được khoảng một lúc sau, Thái Hậu ra hiệu gì đó với Nhược Dung. Nàng ta lại giống như năm trước, quỳ xuống trước mặt Hoàng Thượng nói rằng muốn biểu diễn góp vui cho mọi người. Hoàng Thượng đồng ý thì nàng ta lại nói:
-Bẩm Bệ hạ, năm nay thần thiếp sẽ không biểu diễn một mình. Vương Phu Nhân và Hứa Tiệp Dư cũng là phi tần của Bệ hạ, thế nên thần thiếp muốn mời hai người tỷ muội này cùng giúp thần thiếp hoàn thành tiết mục này có được không?
Lưu Tuân nhìn sang chỗ cô và Lệnh Nghi hỏi:
-Hai nàng thấy sao?
Cô và Lệnh Nghi cùng đồng thanh: “Xin tuân theo mọi sắp xếp của Hoắc Phu Nhân”. Hoắc Nhược Dung mỉm cười kiêu kỳ, sai người đem ra một cây cổ cầm đặt giữa Thừa Chính Điện. Nàng ta tiến lại gần cô và Lệnh Nghi, nắm tay cả hai dắt ra giữa Thừa Chính Điện rồi nói:
-Bổn cung nghe nói Hứa Tiệp Dư có tài gảy cổ cầm rất hay, nên muốn nhờ cô gảy cổ cầm. Còn Vương Phu Nhân lại có một giọng hát trong vắt như thủy tuyền, nên muốn nhờ cô hát phụ họa. Cầm ca hợp âm, bổn cung sẽ theo đó dành tặng một vũ khúc cho Hoàng Thượng và mọi người, hai người thấy thế nào?
Tất nhiên là nàng ta đã sắp xếp sẵn hết rồi, nên Lạc Yên chỉ hơi mỉm cười, rồi dạ thôi. Hoắc Nhược Dung này cũng thật biết tính toán mà. Thái Hậu bắt cả ba phi tần đều phải chuẩn bị tiết mục biểu diễn. Nàng ta sợ tiết mục của cô và Lệnh Nghi hay hơn nên mới bắt cả hai lên biểu diễn cùng nàng ta. Cầm ca hợp âm gì chứ, cũng chỉ là làm nền cho vũ khúc của nàng ta thôi, tưởng cô không biết sao? Nhưng Nhược Dung à, cô chỉ để cho nàng ta cướp đi mọi thứ một lần là đủ rồi. Ngày hôm nay, cô quyết tâm sẽ giành lại hết tất cả. Từ vị trí cao nhất hậu cung, cho tới trái tim của nam nhân quyền lực nhất thiên hạ kia, cô sẽ không để lại cho nàng ta một chút nào đâu. Lạc Yên từ tốn ngồi xuống trước cây cổ cầm, khẽ hỏi Lệnh Nghi:
-Vương Phu Nhân muốn hát khúc nào?
Lệnh Nghi trả lời:
-Thanh Minh Thi Âm.
Cô hơi mỉm cười với nàng ta, rồi bắt đầu gảy đàn. Nhưng Lệnh Nghi chỉ vừa mới cất giọng lên hát một câu, thì cô đã la lên một tiếng. Mọi người đều kinh ngạc nhìn cô. Lưu Tuân khẽ nhíu mày hỏi:
-Hứa Tiệp Dư, nàng sao vậy?
Lạc Yên vội đứng lên, bước ra ngoài quỳ xuống nói:
-Hoàng Thượng tha tội, Hoắc Phu Nhân tha tội, thần thiếp thực ra mấy hôm trước không cẩn thận bị ngã đã làm cổ tay bị thương. Thần thiếp cứ nghĩ là không sao nên đã không cho truyền thái y. Nhưng khi nãy đặt tay lên gảy cô cầm thì mới nhận ra cổ tay không còn đủ lực để gảy đàn. Vì đau quá nên đã thất thố, mong Hoàng Thượng và mọi người thứ lỗi.
Lưu Tuân nói:
-Bị thương như thế thì nên nói sớm chứ. Thôi thì kêu nhạc sư ra đàn cho Hoắc Phu Nhân vậy, nàng quay về chỗ đi.
Cô nhìn lên, thấy vẻ mặt đắc thẳng của Hoắc Nhược Dung và ánh mắt nàng ta đầy thách thức chĩa thẳng về phía cô. Nàng ta muốn làm cô bẽ mặt đến thế này đây mà, cũng phải phí nhiều tâm sức rồi. Nhưng biết sao, đến giờ, cô vẫn thấy mình thông minh hơn nàng ta, muốn đấu trí với cô à, nàng ta chưa đủ trình độ đâu. Thế là cô đưa tay, kéo nhẹ cái dây buộc áo choàng ngay cổ ra, để áo choàng tự nhiên rơi xuống chân. Rồi cô khẽ mỉm cười, ngẩng đầu lên nhìn Lưu Tuân. Cô nghe thấy nhiều tiếng kêu kinh ngạc xung quanh. Ngay cả Lưu Tuân, cũng nhìn cô ngạc nhiên, ánh mắt có chút rung động. Tại sao cô phải lấy áo choàng che kín khuôn mặt, bởi vì cô muốn đợi tới lúc này mới để cho mọi người nhìn thấy nhan sắc hơn hẳn Nhược Dung của cô, để nàng ta mất cảnh giác. Nhược Dung là vầng trăng tròn ngày rằm, thì cô chính là một vì tinh tú vừa rơi xuống kinh thành Trường An này. Cô đã mất nguyên một buổi chiều để trang điểm, làm tóc đủ kiểu mà. Tự nhìn mình trong gương đồng lần cuối, cũng thấy bản thân là một mĩ nhân. Mọi người ngạc nhiên, vì họ nghe nói cô là một Hứa Tiệp Dư bị thất sủng, lại hay bệnh nặng quanh năm suốt tháng, không bao giờ tham gia bất kỳ yến tiệc nào, nên đã quên mất cô cũng là một người có nhan sắc làm rung động lòng người. Ngày hôm nay, cô vừa cởi áo choàng ra, thì mọi hào quang và ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người trong yến tiệc, đều chuyển từ Nhược Dung sang dung nhan kiều diễm của cô. Cô lại cười thật tươi rồi thưa:
-Bệ hạ, thần thiếp ngu muội, không gảy được cổ cầm, đã làm hỏng tiết mục của Hoắc Phu Nhân, làm mất nhã hứng của mọi người. Thần thiếp tự thấy có lỗi, nên mạn phép muốn biểu diễn một tiết mục khác đền bù. Bệ hạ thấy có được không?
Lưu Tuân im lặng một chút, tự nhiên cười nói:
-Vậy cũng được, thế thì để cho Hứa Tiệp Dư biểu diễn một tiết mục khác đền bù. Hoắc Phu Nhân và Vương Phu Nhân trở về chỗ trước đi.
Hoàng Thượng vừa dứt lời, ánh mắt hai người họ trở nên đầy vẻ phẫn nộ nhìn cô. Cô mỉm cười, bắt chước theo kiểu cười kiêu kỳ của Nhược Dung. Sau đó, cô khẽ đưa tay ra hiệu, tiếng nhạc quen thuộc cất lên đằng sau lưng. Cô nhẹ nhàng đứng dậy và bắt đầu múa Hạc Huyết Vũ. Điệu múa này, cô đã múa không biết bao nhiêu lần suốt hai tháng qua. Nhưng sao, ngày hôm nay, cô lại múa nó với một tâm trạng khác hẳn. Cô đã từng muốn học nó, hiểu nó, chinh phục nó, vì nó mang theo một vẻ đẹp mĩ lệ không tì vết khiến cô ngưỡng mộ và rung động. Thế nhưng ngày hôm nay, mỗi động tác của Hạc Huyết Vũ, lại như một con dao nhọn cắm sâu vào trái tim cô. Câu chuyện tình yêu giữa nàng Uyển Cơ với Thủy Hoàng Đế và Hạo tướng quân, cũng chính là câu chuyện của cô. Uyển Cơ, người con gái đã cất giữ tấm lòng và tình yêu của cả hai nam nhân trong trái tim, đến cuối cùng cũng không thể nào lựa chọn được, vì đau khổ mà phải tìm đến cái chết. Cô cũng giống nàng, đã cất giữ hình ảnh của hai người con trai đó, Lưu Tuân và Hoắc Tâm, trong trái tim. Cô đã không đủ mạnh mẽ, để giữ vững bản thân trước sự yêu thương và lòng tốt của người khác dành cho cô. Cô chính là kẻ xấu xa như vậy, coi tình yêu là thứ để lợi dụng, tính toán, chỉ khi ai yêu cô thì cô mới quan tâm lại. Lạc Yên cô, chỉ so đo coi hai người con trái ấy, ai yêu cô nhiều hơn. Chứ chưa bao giờ tự hỏi, giữa hai người ấy, cô yêu ai nhiều hơn. Ngày hôm nay, múa Hạc Huyết Vũ, là để lựa chọn giữa hai tình cảm đó. Kính Minh cô cô không chỉ muốn cô chiếm được tình yêu của Hoàng Thượng, mà còn muốn cô yêu Lưu Tuân. Người đang ngồi trên ngai vàng kia, vốn dĩ là một nam nhân vô cùng mưu lược và thâm sâu. Chàng nhìn ra được tất cả mọi lời nói dối, mọi âm mưu của những người xung quanh mình. Cô sẽ không có cách nào đi vào trái tim chàng được, nếu như cô không thành thật với chàng. Trong tâm trí cô, hình ảnh Hoắc đại ca cõng cô, luôn đỡ lấy cô, hy sinh vì cô, yêu thương và bảo vệ cô hiện lên khiến cô cảm động, và muốn báo đáp. Còn hình ảnh của Lưu Tuân hiện lên chẳng có gì khác ngoài đau khổ, oán hận và những giọt nước mắt cả. Nhưng cô vẫn nhớ rõ chàng chính là người chỉ với một cái nắm tay, đã làm tay cô hết run rẩy, chiếm trọn lấy trái tim cô từ lần đầu tiên gặp gỡ. Bàn tay ấm áp ấy, ánh mắt dịu dàng ấy, cảm giác hạnh phúc ngọt ngào mỗi khi ở bên người ấy, cô không có cách nào chối bỏ được. Cô hận chàng, phải, cô hận chàng nhiều lắm. Nhưng hình như cô còn yêu chàng nữa, yêu chàng cũng nhiều như hận chàng vậy. Cô đau đớn nhận ra mỗi ngày đều ra ngoài Phù Dung Đình đợi chàng đi qua, không phải chỉ là một thói quen, mà còn là vì cô rất nhớ chàng, nhớ đến phát điên! Cái lần đầu tiên Kính Minh cô cô khen cô, cũng vì bà nhìn thấy bốn câu thơ mà cô đã viết sau mỗi lần từ Phù Dung Đình trở về. Bốn câu thơ đó, chính là tình yêu cô dành cho chàng bấy lâu nay, luôn ở trong tim cô, nhưng chưa bao giờ được chủ nhân của nó thừa nhận cả.
Lạc Yên đã hoàn toàn đem cả tâm hồn mình đặt vào trong vũ khúc ấy, đồng cảm với câu chuyện của nàng Uyển Cơ, tự xót xa cho tình cảm của mình, mà đã không nhận ra, tất cả mọi người trong yến tiệc, đều đã bị cô chinh phục. Cô đẹp với nỗi đau trong trái tim, vết thương lòng thể hiện trên khuôn mặt kiều diễm. Từng động tác nhẹ nhàng, thanh thoát, dáng hình cô uyển chuyển, yêu kiều đến đau lòng người quân tử. Cô xoay người cao vút trong không trung, khi mà đã hoàn toàn đắm chìm trong Hạc Huyết Vũ. Rồi cô nhẹ nhàng đáp xuống, nước mắt từ khóe mắt rơi ra, lăn dài trên khuôn mặt. Xung quanh cô, có rất nhiều lông vũ bay khắp nơi. Những người vũ công của Liên Đình Viện đã bước ra, tung lên hàng loạt lông vũ bay xung quanh cô, tạo nên một khung cảnh tráng lệ mang đầy màu sắc hạc huyết. Rồi họ nhẹ nhàng di chuyển đứng thành một vòng tròn quanh cô, che khuất cô trước tầm nhìn của mọi người. Trong vòng tròn ấy, Tiểu Mai đột nhiên xuất hiện, lấy ra một cái áo choàng màu đỏ khoác lên người cô. Cô quỳ xuống, để áo choàng che phủ khắp thân mình. Tiểu Mai mang theo một cái lồng nhỏ ra, có rất nhiều bươm bướm đang đập cánh trong đó. Nàng mở nắp lồng, cho bươm bướm bay vào bên trong áo choàng của cô. Rồi Lạc Yên kéo áo choàng lại, giữ đàn bướm trong người. Việc đó chỉ diễn ra trong tích tắc. Sau đó Tiểu Mai lẩn vào trong những vũ công kia lùi ra, để Lạc Yên xuất hiện trở lại trước mọi người. Cô quỳ ở đó, khoác lên người tấm áo choàng đỏ. Giữa một tấm thảm lông vũ màu trắng dưới chân, Lạc Yên nổi bật với tấm áo choàng đỏ ấy, hình ảnh của hạc huyết, hiện lên một cách sống động trước mắt mọi người. Cô ngẩng đầu, nhìn Lưu Tuân và rơi lệ. Cô nhìn thấy ánh mắt bàng hoàng của chàng. Khóe môi chàng run run, Lưu Tuân đứng lên, bước xuống chỗ cô. Chàng khẽ nói:
-Điệu múa này của nàng…
Lạc Yên nói ngay:
-Là Hạc Huyết Vũ thưa Bệ hạ. Thiếp vì Bệ hạ, mà múa nên Hạc Huyết Vũ.
Trong yến tiệc vang lên nhiều tiếng kêu kinh ngạc, rồi kéo theo đó là những tiếng bàn tán xôn xao. Hạc Huyết Vũ nổi tiếng của Hoàng Hậu Vệ Tử Phu, trong số những người ngồi đây, chắc chỉ có vài người đã từng thấy qua, nhưng tất cả mọi người đều biết câu chuyện làm sao Vệ Tử Phu mê hoặc được Vũ Đế bằng vũ khúc đó. Màn trình diễn của cô, đã khiến mọi người như chết lặng vì sững sờ. Phải, vì ngày hôm nay, Hạc Huyết Vũ của Lạc Yên, chính là Hạc Huyết Vũ hoàn hảo nhất. Vì cô đã mang theo cả một câu chuyện trong đó, câu chuyện đồng cảm với người đã sáng tạo nên điệu múa này, nàng Uyển Cơ. Cô ngước mắt nhìn Lưu Tuân, cảm nhận được trong ánh mắt xúc động đó, chàng đã nhìn ra được câu chuyện ấy rồi. Chàng cúi xuống, nhìn vào những giọt nước mắt thấm đẫm trên khuôn mặt cô. Cô khẽ nói, chỉ để mình chàng nghe được:
-Được chết trong vòng tay của Bệ hạ, là niềm hạnh phúc lớn lao nhất của thiếp.
Cô dứt lời, ánh mắt dịu dàng vào cái ngày đầu tiên cô gặp chàng lại hiện ra trước mắt cô. Nàng Uyển Cơ, đến khi chết cũng không thể nào lựa chọn được giữa Thủy Hoàng Đế và Hạo tướng quân, nên mới ngã vào vòng tay của Hoàng Đế, nhưng vẫn nắm chặt cọng lông vũ của hạc huyết. Nhưng còn cô, cô đã lựa chọn rồi, nam nhân đang đứng trước mặt cô đây, cô chọn chàng, chọn Hoàng Đế. Chàng nhẹ nhàng đưa tay lên, lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô. Rồi chàng nắm lấy tay cô, đỡ cô đứng dậy. Cô mỉm cười, một nụ cười thanh nhã nhưng đầy cảm giác luyến lưu. Cô chỉ vừa đứng lên, thì tất cả bươm bướm ở trong áo choàng của cô bay ra ngoài. Một khung cảnh thần thiên, bướm đầy sắc màu bay khắp yến tiệc Đoàn Viên. Nhưng chúng không bay đi hết, mà dần dần tập trung xung quanh cô và Lưu Tuân, vì áo choàng của cô, được ướp mùi hương của hoa nên đã thu hút lũ bướm. Cô khẽ đưa mắt nhìn về phía những người lính Trường Thành mang tin thắng trận về Trường An. Họ thấy bươm bướm xung quanh cô, lập tức đứng lên, nét mặt kinh ngạc nhưng đầy thành kính. Họ đột nhiên quỳ xuống trước cô, đồng thanh hô:
-Thiên nữ!
Lưu Tuân đưa mắt nhìn họ, hơi ngạc nhiên, nhưng có vẻ đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Chàng lại quay sang nhìn cô, Lạc Yên cười với chàng, nụ cười tươi tắn nhất mà cô từng cười. Chàng siết chặt tay cô hơn, cái nắm tay đầy tình cảm. Đột nhiên, cô nghe thấy một giọng khàn khàn sau lưng mình:
“Bắc Đẩu thất tinh phá bát tử
Lương quang nhật nguyệt hạ trần gian
Thiên nữ tri diện tâm hồ điệp
Đại Hán vinh cường tại bình an”
Cô quay lại, thì không thể tin vào mắt mình nữa. Một ông lão ngoài bảy mươi, râu tóc bạc phơ, ăn mặc giống những quan viên của Thiên Y Phủ, đang tiến đến gần cô và Lưu Tuân. Tim cô như ngừng đập một nhịp, là ông ấy, đúng là ông lão kỳ lạ đó! Người đang giữ miếng ngọc bội-máy thời gian của cô, thứ duy nhất đưa được cô trở về thời hiện đại, trở về nhà, đang đứng trước mặt cô. Ông ta quỳ xuống, rồi kính cẩn thưa:
-Bệ hạ, truyền thuyết Thất Tinh Bắc Đẩu đã trở thành sự thật rồi. Ôi, thật là một vinh dự quá lớn đối với Du Vân Trình thần! Trước khi tuổi cao qua đời, mà còn được nhìn thấy thiên nữ xuất hiện trước mắt.
Lưu Tuân nói với ông ta:
-Du Vân Trình, khanh nhầm rồi, người đang đứng trước mặt khanh là phi tử của Trẫm, Tiệp Dư Hứa Ngọc Nhiên.
Ông ta quỳ đến gần chân Lạc Yên, vẻ mặt mừng rỡ nói:
-Bệ hạ, thần đã phục vụ thiên ý suốt năm mươi năm qua, không thể nào sai đâu. Người này đích thực là thiên nữ, người đem lại bình an và may mắn cho Đại Hán. Thần còn nhớ rõ chòm sao Bắc đẩu đã xuất hiện ngôi sao thứ tám, và rơi xuống kinh thành Trường An vào năm Nguyên Bình tháng năm ngày 14, chẳng phải là ngày thành hôn của Bệ hạ và Hứa Tiệp Dư đó sao? Hứa Tiệp Dư, lại xuất hiện giữa buổi yến tiệc rực rỡ như một vì tinh tú, xung quanh còn có rất nhiều hồ điệp bay lượn. Hồ điệp, là đại ân nhân của những binh lính ngoài Trường Thành trong cuộc binh biến vừa qua với Hung Nô, cũng là hình ảnh của thiên nữ trong bốn câu thơ cổ kia. Thần mạn phép, chỉ dám nói, Bệ hạ chính là người hồng phúc nhất, vì giấc mơ năm xưa của Cao Tổ Hoàng Đế, đã ứng nghiệm lên con cháu họ Lưu rồi. Thiên nữ lại là người ở bên cạnh thiên tử Đại Hán, quả thật rất xứng đôi, rất đẹp lòng thiên ý.
Lưu Tuân bật cười lớn tiếng, có vẻ rất hài lòng vì những câu nói vừa rồi. Chàng nhìn cô, dõng dạc tuyên bố:
-Hứa Ngọc Nhiên, là thiên nữ được ông trời gửi xuống mang lại bình an cho Đại Hán. Để cảm tạ thiên ân, vì đã cho nàng giáng trần, ở bên cạnh Trẫm, phù hộ cho Đại Hán, Trẫm tuyên bố, tấn phong nàng làm Nhị Phẩm Phu Nhân, ban cho vị trí ngồi cạnh Trẫm đêm nay.
Cô làm được rồi! Bài kiểm tra thứ ba của Kính Minh cô cô, vị trí bên cạnh Hoàng Thượng vào yến tiệc Đoàn Viên đêm Trung Thu, cuối cùng cô cũng làm được rồi. Bây giờ, chỉ cần quỳ xuống tạ ơn, thì cô sẽ có lại tất cả mọi thứ mà Hoắc Nhược Dung kia từng cướp của cô. Nhưng cô lại mím môi, vẻ mặt không còn rạng rỡ nữa. Cô quay sang, nhìn ông lão tên Du Vân Trình đó, rồi lại nhìn nam nhân đứng trước mặt mình. Chàng đã tìm ra rồi sao? Chàng tìm ra ông lão ấy, nhưng sao lại không cho cô biết sớm hơn? Ông ấy, từng là niềm hy vọng của cô, ước mơ mỗi ngày của cô để được trở về nhà, được quay về cuộc sống trước đây của Vương Lạc Yên. Còn chàng, chàng là niềm hy vọng mới, ước mơ mới của cuộc đời cô, khi mà cô tưởng như mình đã rơi xuống vực thẳm tăm tối nhất cuộc đời. Cả hai, đều là lối thoát cho Lạc Yên. Giữa Lưu Tuân và Hoắc Tâm, cô đã lựa chọn Lưu Tuân, một sự lựa chọn không hề dễ dàng. Nhưng bây giờ, cô lại phải lựa chọn, giữa Lưu Tuân và cuộc sống trước đây của cô. Cô nhìn chàng, tự hỏi giữa hai thứ đó, cái nào mới là hạnh phúc đích thực của cô. Cô tự nhiên nhắm mắt lại, cô có muốn gặp lại Hồ Dĩnh người anh trai luôn yêu thương, bảo vệ cô không? Cô có muốn quay trở lại làm một con bé Lạc Yên vô tư, luôn đem lại sự lạc quan và bình yên cho người khác không? Nếu vậy thì cô phải vứt bỏ mọi thứ, nỗ lực suốt thời gian qua đi theo Kính Minh cô cô học tập, ngôi vị Nhị Phẩm Phu Nhân, vị trí bên cạnh Hoàng đế. Và quan trọng nhất, chính là từ bỏ bàn tay ấm áp, nắm chặt lấy tay cô, đem lại cho cô cảm giác hạnh phúc ngọt ngào lúc này của Lưu Tuân. Cô hoang mang, cảm thấy không thể lựa chọn được, vì cô không nỡ từ bỏ cái nào cả. Tại sao ông trời lại đối xử với cô như vậy? Đứng trước tình thế này, cô không thể quyết định được. Vốn dĩ ban đầu chỉ là lựa chọn giữa vực thẳm đen tối và thiên đường ánh sáng. Nhưng sao bây giờ, cả hai đều biến thành thiên đường, là những thứ vô cùng ý nghĩa với cô. Cô đứng đó, không dám mở mắt ra, sợ hãi lùi bước khi phải đối mặt với quyết định quan trọng nhất cuộc đời mình. Cô không kêu cứu được nữa, ngay cả là ở trong tâm thức, vì cô biết, duy nhất chỉ có cô, mới cứu được bản thân cô lúc này thôi.
***
LY không biết lựa chọn làm sao, tác giả cũng không lựa được lun, đến đây là bí ý tưởng thật rồi đó. Đang tự hỏi có nên cho LY quay về thời hiện đại với Hồ Dĩnh cho rồi không.
Cơ mà từ chương này chắc viết số chương bằng số thường chứ không dùng số la mã nữa. Hồi đầu không nghĩ viết được nhiều chương vậy nên ham hố viết số la mã nhìn cho đẹp, nhưng giờ nhìn số la mã chỉ thấy nhức đầu thôi |
|