|
CHƯƠNG 31: HỶ MẠCH (1)
Những tiếng bàn tán và tiếng kêu kinh ngạc vang lên xung quanh, kéo Lạc Yên về thực tại. Nhưng cô chỉ đứng im như tượng, nhìn Lưu Tuân và không thốt nên lời. Ngay lúc đó, cô nghe tiếng của Hoắc Tư Mã:
-Bệ hạ, chỉ vì một vài cánh hồ điệp mà tấn phong cho Hứa Tiệp Dư, người đã từng phạm tội nặng mới bị phế truất, thật có chút không thỏa đáng. Bệ hạ làm vậy, chính là đang chứng minh cho chúng thần thấy Hứa Tiệp Dư là hồng nhan họa thủy
Một số quan viên khác cũng hùa theo ý kiến đó mà nói vào. Nhưng Lưu Tuân, không nhìn bọn họ, chàng chỉ nhìn cô, nắm chặt lấy tay cô và nói lớn:
-Chuyện hậu cung, là chuyện để các đại thần tiền triều như các khanh xen vào sao? Trẫm yêu thích ai, thì tấn phong cho người đó, cần các khanh quản sao?
Chàng vòng tay qua, ôm lấy vai cô, xoay người lại nói với Thái Hậu:
-Bây giờ nếu như các bậc trưởng bối trong hậu cung như Thái Hậu hay Thái Hoàng Thái Hậu lên tiếng khuyên ngăn thì Trẫm còn còn có thể suy xét. Mẫu hậu, Trẫm muốn tấn phong cho Hứa Tiệp Dư, mẫu hậu không thấy có vấn đề gì chứ?
Thái Hậu cười nhẹ nói:
-Hứa Tiệp Dư, vốn là người lúc trước được Tiên Đế ban hôn cho Hoàng Thượng, lại là thê tử đầu tiên của người. Nay còn mang thân phận thiên nữ theo lời khẳng định của các quan viên Thiên Y Phủ, cho dù lúc trước đã từng phạm phải sai lầm gì, ai gia nghĩ cũng không nên chấp nhất nữa. Tư Mã đại nhân, ngài ngẩng đầu lên mà hỏi trời cao, thiên nữ giáng trần, đem lại bình an cho Đại Hán, mà chỉ xứng đáng làm Nhị Phẩm Phu Nhân thôi sao? Ai gia nghĩ ngôi vị Hoàng Hậu cũng không có gì quá đáng. Còn bốn chữ “hồng nhan họa thủy” kia, ai gia thấy đâu phải chỉ mình Hứa Tiệp Dư.
Thái Hậu dứt lời thì liếc nhìn Hoắc Nhược Dung, Hoắc Tư Mã thấy vậy mặt biến sắc, mím môi, ánh mắt lộ rõ vẻ bất bình. Các quan viên lại nhìn sang phía Thừa Tướng, ông không thể hiện bất cứ thái độ nào, chỉ thản nhiên ngồi uống rượu. Họ thấy thế, thì không dám lên tiếng ủng hộ Hoắc Tư Mã nữa, vì họ chợt nhớ ra, Hứa Tiệp Dư kia, là con gái của Thừa Tướng mà. Thượng Quan Khiết Nhi nhìn thấy cục diện đã đến mức này, vội quay sang Hoắc Tư Mã lên tiếng:
-Tư Mã đại nhân, ai gia thấy Hoàng Thượng nói đúng, chuyện hậu cung, Thái Hậu và ai gia đã không có ý kiến gì, thì đại thần tiền triều cũng không xen vào nhiều quá. Hơn nữa, Hoàng Thượng chỉ là muốn phong Hứa Tiệp Dư làm Nhị Phẩm Phu Nhân, chứ đâu phải là phong làm Hoàng Hậu. Hoàng Thượng cũng đừng trách tội Tư Mã, ngài ấy đã cao tuổi, tính tình nóng nảy đôi
chút mà không kịp suy xét.
Hoắc Tư Mã mím môi, ánh mắt nhìn Lạc Yên như muốn ăn tươi nuốt sống cô. Nhưng Thượng Quan Khiết Nhi nhìn ông với vẻ mặt năn nỉ, ông mới chắp hai tay trước mặt, thưa:
-Bệ hạ tha tội, vi thần đã không suy xét.
Lưu Tuân khẽ “hừ” một tiếng, nhưng rồi cũng nói:
-Tư Mã, Trẫm thấy khanh hình như đã mệt rồi, tuổi càng cao thì càng nên giữ sức khỏe. Hoắc thị vệ, khanh đưa phụ thân quay về trước đi, đêm nay Trẫm cho khanh được lui về phủ sớm.
Hoắc Tâm nghe vậy hiểu ý, liền đến bên Hoắc Tư Mã, nói nhỏ vào tai ông một hồi, ông ta mới chịu cùng Hoắc Tâm ra về. Hoắc Tư Mã vừa rời khỏi, Lưu Tuân đã quay sang cô, cười rồi nói:
-Còn nàng, Trẫm hạ lệnh tấn phong nàng làm Nhị Phẩm Phu Nhân mà nàng không tạ ơn Trẫm sao? Hay là vui quá không nói nên lời rồi?
Lạc Yên vẫn là cái cảm giác do dự, phân vân không biết làm sao. Cô nắm chặt bàn tay, vẻ hoang mang lộ rõ trên khuôn mặt. Lưu Tuân nhìn thấy, tuy vẫn cười, nhưng ánh mắt lại trở nên lạnh lùng không còn dịu dàng giống lúc nãy nữa. Cô cười gượng, rồi quỳ xuống, như một cái máy mà cất tiếng:
-Thần thiếp cảm tạ ân điển của Bệ hạ!
Cô quỳ xuống, tầm nhìn bằng với người đã quỳ trước mặt mình lúc nãy. Cô nhìn ông lão đó, hóa ra ông tên là Du Vân Trình sao? Ông nhận ra cô đang nhìn ông, nhưng không đáp lại cái nhìn của cô, vẻ mặt cứ thản nhiên như chưa từng quen biết cô trước đây vậy. Ông ấy khiến cô tự hỏi, ông có phải là người cô gặp hơn một năm về trước, là người đã kể cho cô nghe về truyền thuyết Thất Tinh Bắc Đẩu không? Lưu Tuân lại đỡ cô đứng lên, rồi nắm tay cô tiến về chỗ ngồi. Yến tiệc lại diễn ra vui vẻ thêm một lúc lâu. Đáng lẽ cô nên nhìn vào vẻ mặt tức giận không để đâu cho hết của Nhược Dung, cho thỏa mối thù hận suốt bao lâu nay của cô với nàng ta. Nhưng giờ cô không có tâm trí cho việc đó. Cô cứ nhìn về phía ông lão kia, hai tay nắm chặt, trong lòng bắt đầu ngổn ngang hàng trăm câu hỏi. Và câu hỏi cô muốn hỏi nhất, đó là ông có còn giữ miếng ngọc bội của cô không. Nhưng đột nhiên, cô nhìn thấy Vương Lệnh Nghi, nàng ta đang rơi nước mắt. Cô có hơi ngạc nhiên, người tức giận nhất, đáng lẽ phải là Nhược Dung, mà nàng ta còn không khóc chút nào. Vậy thì Lệnh Nghi kia tại sao lại khóc? Chẳng lẽ nàng ta thấy hết cô rồi tới Nhược Dung được sủng ái, thì tủi thân sao? Khẽ thở ra một cái, vì bỗng dưng thấy mình giống người độc ác. Hình như mọi quyết tâm tranh giành trong cô, tự nhiên tan biến hết vào cái giây phút mà cô nhìn thấy ông lão kia. Lưu Tuân thấy cô khẽ thở dài, chỉ nắm chặt tay cô hơn, và kéo cô ngồi sát lại gần chàng, mà không nói gì nữa. Cô muốn hỏi chàng, có phải chàng đã tìm ra ông lão Du Vân Trình đó? Nhưng tại sao lại không đưa ông đến gặp cô? Nếu chàng đưa ông đến gặp cô sớm hơn, thì cô đã không phải chịu những đau đớn thời gian qua. Nhưng cô nhìn vào mắt chàng, bỗng dưng nhận ra, hình như không phải là chàng tìm ra ông ấy. Ông ấy mặc quần áo của quan viên Thiên Y Phủ, ông ấy, hình như cũng là quan trong triều. Còn ngày đó, cô nói với chàng, ông là một ông lão kỳ lạ, đi lang thang khắp nơi, tìm kiếm thiên nữ, nên chàng mới không biết là ông ấy hay sao? Tự nhiên lần đầu tiên thấy thiệt thòi mà chỉ biết trách bản thân vô dụng, chứ không thể trách người bên cạnh chút nào. Phải chăng thực sự định mệnh có tồn tại, không sớm không muộn, muốn ngay lúc này bắt cô phải đưa ra lựa chọn khó khăn. Cô ngẩng đầu nhìn trăng, vậy thì ông trời, rốt cuộc muốn cô làm Hứa Ngọc Nhiên hay Vương Lạc Yên đây?
Yến tiệc kết thúc, Lưu Tuân nói cô cùng chàng về Cửu Trung Cung. Lúc này cô mới chợt nhớ ra một chuyện quan trọng hơn, bây giờ cô đã trở thành sủng phi của Hoàng thượng rồi, vậy thì chàng muốn cô đêm nay ở cùng chàng là chuyện bình thường thôi. Tuy cũng không phải là một đứa con nít mà không biết phải làm thế nào, nhưng sao cô vẫn thấy sợ. Nếu đêm nay chàng lâm hạnh cô, thì thực sự là đêm đầu tiên của cô. Lạc Yên tự nhiên đỏ mặt, ngồi cùng chàng trong kiệu, khoảng cách gần gũi ấm áp, khiến cô sợ chàng nghe được sự lo lắng ngốc nghếch trong cô. Về đến Cửu Trung Cung, bỗng dưng có một vài cung nữ dẫn cô đi về một hướng khác. Trong khi Lưu Tuân lại đi về hướng ngược lại. Cô thấy hơi ngạc nhiên, nhưng tự nhiên cũng không hỏi. Bọn họ đưa cô ra sau một tấm bình phong, rồi nói:
-Nương nương, để chúng nô tỳ giúp người thay áo.
Cô thở phào, thì ra là chỉ muốn giúp cô thay y phục thôi. Cũng phải, ăn mặc cồng kềnh với cái đầu tóc cầu kỳ này làm sao mà ngủ được. Nhưng lúc đang đứng im để họ giúp thay đổi y phục thì cô thấy Kính Minh cô cô xuất hiện ngay bên cạnh cô, giúp cô gỡ đống trâm cài tóc nặng chịch trên đầu xuống. Bà vừa làm, vừa nói nhỏ vào tai cô:
-Nương nương, bài kiểm tra cuối cùng, đêm nay, dấu thủ cung sa trên tay người phải biến mất. Chỉ cần làm xong bài kiểm tra này, người có thể nắm chắc hoàn toàn ngôi vị Hoàng Hậu trong tay.
Cô nhìn bà, bỗng chốc thấy có lỗi. Nếu như bây giờ cô nói với bà rằng cô không muốn làm Hoàng Hậu nữa thì sao? Công sức, tâm huyết bà đã dành cho cô suốt thời gian qua, chẳng phải sẽ đổ sông đổ biển hết sao? Thấy cô im lặng không đáp, bà nhìn cô có chút khó hiểu. Nhưng đột nhiên cô nghe giọng nói của Lưu Tuân phía ngoài tấm bình phong:
-Các ngươi lui ra được rồi!
Cô giật mình, tự nhiên lại thấy sợ, khi mọi người lui ra hết, chỉ có mình cô và chàng trong phòng. Chàng bước vào bên trong tấm bình phong, trên người cũng chỉ mặc y phục ngủ giống cô, nhìn cô. Lạc Yên muốn bước lùi lại, khi chàng tiến đến gần cô, nhưng lý trí nhắc cô không được làm vậy. Bài kiểm tra cuối cùng kia, lúc này quả thật không khó thực hiện chút nào, nhưng tại sao, so với những bài kiểm tra trước, lần này, cô thực sự chẳng còn chút mong muốn gì sẽ thực hiện được nó cả. Lưu Tuân nhìn nét mặt căng thẳng của cô, tự nhiên cười nói:
-Học được Hạc Huyết Vũ của Hoàng Hậu Vệ Tử Phu mà không muốn học theo chuyện bà được Vũ Đế lâm hạnh trong phòng thay đồ sao? Nhìn vẻ mặt nàng cứ như sợ Trẫm ăn thịt nàng vậy.
Lạc Yên cũng tự thấy mình ngu ngốc, lần trước còn dám chủ động hôn chàng, mà sao giờ lại sợ chàng vậy. Thế nên cô hít vào một hơi, tiến về phía chàng, vòng tay ôm chàng. Nhưng Lưu Tuân lại nắm lấy hai tay cô, đẩy cô đứng sát vào tường. Cô nhìn lên, ánh mắt chàng trước mặt cô, có chút đáng sợ. Lưu Tuân nhìn thẳng vào mắt cô một lúc, rồi gằn giọng nói:
-Trẫm muốn nàng!
Cô không trả lời, cũng không chống cự, làm gì có cách nào chống cự chứ. Thôi thì chàng muốn làm gì thì làm đi, dù sao cô cũng từng chờ đợi cái ngày này, cái ngày mà chàng nói rằng chàng ham muốn cô. Nhưng Lưu Tuân vẫn đứng im như vậy, nhìn cô rồi nói:
-Nàng có biết Trẫm ghét nàng nhất lúc nào không, lúc nàng nói dối Trẫm đấy. Nàng không nói dối Trẫm được đâu. Đêm nay, Trẫm muốn nàng, nhưng nàng lại không muốn như vậy có phải không? Đừng nghĩ chỉ im lặng để Trẫm làm gì nàng cũng được thì Trẫm sẽ tin rằng nàng thật sự muốn ở bên Trẫm. Thứ Trẫm muốn, không phải chỉ có thân thể của nàng, mà còn cả trái tim đang lưu lạc của nàng kìa.
Cô lại sợ hơn, khỉ thật, lần nào cũng để chàng đọc được suy nghĩ của mình. Chàng nhìn ra được sự hoang mang, do dự trong cô rồi. Cô không lựa chọn được, thật sự không lựa chọn được giữa chàng và cuộc sống ở thời hiện đại. Cô sợ mình một lần nữa, toàn tâm toàn ý yêu chàng để rồi không muốn trở về nữa, vì không nỡ rời xa chàng. Nhưng nếu như sau đó, giống như trước đây, lại không có cách nào ở bên chàng được, phải rời xa chàng, thì cô biết làm sao? Cô muốn quay về, cô nhớ Hồ Dĩnh, thật sự rất nhớ cuộc sống làm một con bé Vương Lạc Yên vô tư lự trước đây. Lưu Tuân thấy cô im lặng không nói gì thì cười nhạt một cái, rồi buông cô ra. Chàng quay người, nói:
-Trẫm không muốn đuổi nàng đi, nhưng đêm nay Trẫm thật sự chẳng còn chút hứng thú nào với nàng nữa rồi. Nàng về Lạc Hy Điện đi, Trẫm không muốn ép buộc nàng.
Rồi chàng bỏ đi. Lúc này Lạc Yên mới hốt hoảng chạy theo hỏi:
-Bệ hạ, người đi đâu vậy?
Lưu Tuân thản nhiên nói:
-Trẫm đi phê duyệt tấu chương.
Cô nhận ra chàng đi về hướng thư phòng. Bỗng chốc cảm thấy có chút mất mặt, nếu giờ mà quay trở về Lạc Hy Điện, thì cái tiếng bị Hoàng Thượng ghét bỏ thật sự cô chắc phải mang suốt đời mất. Hồi đó trong đêm tân hôn mà chàng bỏ đi, cô đã nghe không ít lời dèm pha rằng cô bị phu quân bỏ rơi. Lúc Hoắc Nhược Dung phát hiện dấu thủ cung sa vẫn còn trên tay cô, cô cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ, vì thấy mình thất bại, khi không thể làm nam nhân đó ham muốn cô. Bây giờ mất bao nhiêu công sức mới làm chàng muốn ở cùng cô, mà lại bị những suy nghĩ vẩn vơ làm chàng nghi ngờ sự thành thật của cô. Cô cắn môi, sao lại ngốc như thế, sợ cái gì chứ, người đó đâu phải kẻ thù của cô, là người cô yêu cơ mà. Cô đã thành thân với chàng rồi, cùng bái đường trước mặt mọi người, đường đường chính chính chính trở thành thê tử của chàng, thì còn sợ gì nữa. Cái này là chuyện bình thường giữa phu thê thôi mà. Chẳng phải Hoắc Nhược Dung đã nói, trải qua một đêm mặn nồng cùng ý trung nhân, mới là hạnh phúc lớn lao của người con gái đó sao. Cô cũng muốn biết cái hạnh phúc lớn lao ấy thực sự là như thế nào. Thế nên, cô tự đánh mình vài cái, tự nhiên lại quan trọng hóa vấn đề lên như thế. Năm nay cô đã mười chín tuổi rồi, dù cho là ở thời hiện đại, thì cũng đã đủ tuổi thành niên rồi đó, chứ không phải là trẻ con nữa đâu. Đánh mình xong rồi, thì lại cảm thấy hối hận vì đã làm chàng bỏ đi. Thế là cô lấy áo choàng khoác lên bộ y phục mỏng manh đang mặc trên người cho đỡ lạnh rồi đi ra khỏi phòng ngủ, đi về phía thư phòng. Lưu Tuân ngồi phê duyệt tấu chương, hướng ánh mắt ngạc nhiên nhìn cô nói:
-Nàng đến đây làm gì vậy? Trẫm chẳng phải đã nói đêm nay chẳng có hứng thú ở bên nàng sao? Nàng đừng xuất hiện trước mặt Trẫm nữa.
Lạc Yên quỳ xuống trước mặt chàng, bình thản nói:
-Dù đêm nay Bệ hạ không lâm hạnh thần thiếp, thì thiếp cũng không muốn bị đuổi đi một cách nhục nhã như vậy đâu. Thần thiếp bây giờ là thân phận Nhị Phẩm Phu Nhân rồi, không muốn bị người đời chê cười nên đêm nay thần thiếp nhất định sẽ ở bên cạnh Bệ hạ.
Lưu Tuân liếc cô một cái, rồi nói:
-Vẫn cứ cố chấp như vậy, được thôi, nói cho nàng biết, đêm nay Trẫm không ngủ, sẽ ngồi phê duyệt tấu chương cả đêm đấy.
Lạc Yên nói:
-Thần thiếp không sợ, cùng lắm là thức trắng một đêm thôi mà. Còn nữa, ít ra nếu nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của thiếp vào sáng mai, người ta mới tin là thiếp đã có một đêm mặn nồng cùng Bệ hạ.
Lưu Tuân phì cười, lắc đầu nói:
-Vẫn không biết xấu hổ như vậy, những lời như thế mà cũng nói ra được. Thôi được, nếu thích thì nàng cứ thức trắng đêm nay cùng Trẫm đi, nàng mà dám ngủ gật, Trẫm sẽ không tha cho đâu.
Cô nhìn chàng, đúng là con người đáng ghét, chỉ làm chàng nghi ngờ một chút, mà giờ đã lạnh nhạt với cô như vậy. Cố tình làm khó cô sao, cô không sợ chàng đâu. Lưu Tuân nhìn thấy vẻ mặt không can tâm của cô, tự nhiên lại nói:
-Đến đây!
Cô cả mừng, chàng đổi ý rồi sao? Thế nên cô tiến lại gần chàng, nhưng chàng đợi cô vừa đến bàn, thì chỉ tay vào nghiên mực rồi nói:
-Mài mực cho Trẫm đi, dù sao Trẫm cũng đang làm việc mà để nàng ngồi không như thế thì chẳng công bằng chút nào. Nàng muốn ở bên Trẫm mà, thế thì đêm nay cứ ngồi mài mực cho Trẫm tới sáng đi.
Cô nhìn chàng, có chút bực mình, chẳng bao giờ đối xử dịu dàng với cô cả, chỉ có hành hạ cô là giỏi thôi. Thế nhưng lúc nãy mạnh miệng đã nói là thức trắng đêm cùng chàng, bây giờ cũng chẳng có việc gì để làm, ngồi mài mực cho chàng để chống ngủ gật cũng hay. Cô cười một cái, rồi cầm thanh mực lên, đổ chút nước vào cái nghiên mực, và ngồi mài mực cho chàng. Cô vừa làm vừa nhìn chàng, có chút ngạc nhiên vì thấy chàng không phải giả vờ kiếm cớ bỏ rơi cô mà thực sự đang làm việc. Nhìn chàng nghiêm túc phê duyệt tấu chương, tự nhiên thấy có chút ngưỡng mộ. Ờ thì, ai bảo sở thích của cô là nhìn thấy con trai tập trung làm một việc gì đó như thế này. Giống như lúc còn đi học, mỗi khi nhìn thấy Tào Nhất hay Lý Xuyên ngồi chăm chỉ giải bài tập thì tự nhiên thì thấy hai người đó đẹp trai hơn hẳn nha, có chút trí thức chứ không đáng ghét giống bình thường hay kiếm chuyện chọc ghẹo cô. Cô thích nhất là ngồi nhìn Hồ Dĩnh đọc sách. Có lần cô đã ngồi suốt hai tiếng đồng hồ chẳng làm gì cả, chỉ nhìn Hồ Dĩnh đọc hết một cuốn sách. Anh trai cô, lúc nào cũng là người con trai hoàn hảo nhất trong mắt cô, thế nên mọi việc anh ấy làm, đều rất tuyệt vời. Ngắm nhìn Hồ Dĩnh là sở thích của cô, ngắm nhìn anh đọc sách lại là một thú vui nho nhỏ của cô. Tất nhiên là lúc tập trung thì Hồ Dĩnh rất im lặng, không có cằn nhằn cô suốt ngày nhức cái lỗ tai nữa, nên cô thích lắm. Không có việc gì làm, thì lại ngồi ngắm anh đọc sách. Giờ đây, nơi thư phòng Cửu Trung Cung này, lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ của Lưu Tuân lúc tập trung làm việc, tự nhiên lại không thể rời mắt khỏi chàng được, cứ ngây ngô ngồi ngắm chàng như một con ngốc. Bỗng chốc lại thấy có lỗi với Hồ Dĩnh, vì hình như người con trai trước mặt cô này, trong mắt cô, còn hoàn hảo hơn cả anh nữa. Được một lúc, Lưu Tuân vẫn không nhìn lên, chỉ nói:
-Mặt Trẫm có cái gì mà nàng nhìn chằm chằm vậy? Bảo nàng mài mực mà nãy giờ trong cái nghiên chẳng còn chút mực nào, làm sao Trẫm phê duyệt tấu chương đây.
Cô giật mình, có chút thẹn thùng, vì sợ chàng phát hiện ra ánh mắt ngưỡng mộ cô dành cho chàng. Thế là cô không nhìn chàng nữa, cúi xuống nghiêm túc mài mực. Cô chưa mài mực bao giờ cả, trước nay toàn là Tiểu Mai làm thôi. Lúc trước coi phim cũng đã từng thấy người ta mài mực rồi, nhưng hình như trong phim không giống đời thực lắm thì phải. Cô nhẹ nhàng đẩy thanh mực qua lại trong cái nghiên giống như cách cô thấy người ta làm, mà nó chẳng ra được tí mực nào. Bực mình, cô dùng sức một tí, thì nó chỉ ra được một chút. Thế là cô mạnh tay, đè thanh mực xuống, chà nó xuống cái nghiên mực, để nó chảy ra. Làm vậy được một hồi, vừa mất sức mà mực còn đổ ra ngoài nữa. Cô hơi le lưỡi, cô đúng là hậu đậu thật, mài mực cũng không nên thân. Cô lén đưa mắt nhìn chàng, tự hỏi chàng có la cô không nhỉ, nhưng thấy chàng không nói gì, chỉ chấm bút vào nghiên, rồi viết liên tục. Vì vậy mà cái nghiên mực cứ vơi dần, cô cứ thế mà phải mài nhiều hơn, được một lúc, tay mỏi nhừ. Giờ cô mới phát hiện ra là cổ tay cô bắt đầu đau, tại phải dùng lực nơi bàn tay mà cổ tay vẫn chưa bình phục nữa. Cô dừng lại, nhìn chàng, viết gì mà lắm thế, làm cô mài mực đau hết cả tay. Thế là cô hơi rướn cổ lên một chút, đọc thử những nội dung trên thẻ tre mà chàng đang viết. Mấy cái tấu chương liền, cái nào cũng có đề cập đến thuế muối. Chàng vừa đọc vừa cau mày, rồi lại viết ra một thẻ tre còn trống những điểm cần chú ý. Cô thấy chàng viết nhiều lắm, rồi còn thở dài nữa, hình như đang tìm cách giải quyết thì phải. Cô đọc được trong mấy cái tấu chương đó, tất cả đều đang phản đối đề xuất giảm thuế muối cho nhân dân. Cái thì nói vi phạm quyền lợi của địa chủ, cái thì nói đó là việc bất khả thi. Có cái chẳng đưa ra ý kiến gì, chỉ bảo Hoàng Thượng nên có thêm đề xuất khác. Cô lo đọc tấu chương, mà không để ý chàng đã ngẩng đầu lên nhìn cô từ lúc nào rồi. Đến khi nghe chàng đằng hắng một cái, cô giật mình nhìn lên. Có chút bối rối, lại cúi đầu, giả vờ đang chăm chỉ mài mực. Chàng nói bâng quơ vào không trung, có chút bực mình:
-Đúng là một đám triều thần vô dụng, ăn bổng lộc của nhà vua thì chẳng nói gì, đến khi bảo nghĩ cách cải thiện đời sống cho nhân dân thì chỉ biết lớn tiếng phản đối, vì sợ bị ảnh hưởng quyền lợi.
Cô cười nói:
-Họ cũng là người thôi, phải lo nghĩ cho bản thân trước chứ.
Chàng hỏi cô:
-Hay là Trẫm tịch thu hết tài sản của họ đem chia cho dân nghèo nhỉ?
Cô nhìn chàng nói:
-Bệ hạ, thế thì người nên lấy tất cả của cải vật chất trong Hoàng cung này chia cho dân nghèo làm gương trước đi, như vậy mới làm người ta phục được.
Chàng nghe vậy thì bật cười, cô cũng bật cười. Cô biết chàng chỉ đang nói đùa thôi, nhưng cô đang có ý mỉa mai chàng thật mà. Thực ra dù cũng thấy tội chàng, nhưng lời của mấy quan viên trong tấu chương không phải không có lý. Tự nhiên lại bảo họ đi hy sinh quyền lợi vì những người mà họ luôn coi là dân thường hèn kém thì ai mà làm được. Thuế muối, trước giờ chính là nguồn thu vào chủ yếu của chính quyền quận thành trên khắp Đại Hán. Nó giống như là mạng sống của địa chủ vậy, bảo họ làm sao nhường nhịn chàng dễ dàng vậy được. Cô tuy không phải người rành về mấy chuyện trị quốc này, nhưng suốt cái thời gian ngoài đọc sách thì chẳng biết làm gì kia, cô dường như cũng thấm nhuần được một chút cái cách mà xã hội này hoạt động thông qua những câu chuyện của các vị vua thời trước. Chàng cười xong, nhìn cô hỏi:
-Nãy giờ nàng ngồi đọc tấu chương, hẳn cũng biết Trẫm đang muốn giải quyết chuyện gì. Trẫm thấy nàng hình như đang muốn nói gì với Trẫm mà đúng không?
Lạc Yên nghe thế, định mở miệng nói ngay, nhưng rồi, suy nghĩ một chút, ngập ngừng nói:
-Bệ hạ, thiếp là phi tần hậu cung, không được can dự chính sự.
Được rồi, dù đang rất muốn nói cho chàng cách giải quyết, nhưng mà ai biết được chàng thật lòng muốn hỏi ý kiến cô hay đang muốn thử cô chứ. Cô vẫn còn nhớ rất rõ cái lần bị chàng bỏ rơi, nguyên nhân chính là vì cô đã can dự quá nhiều vào chuyện điều tra cái chết của Tiên Đế. Bây giờ ngồi phê duyệt tấu chương lại đi hỏi ý kiến cô, lỡ cô nói xong thì lật lọng bảo cô không biết thân phận mà giữ mồm giữ miệng thì có mà chết à? Chàng nghi ngờ cô thì cô cũng chẳng tin tưởng chàng đâu, cô thừa biết nụ cười của chàng toàn là dao găm. Cứ ngây thơ đi tin vào những gì chàng thể hiện trên khuôn mặt thì chỉ dễ bị chàng lừa thôi. Thế nên, cô không nói cho chàng ý kiến của mình đâu. Chàng nhìn cô, ánh mắt có chút khó hiểu. Nhưng rồi lại im lặng, quay trở về việc đang làm. Cô im lặng một chút, tự nhiên lại gọi chàng:
-Bệ hạ!
Lưu Tuân không nhìn cô, hỏi:
-Chuyện gì?
Lạc Yên nói:
-Thiếp kể chuyện cho người nghe nha.
Lưu Tuân dừng bút lại, vẫn không nhìn cô, chỉ khẽ “ừ”. Cô thấy vậy, từ tốn kể:
-Chuyện là thế này, ở một thị trấn dưới chân núi kia, có một gia đình kia làm nghề muối mơ đem bán lấy tiền. Mơ muối của họ rất ngon, nhưng ở trong trị trấn đó, hầu như gia đình nào cũng bán mơ muối, nên họ không kiếm được nhiều lợi nhuận từ việc muối mơ đó. Một lần, có một người tiều phu từ thị trấn bên kia chân núi, băng ngang qua rừng, và đến thị trấn bên này. Anh ta vào trong nhà gia đình này xin chút nước uống, thấy mơ muối của họ rất ngon, thế là mua về mấy hũ. Anh ta về lại thị trấn bên kia, ở thị trấn này người ta rất thích ăn mơ muối. Nhưng cánh rừng phía bên kia sườn núi lại không trồng được mơ, thế nên có nhiều người ăn thử mơ muối anh tiều phu mang về thì thích lắm, nhờ anh ta mua thêm. Vì vậy lâu lâu người tiều phu lại băng qua ngọn núi đó, đi đến thị trấn bên này, mua mơ muối về bán cho người ở thị trấn bên kia. Dần dần, càng nhiều người mua, thì càng nhiều người thì nhờ anh ta bán, khiến anh ta trở thành người vận chuyển mơ muối qua lại giữa hai chân núi. Nhưng mỗi lần băng qua rừng thì có chút khó khăn, tại đường đi gập ghềnh. Thế nên anh ta đòi người ta trả công. Người ở hai thị trấn, ban đầu cũng vui vẻ trả công thêm cho anh ta ngoài số tiền ban đầu. Nhưng anh ta thấy lợi ích thu được từ việc vận chuyển mơ muối đó rất nhiều, nên bỏ hẳn nghề tiều phu, chỉ đi mua mơ về bán. Anh ta độc quyền bán mơ muối, nên càng hét giá cắt cổ, làm lợi cho bản thân. Khi đi mua, anh ta cũng cố ép giá những người làm mơ muối xuống thấp hơn, bởi vì anh ta là người có lượng tiêu thụ lớn nhất, họ không muốn mất đi mối làm ăn này, nên đành nhượng bộ anh ta.
Lưu Tuân hơi nhíu mày hỏi:
-Thế sao người ở hai thị trấn đó không ai băng ngang qua núi ngoại trừ anh chàng tiều phu kia?
Lạc Yên nói ngay:
-Bệ hạ cũng thấy vậy đúng không? Tại sao họ không tự mình đi, mà chỉ để mình anh tiều phu kia đi, để anh ta làm lợi cho bản thân như vậy?
Lưu Tuân im lặng một chút rồi nói:
-Có phải tên tiều phu đó đe dọa họ, nói rằng đi qua núi sẽ gặp nguy hiểm, nên không ai dám đi.
Lạc Yên cười một cái:
-Bệ thật là thông minh, đã đoán phần sau của câu chuyện rồi. Anh ta nói trên núi có rất nhiều thú dữ và yêu quái. Anh ta tự nói rằng mình đã đi đốn cúi nhiều năm, nên biết kinh nghiệm đối phó với nguy hiểm. Còn những người khác, không cẩn thận mà băng qua núi sẽ bị mất mạng như chơi. Người ở cả hai thị trấn, quanh năm suốt tháng chẳng đi đâu nhiều, nên họ không biết, lại tin đó là sự thật mà bị người tiều phu kia lừa gạt.
Lưu Tuân bật cười lớn tiếng, nhìn cô nói:
-Nàng đó, kể chuyện cũng hay chẳng thua gì phụ thân của nàng. Trẫm thấy tên tiều phu kia thật là kẻ chỉ biết mưu lợi cho bản thân mà, chẳng khác gì cái đám triều thần vô dụng của Trẫm. Nhưng cũng chỉ biết trách những người dân ở hai thị trấn, suốt ngày chỉ quanh quẩn nơi chân núi hai bên mà chưa một lần băng qua núi, vì sợ những thứ không có thật.
Lạc Yên gật đầu nói:
-Phải rồi, quyền lợi của họ mà họ không biết đấu tranh để giành lấy, thì bị người ta ức hiếp, bóc lột cũng là phải thôi.
Lưu Tuân nói:
-Tuy thấy bất bình nhưng cũng không thể nào giết tên tiều phu kia được. Ai biết được giết hắn rồi, họ lại càng căm hận Trẫm, vì đã làm họ mất người vận chuyển mơ muối. Thế thì, chỉ có thể dùng cách nhẹ nhàng, cho người đến nói cho họ biết, trên núi thực ra chẳng có thú dữ hay yêu quái gì cả. Khai sáng cho họ một chút, để họ tự biết mà đòi lại quyền lợi cho mình.
Lạc Yên nói:
-Bệ hạ giỏi thật, nghĩ ra được cách giải quyết hay như thế. Đúng là phải để họ tự vươn lên, chứ không nên để họ dựa vào mình, vì mình không thể giúp họ cả đời được.
Cô vừa dứt lời thì Lưu Tuân tự nhiên im lặng nhìn cô, nhìn rất lâu. Cô thấy có chút sợ hãi, khi chàng cứ nhìn cô chằm chằm như thế, tự hỏi có phải mình đã lỡ lời, nói ra điều gì không nên nói rồi không. Chàng đột nhiên vươn người dậy, xích lại gần cô, nắm lấy tay cô nói:
-Kể chuyện thì hay như vậy mà chẳng biết mài mực gì cả, trước đây nàng chưa từng mài mực sao? Trẫm nghĩ thanh mực này đã bị nàng hành hạ không ít rồi.
Rồi chàng vòng ra phía sau cô, đưa hai tay lên nắm lấy hai tay cô. Cô nghe thấy giọng nói của chàng từ phía sau đầu mình, dịu dàng cất tiếng:
-Mài mực cũng phải đúng cách, mực mới ra nhiều mà không bị mỏi tay có hiểu không đồ ngốc?
Cô làm vẻ mặt giận dỗi, cô mới giúp chàng xong, vậy mà giờ lại bảo cô là đồ ngốc. Nhưng vài giây sau, cô tự thấy mình đúng là đồ ngốc. Chàng cầm tay cô, nhẹ nhàng hướng dẫn cô cách mài mực. Nãy giờ cô cứ hướng thẳng thanh mực, rồi chà xuống cái nghiên mà nó chẳng ra tí mực nào. Còn chàng, để thanh mực hơi chếch xuống dưới, chỉ đẩy nhẹ là mực chảy ra rất nhiều. Mà chàng xoay thanh mực theo vòng tròn, chứ không đưa ngang dọc như cô, làm cho không cần dùng sức mà vẫn có mực chảy ra đều đều. Cô quay sang nhìn chàng, chàng cười nói:
-Cũng tự thấy mình giống đồ ngốc rồi phải không?
Cô cười ngại ngùng một cái, giống hệt nụ cười lúc chàng mới chỉ cô cách ăn mì Tùng Hoa xong, đúng là lại trở thành đứa khờ khạo trước mặt chàng rồi. Nhưng mà tự nhiên thấy rất thích, khi chàng ngồi đằng sau lưng cô thế này, cho cô dựa vào. Nãy giờ ngồi mài mực chẳng có gì để tựa, mỏi lưng chết đi được. Tay chàng lại nắm chặt lấy tay cô, mài mực đều đều như vậy, làm cô phút chốc ước gì chàng đừng buông ra nữa, cảm giác ấm áp lắm. Tay thì vẫn cầm thanh mực, nhưng mắt cô, không hiểu từ lúc nào chẳng rời khỏi khuôn mặt của chàng được nữa, lại cứ ngây ngô nhìn chàng. Khoảng cách gần thế này, thấy tim đập mạnh hơn, cảm giác rất ngọt ngào. Được một lúc, cứ im lặng mà mài mực như vậy, tự nhiên cô thấy buồn ngủ. Vì cả hai tay đang bị chàng nắm chặt mà cầm lấy thanh mực, nên cô lỡ miệng ngáp dài một cái, thì không đưa tay lên che kịp. Cô thấy chàng hơi nhướng lông mày nhìn cô, hơi xấu hổ, tự trách mình con gái con đứa gì mà chẳng ý tứ gì cả. Chàng thấy vẻ ngại ngùng của cô, cười nói:
-Xem nàng kìa, vậy mà mạnh miệng bảo rằng thức trắng đêm cùng Trẫm.
Dứt lời, chàng buông tay cô ra. Rồi chàng ôm lấy vai cô, vòng một tay xuống chân cô, bế cô lên. Cô bất ngờ, thả thanh mực trong tay làm rơi nó xuống đất vang lên một tiếng “cạch” thật lớn. Chàng bế cô trên tay, đứng lên. Cô khẽ khàng gọi:
-Bệ hạ!
Chàng nhìn cô hỏi:
-Sao vậy? Không muốn đi ngủ sao?
****
Hơ hơ, thui mai post tiếp nha Dừng ngay đây cho nó gay cấn, với lại tác giả phải đi ăn uống, ngủ nghỉ ngày cuối tuần nữa
|
|