|
CHƯƠNG 38: GẶP LẠI ÂN NHÂN (3)
Lạc Yên không hiểu sao đã vào trong căn phòng ấm áp mà người ta chuẩn bị cho cô trong Nữ Đạo Quán mà cả người vẫn run lên bần bật. Cô thay bộ y phục bị ướt đẫm vì tuyết ra, mặc y phục của những đạo cô trong Nữ Đạo Quán vào, rồi nằm lên giường trùm chăn mà vẫn không hết lạnh. Cô tự hỏi có phải vì trái tim cô đã lạnh giá quá rồi, nên dù cho có cố gắng sưởi ấm đến thế nào cũng không thể nào ấm áp lên được. Cô nằm trùm chăn trên giường, Tiểu Mai xót xa nói cô bị sốt rồi nên đem rất nhiều khăn chườm cho cô. Nàng còn đốt thêm nhiều than để cô sưởi ấm nữa, nhưng vẫn không thấy khá hơn. Tiểu Mai đắp thêm lên người cô tới ba bốn cái chăn, cảm thấy đỡ lạnh hơn được chút xíu, nhưng răng môi vẫn đánh cầm cập. Được một lúc sau, cô mệt quá mà ngủ thiếp đi.
Trong cơn mơ màng, cô nghe tiếng cửa mở ra, có gió lùa vào trong một khoảnh khắc rồi đóng lại ngay. Cô thấy gió thổi qua tóc một chút, lại run lên bần bật, cảm giác lạnh lẽo ngập tràn khắp cơ thể. Cô lẩm bẩm:
-Tiểu Mai, đốt thêm than được không, tôi lạnh quá!
Cô đột nhiên nghe thấy tiếng ai đó leo lên giường, nằm xuống bên cạnh cô. Cô muốn mở mắt ra nhìn, nhưng rồi cảm thấy chẳng còn chút sức lực nào nên cứ nhắm nghiền hai mắt và lại nói:
-Tiểu Mai, là cô sao? Hay tối nay chúng ta ôm nhau ngủ cho đỡ lạnh giống hồi ở Cam Tuyền Cung không có than để sưởi ấm đi.
Cô dứt lời, thì một vòng tay thật ấm áp, thật vững chãi ôm chầm lấy cô từ đằng sau. Cô nằm nghiêng, cảm nhận được hơi thở của người đó ngay tai mình. Không phải là Tiểu Mai, người này không phải Tiểu Mai. Cô hơi hoảng hốt, tính đẩy người đó ra thì đã nghe thấy một giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên bên tai:
-Đừng sợ, là anh đây.
Người đó lại siết chặt vòng tay hơn, ôm trọn lấy cả thân người cô vào lòng. Một cảm giác ấm áp lan tỏa khắp người cô khi áp sát cơ thể vào người đó. Người đó ôm cô rất chặt, để đầu cô tựa vào bờ vai vững chãi của người đó. Cô biết người này, nhưng nghĩ mình đang mơ, nên khẽ hỏi lại cho chắc:
-Anh là ai?
Cô nghe một tiếng cười khẽ, tiếng cười cũng quen thuộc đến kỳ lạ rồi nối tiếp lại là giọng nói trầm ấm đó đáp lời cô:
-Là Cửu ca đây!
Cô ngạc nhiên đến tột độ, đây là một giấc mơ, chỉ có thể là mơ thôi. Làm sao mà chàng có thể xuất hiện ở đây mà ôm cô vào lòng thế này. Cô nhớ chàng quá mà hóa điên rồi sao, nằm mơ thấy chàng mà lại chân thực đến vậy. Cảm giác lạ lắm, vì tim cô lại đập thình thịch, thình thịch giống hệt mỗi lúc ở bên chàng. Nước mắt cô, bỗng dưng lại rơi xuống, thấm đẫm cả cái gối cô đang nằm. Người đang ôm lấy cô, dịu dàng đưa tay lên, lau nước mắt cho cô. Chàng nói vào tai cô, giọng nói đầy đau đớn:
-Yên Nhi, xin lỗi em, đã khiến em đau lòng rồi.
Cô tự hỏi, giấc mơ này sao lại chân thực đến vậy, cả cái cách chàng hay dịu dàng lau nước mắt cho cô cũng rất thật. Cảm giác nghe chàng gọi Yên Nhi, vừa đau đớn mà vừa hạnh phúc nữa. Cô cất giọng nói run rẩy hỏi:
-Cửu ca, là anh thật sao?
Chàng khẽ “ừ” một tiếng, rồi hôn lên trán cô. Khoảnh khắc đó, tim cô như reo lên vì sung sướng. Đây là sự thật, chàng đang ở đây với cô! Thảo nào, mọi cảm giác lạnh lẽo như tan biến hết từ cái giây phút được chàng ôm vào lòng. Cô lại hỏi:
-Sao anh lại ở đây?
Chàng đáp:
-Để sưởi ấm cho em.
Cô mỉm cười, lại nói xạo rồi, nhưng cô thấy rất vui, nói xạo mới đúng là chàng, chứ không phải chỉ trong giấc mơ của cô. Cô nói:
-Em cứ tưởng anh giận em rồi, ghét em rồi chứ. Anh không tin em, muốn bỏ rơi em mà.
Lưu Tuân nói:
-Yên Nhi ngốc này, kể từ giây phút em nói lời yêu anh, thì anh đã tự hứa với mình, tuyệt đối tin tưởng em, đến chết cũng vẫn tin tưởng.
Nước mắt cô không hiểu sao lại rơi xuống lã chã, chàng đang ở đây, thật sự ở đây, còn nói ra những lời ngọt ngào với cô đến vậy. “Đến chết cũng vẫn tin tưởng”, nghe hay quá, chân thành quá, cảm động quá, khiến cô không kìm lại được cảm xúc trong mình. Cô nói trong tiếng nấc nghẹn ngào:
-Vậy là anh biết chuyện em bị hãm hại sao? Thế thì tại sao anh lại phản ứng như vậy, tại sao lại không muốn gặp em nữa?
Chàng nói:
-Anh biết chứ, lúc em khẳng định em không có tư tình với Điền Minh, anh đã biết có người hãm hại em. Nhưng Yên Nhi à, anh cũng biết, là do lỗi của anh, đã không bảo vệ em tốt, mới khiến em bị người ta hại như vậy. Vì thế, khoảng thời gian này, em hãy sống cách xa anh, xa Hoàng cung và những tranh đấu quyền lực kia ra. Anh sẽ không có cách nào đối phó với kẻ thù, nếu như mải bận tâm lo lắng cho em được. Anh muốn em được an toàn trước, rồi khi nào những sóng gió này qua đi, sẽ đưa em trở về bên cạnh anh.
Lạc Yên lắc đầu nói:
-Cho em ở bên cạnh anh, cùng chia sẻ nỗi đau với anh, em không thể sống thiếu anh được, cũng không nỡ nhìn anh phải một mình chịu đựng những đau đớn, mệt mỏi đó.
Lưu Tuân nghiến răng nói:
-Biết ngay là em sẽ phản ứng thế này mà. Thế nên mới phải mạnh tay với em đến vậy, để mẫu hậu đuổi em ra khỏi cung.
Lạc Yên nói với giọng giận dỗi:
-Vậy là mẫu hậu và anh cấu kết với nhau để đuổi em ra khỏi cung sao? Mẫu tử hai người đóng kịch thật là giỏi ha, có biết em đã tưởng là thật mà khóc nhiều lắm hay không?
Lưu Tuân cười khan một tiếng:
-Anh xin lỗi!
Cô hơi dằng người ra khỏi vòng tay chàng nói:
-Không chấp nhận lời xin lỗi, cho em quay về cung ngay.
Lưu Tuân lại kéo cô vào lòng, siết chặt vòng tay hơn. Chàng áp bờ môi mềm mại lên má cô, thì thầm:
-Yên Nhi ngoan, đừng như vậy, hãy nghe lời anh một lần, tin tưởng anh một lần, cho anh bảo vệ em, che chở em. Phải thấy em an toàn mà sống, anh mới an lòng làm mọi chuyện được.
Những lời đó, như chạm sâu vào tâm can cô, làm Lạc Yên im lặng vì không biết phải nói gì nữa. Phải, hình như người con trai này luôn muốn yêu thương, bảo vệ cô, nhưng cô chẳng bao giờ để chàng làm vậy cả. Lúc thì bướng bỉnh không nghe lời chàng, lúc thì lại quá mạnh mẽ chẳng cần chàng bảo vệ. Chàng cũng muốn được một lần, làm cái cây vững chãi, một chỗ dựa cho cô tựa đầu vào những lúc mệt mỏi, che chắn cho cô qua phong ba bão táp. Có như vậy, chàng mới cảm thấy mình xứng đáng yêu cô và xứng đáng để được cô yêu. Hạnh phúc dường như đang bao trùm lấy cô, làm cô thấy mình như đắm chìm trong một xúc cảm ngọt ngào không tên. Rồi cô “dạ” khẽ một tiếng, lại mỉm cười, dựa hẳn đầu vào bờ vai ấm áp của chàng, tìm kiếm cảm giác an toàn và bình yên lạ. Chàng lấy tay vuốt nhẹ tóc cô rồi nói:
-Thời gian qua, đã làm em chịu nhiều cực khổ rồi, vì lo bảo vệ cho mẫu tử Lệnh Nghi, mà khiến bản thân gặp nguy hiểm. Con cái là hy vọng của anh, anh yêu thương đứa bé trong bụng Lệnh Nghi và muốn bảo vệ nàng ấy khỏi những âm mưu tranh đoạt trong hậu cung. Nhưng em, là người phi tử duy nhất mà anh hy vọng, em là thê tử yêu dấu của anh. Thế nên anh không thể đứng nhìn em vì anh mà phải chịu thiệt thòi nữa. Hãy tạm rời xa anh một thời gian, để anh giải quyết xong mọi chuyện, rồi sẽ đón em về bên cạnh anh, yêu thương em, che chở em, không để cho em chịu bất cứ tổn thương nào nữa. Có được không?
Cô khẽ gật, nhẹ nhàng đưa tay lên, nắm lấy tay chàng, sự ấm áp này, thần kỳ quá, khiến cô một lần nữa thấy mình như đang mơ. Chàng lại ôm chặt lấy cô, cho cô cảm giác che chở và bình yên. Được một lúc, có chút thoải mái, khiến đầu óc cô mơ mơ màng màng, dường như sắp thiếp đi. Nhưng sao lạ quá, trong đầu cô, lại hiện lên một hình ảnh, vừa thân quen lại vừa xa lạ. Hồi ức đó, như một tiếng gọi từ nơi xa xăm, lúc ẩn lúc hiện trong tâm trí cô, khiến cô không thể phân biệt được thực hư. Nó mờ nhạt theo thời gian, nhưng chưa bao giờ mất đi, tiếng gọi mơ hồ đó, chưa bao giờ ngừng gọi cô. Nó như nhắc cô phải nhớ, lúc nào cũng phải nhớ đến sự ấm áp ấy, đến kỳ tích ấy và đến người ấy. Cô nhắm mắt, nhưng trước mặt cô, lại hiện lên hình ảnh của một ngọn núi tuyết hùng vĩ, trắng xóa một màu, cao vút sừng sững. Ngọn núi mà cô đã từng nhắm một mắt lại, đưa tay lên nắm trọn, những tưởng có thể chinh phục nó, nhưng cuối cùng lại bị nó nuốt chửng. Sự ngang bướng không nghe lời của cô, khát khao muốn thể hiện của cô, tính bất cần coi thường mọi thứ của cô, đã bị vùi lấp hoàn toàn trong trận tuyết lở ấy. Lần đầu tiên sợ hãi đến thế, cũng là lần đầu tiên lại hối hận đến thế, nên đã không còn chút hy vọng sẽ vượt qua được. Thân thể buốt giá, cả ý chí sống còn cũng mất đi, những tưởng đã phải từ bỏ tất cả, nhưng đến cuối cùng, lại có được thứ không thể tin có thể tồn tại trên đời, nên đã tự gọi đó là kỳ tích trong đời mình. Có cảm giác rất lạ, và không thể hiểu được tại sao, khi không gian lạnh lẽo xung quanh, cùng với cái ôm ấm áp từ đằng sau của chàng, bờ vai vững chãi mà cô đang tựa đầu vào, cả cảm giác được chàng yêu thương, che chở, lại đem hồi ức tuyệt đẹp ấy ùa về tâm trí cô. Có thể tâm trí cô đã không còn nhớ rõ từng chi tiết, nhưng cơ thể cô vẫn nhớ rất rõ, làm sao mình có thể sống sót. Là do có một người đã dùng cả thân người sưởi ấm cho cô khi bị vùi trong tuyết lạnh, thậm chí còn đỡ cho cô khi chiếc cáp treo ấy rơi xuống đầu cô. Mùi máu nồng lên trong cả không gian nhỏ hẹp xung quanh cô và người đó lúc ấy, làm cô nhận ra người đó vì cô mà bị thương rất nặng. Ký ức của cô có người đó, cơ thể của cô nhớ người đó, và bây giờ, chúng đang phản ứng lại với chàng, với người đang ôm cô vào lòng lúc này. Cả người cô vô thức run lên, chàng nghĩ là cô bị lạnh, lại ôm cô chặt hơn, khiến tâm trí của cô như bị một cái gì đó đánh vào thật mạnh, chợt nhận ra một điều rất quan trọng. Ân nhân cứu mạng bí ẩn của cô, chưa từng biết mặt, chưa từng được gặp lại sau tai nạn ấy, nhưng ân tình mà người đó cho cô, lại vô cùng đặc biệt, khiến cô cả đời này cũng không thể nào quên được. Người ân nhân ấy, chính là người đã cứu cô, che chở cho cô, khi xung quanh cô không còn ai. Giữa hoàn cảnh sinh tử, lại dùng tấm lòng chân thành mà sưởi ấm trái tim cô, cho cô ý chí sống còn và cả hy vọng, khiến cô không còn sợ hãi khi đối mặt với cái chết nữa. Lúc đó cô đã nghĩ, chỉ cần có người đó bên cạnh, cô sẽ không sợ bất kỳ thứ gì, ngay cả cái chết cũng không sợ. Cô không còn mơ màng nữa, cảm thấy mình như bừng tỉnh sau một giấc mộng dài. Cô hoang mang, ngờ vực và không dám tin đây là sự thật, khi Lưu Tuân, ôm cô vào lòng, nói rằng muốn che chở, bảo vệ và yêu thương cô, lại đem đến cho cô cảm giác giống hệt người ân nhân ấy ngày hôm đó. Biết rằng mình đang làm một việc rất vô lý và mơ hồ, nhưng sự băn khoăn trong cô vẫn thúc giục cô mở miệng nói với chàng:
-Cửu ca, anh có thể nói anh em yêu được không?
Chàng phì cười, nói:
-Sao cứ nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy?
Nhưng im lặng một chút, chàng lại thì thầm vào tai cô:
-Yên Nhi, anh yêu em.
Tim cô như ngừng đập vào giây phút đó, nhưng không phải là vì sung sướng hạnh phúc, mà vì ngỡ ngàng. Giống quá, thật sự rất giống! Câu nói “anh yêu em” đó của ân nhân cứu mạng, vẫn khắc sâu trong tiềm thức cô, đến nỗi chỉ cần nghe người đó nói một lần nữa, dù không biết mặt, nhưng cô sẽ nhận ra ngay. Vì cô cảm nhận được, trong câu nói ấy, chất chứa một tình yêu chân thành và sâu sắc mà người đó dành cho cô. Giờ đây, tại sao ở thời Tây Hán này, nơi cách cuộc sống trước đây của cô hơn 2000 năm, cô lại gặp được người đó, ân nhân cứu mạng của cô? Lạc Yên biết mình chẳng có chút căn cứ gì để tin Lưu Tuân là người đó cả, nhưng sờ tay lên mặt dây chuyền lúc nào cũng ở trên cổ, bùa hộ mệnh của cô, bỗng chốc lại thấy đó chính là sự thật. Là chàng, đúng là chàng rồi, ân nhân cứu mạng của cô, chàng chính là người đó! Cô nắm chặt lấy tay chàng hơn, đúng vậy, là cảm giác này, cảm giác nắm lấy tay người đó như thế này, cảm giác ấm áp lạ kỳ này, chỉ có thể là người đó mà thôi. Tất cả mọi ký ức ngày hôm đó trên núi Ngọc Long, như một dòng suối tuôn trào khắp mọi ngóc ngách trong tâm trí cô, khiến cô nhớ hết mọi thứ, và dường như, cũng hiểu được hết mọi thứ. Trà quán mà cô cùng các bạn đã ghé vào trước khi tai nạn xảy ra, có một câu chuyện. Một người con trai kỳ lạ đã chụp những bức ảnh có tia sáng màu xanh lục và lúc nào cũng tìm kiếm cô gái tên Yên Nhi. “Yên Nhi”, chàng là người duy nhất gọi cô như vậy. Phải rồi, tên tác giả đề trên những bức tranh đó, chỉ có hai chữ L.T, là Lưu Tuân. Chàng vẫn giữ trong lòng, ký ức của tiền kiếp, chàng vẫn giữ cho đến 2000 năm sau, và muốn tìm cô. Có nghĩa là ngày hôm ấy, người con trai kỳ lạ đó cũng ở trên núi Ngọc Long, anh ta nhìn thấy cô, nhận ra cô chính là Yên Nhi, mới chạy đến cứu cô, và nói lời yêu cô. Cô bối rối đến cực độ, không biết có nên chấp nhận đây là sự thật không. Lúc đó cô vẫn chưa gặp chàng mà, nhưng nếu là hồi ức của 2000 năm trước, thì cô vốn dĩ đã gặp chàng rồi, cô và chàng đã yêu nhau từ rất lâu. Vậy là chàng có tồn tại sao, ở thời hiện đại, có một Lưu Tuân, nhưng không phải chỉ giống những “kiếp trước” mà cô gặp ở thời Tây Hán này, chàng có hồi ức, chàng nhớ cô, muốn gặp lại cô. Sao chàng có thể làm vậy được, sao có thể nhớ hết mọi chuyện được? Phải chăng, vì tình yêu chàng dành cho cô là tình yêu khắc cốt ghi tâm, thực sự đời đời kiếp kiếp không thể nào quên được. Vậy thì chẳng lẽ lý do cô yêu chàng ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ chính vì chàng mang lại cho cô cảm giác của người ân nhân đó sao? Thế thì cô yêu người ân nhân đó hay là yêu Lưu Tuân?
Lần đầu tiên, Lạc Yên cảm thấy bàng hoàng đến vậy. Cô hình như đã hiểu lý do tại sao ông trời lại để cho cô bị lưu lạc đến thời Tây Hán này rồi. Ân nhân cứu mạng của cô, từ sau tai nạn, cô lúc nào cũng cầu nguyện trong đầu sẽ được gặp lại người đó. Đó gần như là điều cô luôn tâm niệm trong tất cả mọi lời nguyện ước. Nhưng có khi nào, ở thời hiện đại, cô không có cách nào gặp lại người đó nữa rồi, vì ngày hôm ấy, mạo hiểm cứu cô, người đó đã không còn giữ được tính mạng. Người đó, đã chết rồi, thế nên, cô muốn gặp lại người đó, chỉ có thể đi tới kiếp trước, nơi mà người đó vẫn sống, và tồn tại dưới thân phận của Lưu Tuân. Ông trời và số phận, chẳng hề đối xử tệ bạc với cô một chút nào. Điều ước đó, sự mong mỏi của cô, cuối cùng đã trở thành sự thật rồi, ân nhân cứu mạng của cô, cô đã gặp lại được rồi. Khẽ rơi một giọt nước mắt, chàng nhìn thấy, lại đưa tay lên lau đi. Bàn tay dịu dàng này, cũng giống hệt bàn tay đã lau nước mắt cho cô ngày hôm đó, sao đến giờ cô mới nhận ra. Cô quay người lại, ôm chầm lấy chàng, áp mặt vào ngực chàng, lắng nghe tiếng trái tim chàng đập thình thịch. Đúng rồi, lý do khiến cô hạnh phúc mỗi khi nghe tim chàng đập như vậy, vì điều đó chứng tỏ chàng vẫn còn sống, ân nhân cứu mạng của cô, vẫn còn sống, và cô đã tìm được chàng rồi. "Xin anh, xin anh đừng chết, hãy ở lại với em! Ngày hôm đó anh vẫn nghe được những lời này phải không, thế nên mới quay về bên em như thế này." Cô khẽ nói, những lời mà cô chờ đợi rất lâu để được nói với chàng với một sự chân thành da diết:
-Cảm ơn anh!
Chàng cúi xuống, nâng cằm cô lên, rồi đặt lên môi cô một nụ hôn ấm áp xua tan hết mọi lạnh giá. Cô vẫn đặt tay nơi trái tim chàng, và cảm nhận từng nhịp đập đong đầy tình cảm đó. Trái tim của cô và chàng như hòa chung một nhịp, cảm giác hạnh phúc thấm sâu vào da thịt, tâm trí ngập tràn sự ngọt ngào ngất ngây, tất cả như đang chứng minh với cô rằng, đây chính là nụ hôn của tình yêu đích thực. Tình yêu duy nhất của Vương Lạc Yên cô, cho dù giữa cô và chàng là khoảng cách hơn 2000 năm, nhưng tình yêu đó vẫn không hề thay đổi. Là tình cờ hay là số phận, mà khiến cô hiện hữu nơi đây, cuối cùng cô đã có câu trả lời rồi. Là do tình yêu này vẫn luôn tồn tại, vượt qua mọi nguyên lý, trở ngại, khó khăn và trở nên bất diệt cùng thời gian. Mới khiến hai con người, vốn dĩ từ đầu không duyên không phận, trong khó khăn, đau đớn những tưởng sẽ mất đi tất cả cơ hội, đến cuối cùng lại vượt qua mọi thử thách, tìm thấy nhau, yêu thương nhau, và quyết tâm sẽ không từ bỏ lần nào nữa. Khẽ mỉm cười, không cần phải là đời đời kiếp kiếp, không cần phải là thiên trường địa cửu, sông cạn đá mòn, chỉ cần cuộc đời này, từ nay vĩnh viễn không bao giờ buông tay nhau, thì đã là một sự mãn nguyện vô tận rồi.
(hết chương 38)
****
E hèm, dạo này tác giả rất siêng năng post truyện nhưng cái sự siêng năng chắc phải dừng lại ở đây thui, tác giả hông bị bí ý tưởng nữa, nhưng mà dạo này lại lười viết, văn phong bắt đầu lủng củng, lan man, thế nên để đảm bảo chất lượng của đứa con tinh thần này, tác già quyết định bế quan, luyện xong vài bộ ngôn tình cho nó kích hoạt khả năng viết tiếng việt lại (viết essay bằng TA dữ quá, muốn quên TV luôn rồi) Vì là tu luyện nên hổng biết đến khi nào xong, nhưng sẽ cố gắng trở lại trong thời gian nhanh nhất, để gửi đến các đọc giả chuyển du ngoạn dân gian một năm của LY, cái màn "sủng thấy ghê" của anh LT, và cả một chuyện tình "hữu duyên vô phận" của LY nữa (nói nhiều thứ mang tính chất dụ dỗ vậy là hy vọng mọi người đừng có quên truyện trong thời gian tác giả ở ẩn nhá, hông thôi tác giả bùn lắm ớ)
|
|