|
Tình hình là ta lại viết fic...
nhưng ta ko có tiền mua rít-ti uống như nàng matsat nên ta hok tưởng tượng được câu chiện nào "quành tráng" cho Harry hết.
Ta chỉ viết lại phim thoai, mí nàng đọc sẽ có cảm giác như đang coi phim lại vậy.
câu chuyện vừa lọa, vừa quen, tại ta chỉ fic 1 số đoạn thâu hà.
Để đáp ứng "thị hiếu" của các nàng, ta tập trung miêu tả rất nhiều về tâm tư của Harry...
I MISS YOU TẬP 13 (ĐOẠN CUỐI)
(Fic này viết bắt đầu từ đoạn Harry bắt gặp mợ Zoe với anh cảnh nắm tay nhau. Harry giận, đi vô phòng ngồi tự kỷ)
SY vào phòng, Harry đang ngồi trên giường giả vờ nghe nhạc và đọc tài liệu. Cô đến bên giường, nói với anh:
"Harry à, em biết là anh giận, nhưng làm ơn nghe em nói có được ko?"
Harry vẫn im lặng, SY nói tiếp:
"Em biết anh vẫn đang nghe em nói mà, đừng cư xử như con nít nữa"
Harry tiếp tục... giả điếc, SY với tay định gỡ headphone của Harry, nhưng anh gạt tay cô ra.
"Ra ngoài đi!" - anh ra lệnh.
Cô mất hết kiên nhẫn:
"Nếu anh giận thì cứ trút giận lên người em đi. Em biết là tâm trạng của anh không được vui, nhưng anh không thể thông cảm cho em sao? Việc em nhận lại mẹ, rồi gặp lại... JW" - SY ngập ngừng vì cảm thấy đã sai lầm khi nhắc đến tên JW, nhưng cô vẫn nói tiếp - "suốt 14 năm qua mọi người ko hề bỏ rơi em, luôn tìm kiếm em, chỉ việc ấy thôi cũng đã..."
Trong lúc SY đang thao thao thì bỗng Harry hét lên đầy giận dữ:
"LEE SOO YOEN!"
SY giật mình, bất chợt hơi lùi lại phía sau 1 chút, cô ngỡ ngàng nhìn Harry đang giận dữ tháo headphone ra và nhìn cô cay nghiệt:
"Chính vì không muốn nghe cô nói những lời này nên tôi mới bảo cô ra ngoài đó. Bây giờ cô vui lắm đúng ko? Biết rằng tất cả những người đó đều chờ đợi cô nên cô vui lắm đúng ko?"
Dù rất bất ngờ vì bị Harry quát mắng, nhưng SY vẫn cố điềm tĩnh nói với anh:
"Phải, thật sự là em rất vui. Anh không thể chia sẻ cùng em sao?"
"Chia sẻ? Có cần chia sẻ luôn niềm vui được gặp lại HJW của cô ko?"
SY chớp mắt nhìn Harry, cô biết là anh giận vì chuyện tối qua cô đi cùng JW và chuyện nắm tay lúc nãy, nhưng cô vẫn luôn nghĩ là anh sẽ tin tưởng cô nên trong phút chốc cô ko biết nói sao. Cuối cùng, cô lấy lại được bình tĩnh, cô ngồi xuống, đặt 2 tay mình lên đầu gối Harry, cố gắng thuyết phục anh:
"Harry à, em biết chuyện tối qua em đi với JW... và cả chuyện lúc nãy nữa... em xin lỗi. Anh giận cũng là điều em có thể hiểu được, nhưng Harry à... Em đang ở đây mà, đang ở trước mặt anh đây... Cho dù... có chiện gì xảy ra đi nữa, em cũng sẽ ko bao giờ rời xa anh, anh có hiểu ko?"
Harry vẫn bừng bừng lửa giận, anh chồm tới chụp lấy 2 vai của SY một cách thô bạo:
"Vậy hãy nói cho tôi biết, tối qua cô và anh ta đã đi đâu, làm gì, nói gì với nhau?"
SY nhăn mặt vì đau nhưng lại ko dám kiu la gì, lời tra vấn của Harry khiến cô nhớ lại nụ hôn tối qua với JW và trong phút chốc cô ko biết mình có nên nói thật với anh không.
"Em... tối qua... với JW... em..."
SY lắp bắp rồi cúi đầu im lặng, ko dám nhìn thẳng Harry nữa. Harry nhận ra ngay vẻ "tội lỗi" của cô:
"Sao, ko thể nói cho tôi biết à? Vậy mà bảo tôi phải tin tưởng sao?"
SY bắt đầu khóc, cuối cùng cô ngước lên nhìn Harry đầy đau khổ, cô nói trong nước mắt:
"Em xin lỗi... Em đã hôn JW"
Harry chết lặng nhìn SY. Kể cả trong những tưởng tượng đen tối nhất, anh cũng ko dám nghĩ đến việc 2 người (SY và JW) đã hôn nhau. SY là người iu của anh, nhưng cô luôn tránh né những cử chỉ thân mật của anh. Anh luôn nghĩ đó là bởi vì những "ám ảnh" khi xưa do cô bị cưỡng hiếp. Anh không bao giờ ép buộc cô, anh cứ chờ đợi và chờ đợi, hy vọng đến 1 ngày cô sẽ cởi mở với anh hơn. Vậy mà...
Anh buông thõng 2 cánh tay đang bấu lấy vai SY xuống, cảm tưởng như trong 1 lúc, anh ước gì mình đã ko tra hỏi cô.
"Tại sao? Tại sao lại nói với anh những lời này?"
SY vẫn khóc nức nở:
"Vì em không muốn lừa dối anh, Harry!"
"Vậy bây giờ em bảo anh phải làm gì đây?" - Harry cũng bắt đầu khóc - "đâu phải chỉ có anh ta chờ đợi em 14 năm, anh cũng đã chờ đợi em trong suốt ngần ấy thời gian mà"
"Em biết. Em xin lỗi!" - ngoài câu xin lỗi ra, SY thật sự ko biết nói gì hơn
Harry nhắm chặt đôi mắt, dáng vẻ vô cùng đau khổ. Rồi anh mở mắt ra, nhìn thẳng vào SY, 1 lần nữa anh chồm tới chụp lấy 2 vai cô, nói như một mệnh lệnh đanh thép:
"Từ nay, hãy quên anh ta đi! HJW... tuyệt đối không thể đâu!"
--------------------
SY ngồi trong phòng, cảm thấy mệt mỏi chán chường vì cuộc cãi vã đầu tiên với Harry. Bỗng không gian tĩnh lặng vang lên tiếng "cộp, cộp" quen thuộc, báo hiệu Harry đang sắp đi ra ngoài. Cô vội vã đứng dậy, chạy ra cửa. Harry đã quần áo chỉnh tề, đang đi về phía thang máy
"Harry à"
Hoàn toàn phớt lờ cô, Harry vẫn tiếp tục bước đi.
"Harry... đừng giận nữa... tối nay em sẽ nấu món gì đó ngon ngon cho anh ăn nhé. Anh muốn ăn gì?" - SY cố nở nụ cười làm lành đầy gượng gạo
Harry vẫn lạnh nhạt bước vào thang máy, anh nhấn nút xuống và ko thèm nhìn SY lấy 1 cái. SY nói với theo trong tuyệt vọng:
"Lần đầu tiên chúng ta cãi nhau, em thực sự ko biết phải giảng hòa thế nào cả"
(đi mất tiêu òi...)
----------------
I MISS YOU TẬP 14
Hôm sau...
SY viếng mộ chú cs Kim trở về nhà, mang theo lỉnh khỉnh đủ thứ thực phẩm. Vừa bước vào, cô đã nghe thấy tiếng nhạc vang dội khắp nhà. Ngước nhìn lên, cô thấy bóng Harry đang loay hoay bên kệ sách. Bỏ lại đám thức ăn, cô bước lên tầng trên. Có vẻ tiếng nhạc quá lớn lấn áp tiếng bước chân nên Harry hoàn toàn ko biết đến sự có mặt của cô. Cô với tay lấy remote, tắt nhạc. Harry khựng lại nhưng rồi vẫn tiếp tục chiến dịch... "gặp nhau làm ngơ" với cô. Cô bước đến gần anh, cố tỏ ra vui vẻ:
"Harry, vẫn còn giận em sao? Thôi đừng giận nữa mà, em có mua món cá hồi mà anh thích, một lát em sẽ nấu thật ngon cho anh ăn."
Im lặng hoàn toàn...
SY thở dài:
"Thật ra phải làm gì anh mới hết giận em đây?"
Lần này thì Harry lên tiếng:
"Hôn anh đi!" - (Anh nói bằng tiếng Pháp)
SY trố mắt:
"Hả?"
Rồi ko đợi cô kịp... tiếp nhận thông tin, Harry quay qua nắm lấy tay cô, kéo cô lại thật gần... 4 mắt zòm nhau... 1 bên thì... thèm, 1 bên thì đang... phát hoảng. Ánh mắt Harry từ từ chuyển xuống đôi môi của SY, rồi anh tiến gần hơn, gần hơn nữa... chỉ còn cách đúng 1 cen ti mét nữa thôi thì... như 1 tỉ lần trước đây, SY "lại" quay mặt đi chỗ khác, nhất quyết né tránh nụ hôn của Harry.
Cũng 1 tỉ lần trước đây, Harry chỉ thở dài và cố gắng bắt sang chiện khác nói cho... đỡ quê. Nhưng lần này thì anh không cam tâm, cô đã hôn JW, tại sao lại không thể hôn anh? Chẳng lẽ mấy ngày gặp gỡ vừa qua có giá trị hơn 14 năm anh sống cùng cô sao?
Càng nghĩ càng giận, Harry xoay người đẩy SY vào kệ sách. Dù trong cơn giận dữ, anh vẫn lấy tay chắn sau đầu cô trước, sợ cô khi va vào kệ sách sẽ... đau (híc, chu đáo quớ). Nhưng đó là chút lịch thiệp cuối cùng anh còn giữ được trong cơn giận phừng phừng. Ngay khi đè nghiến cô vào tường (ý là kệ sách ấy), anh rút tay nắm lấy tay cô, đè chặt vào giá sách. SY nhăn nhó vì đau và sợ
"Harry, đừng làm vậy" - cô van vỉ
Nhưng Harry đã trở nên lạnh lùng hơn:
"Như thế này là đang ở cạnh anh sao?"
Nói rồi, tay anh siết chặt hơn, SY gần như bật khóc:
"Đau em!" - cô kiu lên cảnh báo, Harry vẫn ko nới tay chút xíu nào hết. Lại một lần nữa, anh chuyển ánh nhìn xuống đôi môi cô. Hiểu rõ ý định của Harry, SY trân mình... chịu trận. Một cảm giác vừa đau khổ vừa tủi nhục tràn về trong lòng cô. Cái cảm giác bứt bối rất khó chịu đựng, cô chỉ muốn vùng ra và bỏ chạy, cô ghét người đàn ông trước mặt cô, cô muốn cắn, muốn cào, muốn cấu anh ta, cô muốn anh ta phải đau đớn.
SY hoảng hốt khi nhận ra người trướt mắt mình là Harry, là Harry chứ không phải là cái gã ngày xưa đã lạm dụng cô... trong một lúc cô đã lầm tưởng. Vội vàng tránh né đôi môi đang tới gần của Harry, SY biết rằng mình sẽ làm anh tổn thương, nhưng cô ko thể chịu đựng nổi... cô ko thể...
Harry gần như phát điên lên khi SY lại tránh anh lần nữa. Anh xoay người, nắm lấy tay cô "quăng" cô ra phía sau. Trong lúc té chúi nhủi, tay SY vô tình đụng vào lan can cái cốp. Cô đau đớn ôm chặt cổ tay. Harry cũng nhìn thấy, anh nhíu mày lo âu, nhưng lòng tự tôn bị tổn thương quá nặng nề cho phép anh lần đầu tiên ko cần phải quan tâm đến sự đau đớn của cô, thay vào đó, anh tiếp tục đay nghiến:
"Anh hỏi như thế là đang ở cạnh anh đó sao?"
SY không trả lời, Harry gật đầu như tự nói với chính mình:
"Được rồi, dù vậy thì cũng cứ ở cạnh anh đi, đừng đi đâu cả"
Nói xong, anh với tay lấy đại 1 quyển sách trên kệ rồi bỏ đi. Nhưng chợt SY lên tiếng:
"Em hy vọng đây là lần cuối"
Harry dừng bước, quay lại nhìn cô. Cô vẫn ôm cái tay đau, từ từ đứng dậy.
"Sao cơ?" - Harry ngạc nhiên hỏi lại
Không quay lại nhìn anh, SY nói 1 cách cứng rắn:
"Em hy vọng đây là lần duy nhất cũng là lần cuối cùng anh đối xử với em như vậy. Nếu chỉ có cách này mới khiến anh hết giận, em e là mình sẽ ko thể chịu đựng được"
Nói rồi cô xoay người bỏ đi, khi cô đi lướt qua Harry... anh chợt hiểu những gì cô nói. Cảm giác ân hận ùa về trong anh. Anh vội gọi cô lại:
"Zoe!"
SY đứng lại, cô chờ anh nói tiếp. Harry bối rối ko biết nên nói gì, cuối cùng anh bảo:
"Anh xin lỗi, em đừng đi!"
"Em muốn đi dạo, 1 lát em về"
Nói rồi cô bước nhanh xuống cầu thang, chụp lấy giỏ xách rồi phóng như bay về thang máy, mặc cho Harry đứng trên lầu kêu gào:
"Zoe!... Zoe!... đừng đi... anh bảo đừng đi mà"
(nhưng mà đã đi mất tiêu òi)
------------------
SY đến quán ăn tìm mẹ, nhưng vừa đến nơi thì thấy JW ở đó, cô vội bước trở ra, cố gắng đi thật nhanh hết mức có thể. Sau đó, cô tiếp tục lang thang trên phố, đinh ninh rằng trong dòng người tấp nập chẳng ai để ý đến cô. Do vội đi khỏi nhà nên cô ko mang theo khăn quàng, thế nên khi đi ngang chỗ bán khăn, cô quyết định mua 1 cái rồi quấn ngay lên cổ cho ấm. Đang thẫn thờ ko biết nên đi đâu về đâu cho bớt sầu đời thì JW từ đâu xuất hiện, thì ra anh đã đi theo cô từ lúc ra khỏi quán ăn của mẹ cô, anh thậm chí còn mua 1 chiếc khăn quàng cổ giống hệt của cô. Vừa thấy anh, tim cô đã đập loạn xà ngầu. Vẫn phong thái vui vẻ tự nhiên, anh nói nhăng nói cuội đủ chuyện rồi chọc cho cô cười. Trong thoáng chốc, cô quên luôn lý do tại sao mới 1 phút trước đây mình lại thấy buồn đến vậy.
Trong lúc cô cười quên đề phòng thì bị JW... lợi dụng. Anh nắm lấy tay cô định bỏ vào túi áo mình cho ấm, nhưng cái nắm tay vô tình của anh lại động chạm vào vết thương nơi cổ tay khiến cô bất giác nhăn nhó. JW lập tức kiểm tra và khi thấy tay cô tím bầm, cộng với dáng vẻ thất thường của cô từ nãy tới giờ, anh hỏi ngay có phải do Harry... uýnh cô không. SY ko trả lời, thay vào đó cô nhanh chóng từ biệt anh rồi đón taxi về nhà. Biết SY sẽ ko nói cho mình nghe sự thật, JW tiếp tục... giả điên, anh chọc ghẹo cô đủ thứ rồi cùng cô lên taxi về nhà. Trên taxi, anh lại giả vờ như mệt lắm lăn ra ngủ, mặc dù biết rằng ngồi cạnh anh, SY đang cố gắng kéo tay áo để che đi vết bầm và lặng lẽ khóc...
Đến nhà, SY tạm biệt JW đi vào. JW chợt hỏi:
"Đây thực sự là điều em muốn sao?"
"Ờ..." - SY trả lời trong bối rối.
"Nếu vậy anh sẽ để em đi. Nhưng nếu anh ta còn làm em tổn thương lần nữa, anh sẽ ko ngồi im chờ đợi cho đến lúc em chạy đi đâu. Anh sẽ đến và bắt em đi đó"
-----------------
SY vào nhà. Trong thang máy, những lời JW nói cứ "nhai đi nhai lại" trong đầu cô. Cô thở dài khi nghĩ tới cảnh sáng mai phải đối diện với Harry. Cảm giác thật là nặng nề.
Thang máy mở cửa, SY bước ra. Khi cô ngước nhìn lên thì trái tim cô lại nặng chịch thêm lần nữa khi cái viễn cảnh "đối diện với Harry" đến sớm hơn cô tưởng. Anh vẫn chưa ngủ và đang ngồi trên sofa, trước mặt anh, trên bàn là một ít thức ăn và 2 chai rượu sochu. Khi ánh mắt cô nhìn đến Harry, vẻ mặt của anh trở nên thật thân quen... Anh lại là Harry dịu dàng, ân cần như trước đây. Anh mỉm cười bối rối nói với cô:
"Cũng là lần đầu tiên, nên anh ko biết phải giảng hòa với em như thế nào"
Cô thở dài, chầm chậm đi về phía sofa và ngồi đối diện với anh. Cô cúi đầu suy nghĩ 1 chút rồi mới ngước lên nhìn anh:
"Harry, em có chuyện muốn nói với anh"
"Ờ... em nói đi" - Harry gật đầu
"Chúng ta..." - cô ngập ngừng - "...kết hôn đi"
Vẻ kinh ngạc hiện rõ trên gương mặt Harry, anh ko thể nói gì hơn ngoài việc kiu tên cô:
"Zoe..."
SY hít một hơi thật sâu rồi mỉm cười nói tiếp:
"Em biết thời gian qua việc em qua lại với JW khiến anh ko được vui, bản thân em cũng cảm thấy rất có lỗi. Nhưng dù em có nói gì, hứa gì... chắc anh cũng sẽ không tin em. Chi bằng bây giờ chúng ta kết hôn, dù sao cũng là 1 lời cam kết chắc chắn. Hơn nữa, dù có JW xen vào hay không, em cũng chưa bao giờ có ý nghĩ là sẽ hủy bỏ lời hẹn ước với anh"
SY nhìn Harry, nhưng anh ko nói gì cả, dường như anh quá ngạc nhiên để có thể thốt nên lời. Vậy nên cô nói tiếp:
"Nhưng, em muốn xin anh một chuyện..."
Harry lập tức chuyển nét mặt từ ngạc nhiên sang... cảnh giác:
"Chuyện gì?"
SY cắn môi, cô lấy hết can đảm để nói:
"Em... em muốn trở lại thân phận LSY" - như thể sợ Harry lại nổi cơn thịnh nộ, cô nói thật nhanh - "Em chỉ muốn được chính thức nhận lại mẹ thôi. Hơn nữa, em muốn giúp... JW trong vụ án của cảnh sát Kim và cũng muốn được làm lành với Eun Joo nữa."
Bỗng Harry cười thành tiếng một cách sảng khoái. Không hiểu sao tiếng cười của anh làm SY thấy khó chịu:
"Chuyện em nói có gì đáng cười sao?"
Harry rõ ràng là đang cố nhịn cười, anh phân trần:
"À không, chỉ là anh nghe nói cs Han rất có năng lực, vậy mà anh ấy đã điều tra vụ án này suốt 14 năm chưa được, 1 người mất trí nhớ như em thì liệu sẽ giúp được gì chứ?"
SY mở to mắt nhìn anh:
"Đây cũng là điều em đang định nói tới. Tuy em ko nhớ rõ nhưng lúc đó anh cũng ở đó mà, anh có thể cung cấp thông tin giúp cho JW"
Mấy lời nói "vô tư" của SY khiến Harry... cười hết nổi. Anh im lặng suy tính 1 lúc rồi với tay lấy laptop, mở ra và đẩy màn hình về phía SY. Trên màn hình là ảnh 1 người phụ nữ:
"Đây là mẹ anh" - anh nói với cô.
SY ngạc nhiên:
"Chẳng phải mẹ anh đã chết rồi sao?"
"Đúng là bà ấy đã chết. Người khiến cho bà ấy chết cũng là người đã hại chân anh thành ra thế này"
"Người đó là ai?"
"Anh ko biết. Suốt 14 năm qua anh đã ráo riết điều tra nhưng chưa tìm ra được. Chỉ chắc chắn 1 điều là kẻ đó vẫn còn giữ ý định tìm kiếm anh, thế nên anh mới luôn phải che giấu thân phận là KHJ của mình"
SY ngẫm nghĩ về điều Harry nói, cô còn đang bối rối thì Harry nói tiếp:
"Anh nghe dì nói là người đàn ông đó cũng biết là em đã đi theo anh, nhưng cũng như tất cả mọi người, có lẽ ông ta nghĩ rằng em đã chết. Thế nên, nếu bây giờ em trở lại làm LSY, khả năng ông ta từ em mà truy ra anh là điều hoàn toàn có thể"
"Vậy... phải làm sao?"
"Trước mắt... vì sự an toàn của chính em, anh không thể đồng ý cho em làm LSY được. Đợi thêm 1 thời gian, khi anh có thể điều tra ra được người đó là ai, anh sẽ vạch trần tội lỗi của ông ta. Tới lúc đó, em ko cần phải sợ nữa"
SY lúc này đã thực sự cảm thấy có chút hoang mang, sợ hãi, nhưng ko phải cho bản thân, mà cô đang sợ cho Harry. Ít nhất thì nếu có bị truy đuổi, cô còn có thể chạy được, chứ anh thì...
"Còn về chuyện kết hôn..." - Harry bỗng nói 1 cay đắng - "anh biết là em không... yêu anh..."
SY kinh ngạc nhìn Harry, cô định giải thích với anh nhưng ko hiểu sao ko thốt được lời nào, thay vào đó, tay cô cứ nắm chặt lấy cái khăn quàng cổ mà lúc nãy JW đã đưa cho cô. Harry vẫn đang tiếp tục độc thoại:
"... nhưng anh hy vọng em có thể mở lòng đón nhận anh như một người đàn ông quan trọng trong đời em. Anh có thể chờ em 14 năm, và còn có thể chờ em cho đến hết cuộc đời này. Anh hứa sẽ không làm em thất vọng với quyết định này đâu."
--------------------------------
SY bước vào phòng tắm. Tâm trạng cô hãy còn rối bời bởi buổi nói chuyện với Harry. Cô thở dài nhìn vào gương, cảm giác cô gái trong gương thật là xa lạ. Mới cách đây 2 tháng thôi, cô còn nhìn vào gương tươi cười rạng rỡ với biết bao ý nghĩ tươi đẹp trong đầu, vậy mà giờ đây chỉ toàn là những chuyện nặng nề nhức óc. Nhưng dù chọn lại, cô biết mình vẫn chọn hiện tại, cô thà đánh mất tất cả còn hơn ý nghĩ sẽ ko được gặp lại những người thân của cô, để biết được sự thật rằng mọi người vẫn luôn iu thương, chờ đợi cô, và còn cả... JW nữa. Gặp lại anh, cô đau khổ nhiều lắm, nhưng trái tim nhức nhối lại nhất quyết ko cho cô suy nghĩ rằng cô sẽ hạnh phúc nếu ko gặp lại anh. Tình yêu quả là điều kỳ cục, dù biết là không được ở bên nhau, nhưng lại cứ cứng đầu không chịu quên.
Cô thẫn thờ viết tên anh lên gương, chỉ việc ấy thôi cũng khiến trái tim cô lỗi nhịp. Cô nhớ anh quá, cô muốn gặp anh biết chừng nào. Từng lời nói, từng cử chỉ, từng nét mặt của anh... cô đều có thể hồi tưởng lại ko sót chi tiết nào. Nhưng rồi, cô lại bôi đi cái tên cô vừa viết. Mới phút trước cô còn hứa sẽ làm vợ người đàn ông khác, vậy mà giờ lại đứng đây suy nghĩ và nhớ về anh. Thật là ko thể chấp nhận nổi.
-------------------------------
Sáng hôm sau...
Harry đứng trong bếp, ánh mắt dịu dàng nhìn SY đang mải mê nấu ăn. Cô chăm chú đến nỗi ko nhận ra sự có mặt của anh, chỉ đến khi quay lại định lấy đồ cô mới phát hiện ra... sinh vật lạ đang đứng đây. Ánh mắt anh nhìn cô tha thiết quá, khiến cô bối rối ko biết nên làm gì. Cô cố gắng vui vẻ như mọi khi:
"Sao vậy? Mặt em dzính lọ nghẹ hay sao mà anh nhìn dữ vậy?"
Harry mỉm cười (tươi rói) trước câu hỏi đùa của cô. Anh lắc đầu rồi tiếp tục... chiếu laze cô. Mặc kệ anh, SY tiếp tục làm bếp, vừa làm cô vừa nói:
"Anh ngồi vào bàn đi, em sắp xong rồi"
Harry nhìn đĩa thức ăn trên bàn, bỗng anh trề môi:
"Anh muốn ăn cơm"
SY nhìn anh:
"Sao không nói trước chứ. Được rồi, ngày mai em sẽ nấu cơm, còn hôm nay ăn món này đỡ đi"
Nói rồi cô đi vòng qua anh, chợt anh nói với theo cô:
"Anh iu em, Zoe!"
Tim SY giật thót lên 1 cách khó chịu. Đây ko phải lần đầu tiên anh nói iu cô, nhưng lại là lần đầu tiên cô có cảm giác "tội lỗi" khi ko biết đáp lời anh thế nào.
"Đừng nói những lời đó với em... vì em phải tập trung nấu ăn đó" - cô cố gắng pha trò (nhưng hình như thất bại rồi)
Harry cũng nhận ra sự thay đổi trong cách ứng xử của cô, anh cố gắng lấy lại không khí thân mật:
"Được rồi, được rồi... anh ngoan ngoãn ngồi vào bàn là được phải không?"
SY nấu xong, cô cũng ngồi vào bàn, đối diện với anh. Cô nói trong khi bắt đầu ăn:
"Harry à"
"Hửm?"
"Đám cưới... chắc là anh muốn tổ chức ở Pháp hả?" - SY hỏi, nhưng ko đợi Harry trả lời, cô nói tiếp - "Có điều, lễ đính hôn thì tổ chức ở đây có được ko?"
Harry nhìn SY dò xét, cô mím môi nói tiếp:
"Tại vì... em muốn ít nhất được mời mẹ, Eun Joo và... JW... đến dự. Có thể sẽ chẳng ai muốn đến đâu, nhưng ít nhất em cũng muốn thử. Em sẽ mời với tư cách là Zoe thôi" - cô vội nói thêm câu cuối vì sợ Harry hiểu lầm.
Harry suy nghĩ 1 chút rồi anh nói với vẻ hơi chịu đựng:
"Tùy em thôi"
"Còn nữa... tối qua em đã nhận lời làm việc cho Bellus rồi. Từ hôm nay em sẽ đi làm, cứ ở nhà hoài cũng hơi chán. Hơn nữa em định sẽ ở lại HQ thêm 1 thời gian nữa, vì... như hôm qua em có nói với anh đó... em định giúp JW về chuyện của chú Kim"
"Được, cứ làm gì em thích đi" - lần này, sự "chịu đựng" trong giọng nói của anh lại tăng thêm 1 chút.
"Cám ơn anh. À, tối qua em cũng đã suy nghĩ rồi, sau khi xong vụ án của chú Kim, chúng ta có thể nói cho JW biết chiện có người truy tìm anh, anh ấy là cảnh sát nên hoàn toàn có thể giúp được anh mà, đúng ko?"
Lần này thì Harry thực sự hết chịu đựng nổi:
"Zoe à..."
"Em biết là anh ko thích, cứ coi như em chưa nói đi" - SY lấm liếp rồi giả vờ chú ý vào bữa ăn của mình hơn
Harry suy tính trong đầu 1 lúc rồi bỗng trở lại trạng thái vui vẻ:
"Thật ra... anh không ghét cs Han. Trước đây cũng là do anh ta cứu anh mà, anh ko quên chuyện đó đâu. Zoe à, chỉ cần em muốn, anh sẵn sàng làm bạn với anh ấy thôi"
"Thật chứ? Cả 3 chúng ta làm bạn với nhau?"
"Ừ"
SY mỉm cười, gật đầu:
"Cám ơn anh"
(còn tiếp...)
|
|