Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: thoathan
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Cổ Đại] Không Muốn Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Khí Phi Tái Nan Cầu | Phôi Phi Vãn Vãn (DROP tạm thời)

  [Lấy địa chỉ]
71#
 Tác giả| Đăng lúc 26-12-2012 02:10:49 | Xem tất
Chương 66: Đòi hỏi của hắn.







Đứng ở bên ngoài cả một đêm, trên tóc đều đã vương cả một lớp sương lạnh.

Đến buổi sáng thì phát sốt mà nhiễm bệnh.

Toàn thân phát nóng, hết sức khó chịu.

Liễu Nhi mời đại phu đến xem, nói là đã nhiễm phong hàn, hơn nữa thân thể ta yếu đuối, cần phải ở trong phòng tĩnh dưỡng cho tốt, tuyệt đối không thể bị nhiễm lạnh. Ta nhân cơ hội hỏi: “Nếu như bị nhiễm lạnh có chết hay không?”

Liễu Nhi giật mình sửng sốt, vội nói: “Phu nhân, người nói bậy bạ gì vậy?”

Đại phu thu dọn hòm thuốc, khẽ lắc đầu nói: “Phu nhân nhà ngươi có lẽ là bị sốt nên hồ đồ rồi, mau đi sắc thuốc cho nàng dùng đi.” Nói xong liền đi ra bên ngoài, tựa như còn nén tiếng thở dài.

Sốt đến hồ đồ?

Cảm thấy thực nực cười, sợ rằng trong đời này chả bao giờ ta có ngày thanh tỉnh như hôm nay.

Lòng người như vậy, Phượng Loan Phi ta từ này về sau, sẽ ráng làm người cho thật tốt.

Nhưng ta thật sự không hiểu vì sao ta không chết đi, mà lại còn sống để đương đầu với thế giới này.

Hắn hẳn là rất khinh thường ta? Vân Lan cũng thật khinh thường ta.

Vẫn bệnh, rất khó chịu.

Vân Lan không có đến nữa, hắn cũng không có đến.

Hắn thật sự có thể không quan tâm đến ta.

Cả bệnh thất, ra ra vào vào chỉ có duy nhất Liễu Nhi. Giúp ta bưng trà đưa nước, thay xiêm y, sắc thuốc hầu hạ. Nhưng mà ta vẫn cứ hờ hững đối diện, ta biết ta không thể cảm động, không thể dễ dàng tin tưởng. Đây chính là thủ đoạn của hắn, mặc dù ta không biết đến lúc này hắn làm như vậy thì được cái gì.

Thật nhiều ngày trôi qua, bệnh tình vẫn không biến chuyển. Trong giấc ngủ chập chờn, ta hoảng hốt ngửi thấy hương vị trên người nam tử.

Rất gần gũi, rất quen thuộc.

Hoảng sợ mở to hai mắt, liền nhìn thấy hắn đang nghiêng người bên giường của ta, hờ hững mà nhìn ta chằm chằm.

Thấy ta tỉnh lại, hắn không nói lời nào, xoay người ôm lấy ta.

“A.” Ta khẽ kêu một tiếng đẩy hắn ra, nhưng không có khí lực.

Hắn cúi đầu hôn ta, một lần lại một lần.

Miệng đã bị hắn chặn lại, kêu không ra tiếng, cũng không đẩy được hắn ra. Tim điên cuồng nhảy loạn, trời đã tối, đột nhiên tới đây, đến tột cùng thì hắn có ý tứ gì?

Nhưng là ta bị bệnh, hắn còn dám hôn ta, không sợ ta lây bệnh cho hắn sao?

Nghĩ đến đó, cảm thấy thật hoang đường, chuyện đã tới nước này, ta vẫn còn có tâm tư đi lo lắng cho hắn hay sao? Điều này cần thiết sao?

Si ngốc mà cười rộ lên, ta đối với hắn là con gái của kẻ thù, mà hắn lại là kẻ thù của ta.

Dùng sức cắn xuống, cắn nát môi hắn, trong miệng tràn đầy mùi vị của máu tanh. Chất lỏng dinh dính theo khóe miệng chảy xuống, ta khẽ liếm, mặt không chút thay đổi nhìn hắn. Hắn ngừng hôn ta, giữ chặt lấy đầu ta, nâng tay hung hăng tát ta một cái không thương tiếc.

“Bốp!” Ta bị đánh đến mức mắt thấy cả sao trời.

Hừ lạnh một tiếng, hắn tiếp tục ghì chặt môi ta mà hôn. Tay đưa xuống, từ từ giải khai quần áo trên người ta.

Đau.

Ta muốn kêu lên, nhưng chỉ có nước mắt hỗn loạn trào ra.

Thì ra, còn có thể như vậy.

Không có ngôn ngữ châm chọc, không còn nữa ngữ khí lạnh lùng, nhưng vẫn như cũ, cỏ thể cho ta cảm nhận sự trừng phạt sâu sắc nhất. Tất cả những gì hắn làm, không phải đều là vì chà đạp ta sao? Chà đạp thân thể ta, chà đạp cả tâm ta nữa.

Không giết ta, là muốn ta tự sát hay sao?

Đau đến chết lặng, lại không chết được.

Đêm hôm đó, ta cùng với hắn không ai nói lời nào.

Hắn cứ điên cuồng đòi hỏi, không nhớ rõ tổng cộng là bao nhiêu lần. Chỉ mang máng, cuối cùng ta chịu không nổi mà ngất đi.

Buổi sáng tỉnh lại, trên giường chỉ còn lại một mình ta, tựa như chuyện đêm qua căn bản không có phát sinh. Nhưng hạ thân đau đớn không lúc nào không nhắc nhở ta, đó không phải cơn ác mộng, mà là sự thật tàn nhẫn chính mình đã trải qua…






Thoa đã trở lại, mọi người chuẩn bị dao, phi tiêu, gạch đá .... cho anh Quân Lâm đê :))
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

72#
 Tác giả| Đăng lúc 26-12-2012 02:43:53 | Xem tất
Chương 67: Tự mình chuốc khổ







Thời điểm Liễu Nhi tiến vào hầu hạ ta, nhìn thấy chăn đệm hỗn độn, còn có hôn ngân Quân Lâm lưu lại trên người của ta, ánh mắt lóe sáng. Đến cuối cùng, nàng cũng không hề nói lời chúc mừng ta, là người, đều nhìn ra được, hắn muốn ta, cũng không phải vì ta được sủng ái.

Ta tuy không chết, nhưng có sống cũng chỉ là cái xác không hồn.

Liễu Nhi đỏ hồng mắt khuyên ta nên ăn cái gì đó, ta không ăn. Nàng nói với ta, ta cũng không đáp.

Hai ngày sau đó, Quân Lâm cũng không đến.

Đến ngày thứ ba, Thư Nghiên bỗng nhiên đến đây.

Liễu Nhi cúi đầu gọi hắn “Nghiêm thị vệ”, giống như lời nàng nói, Thư Nghiên thực nghiêm túc, Liễu Nhi tựa hồ rất sợ hắn. Vội vàng tiếp đón sau đó liền lui ra ngoài.

Thư Nghiên đi lên tiến đến, gọi ta: “Phu nhân.”

Ta cũng không có nhìn đến hắn, chỉ xoay người ra sau.

Hắn dường như không quan tâm, chỉ mở miệng nói: “Nghe nha hoàn nói phu nhân gần đây khẩu vị không tốt, hẳn là do không hợp khẩu vị với đồ ăn trong quý phủ. Hôm nay ta đã sai đầu bếp chuẩn bị riêng những món phu nhân thích ăn, phu nhân nếm thử xem.”

Sau đó, ta nghe thấy âm thanh có người đi vào. Tiếp đó là tiếng bát đũa va chạm vào nhau. Sau khi đem đồ bày ra trên bàn, bọn nha hoàn lại cung kính mà lui xuống.

Cố ngăn nước mắt, ta cắn răng nói: “Mang xuống đi.”

Ta đến nay vẫn không thể tin được người này chính là thiếu niên lúc trước ghé vào đầu tường vui cười gọi ta “Phượng cô nương”, mà nay, hắn rất trưởng thành, tâm tư kín đáo.

Con người thay đổi, thật sự quá đáng sợ.

Hắn đứng bất động.

Tức giận trào lên, ta vung tay đánh vỡ một cái chén, quát: “Mang đi!”

Trong phòng phát ra tiếng động “bang” rất lớn, khiến cho tất cả bọn hạ nhân bên ngoài đều tò mò, hồ nghi mà quan sát bên trong.

Thư Nghiên bình thản nhìn thoáng qua những mảnh vỡ trên mặt đất, thẳng người nói: “Phu nhân đã nhiều ngày không ăn, đối với thân thể thực không tốt. Người nên cố gắng ăn một chút, thuộc hạ còn vội quay về, Vương gia người cũng bị bệnh.” Hắn bỏ lại một câu như vậy, liền thật sự xoay người bước đi.

Ta ngẩn ngơ, hắn không đến, thì ra là vì bị bệnh.

Liễu Nhi rón ra rón rén tiến vào, yên lặng thu dọn đồ đổ vỡ trên mặt đất. Một mặt nhỏ giọng nói: “Ngày ấy Vương gia từ bệnh thất trở về liền bị cảm lạnh.”

Phải không?

Ta thoáng nắm chặt hai đấm, xem ra là ta làm cho hắn bị bệnh.

Im lặng vòng ôm lấy thân mình, ngay cả là như vậy, cũng là hắn tự mình chuốc lấy cực khổ.

Từ đó một khoảng thời gian sau đó, Quân Lâm cũng không từng đến bệnh thất. Nghe nói hắn hàng đêm ngủ lại ở chỗ của Vân Lan. Vốn tưởng rằng đều đã quên đi, nhưng là cố ý hay vô tình nghe được, vẫn là cảm thấy thật đau.

Ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh biếc, nhẹ than một tiếng, nếu đây là tình yêu, ta tình nguyện không cần. Thực sự quá bi thương.

“Phu nhân, Vương phi đến.” Liễu Nhi chạy tới, lo lắng nói.

Kể từ lần đó, chỉ cần Vân Lan đến gần, Liễu Nhi liền cảm thấy bất an. Ta đứng dậy, nhìn thấy Vân Lan mặc quần áo màu vàng nhạt, vịn tay Diễm Ngọc chậm rãi đi tới.

Liễu Nhi hành lễ nói: “Nô tỳ tham kiến Vương phi.”

Ta chỉ nhìn nàng, phần lễ này, vô luận như thế nào ta đều không làm được. Lần đầu tiên Vân Lan phá lệ, không có cùng ta so đo, ho nhẹ một tiếng, lập tức có nha hoàn tiến đến, trong tay cầm một cái khay. Bên trên là một bộ trang phục màu sắc diễm lệ, rực rỡ vô cùng, thực sự rất đẹp.

“Đêm nay Vương gia thiết yến, cố ý dặn ta mang đồ mới đến cho ngươi. Đến lúc đó nhớ rõ ăn vận, trang điểm cho đúng mực.” Nàng khinh miệt nhìn ta, lại nói, “Tuy nói chỉ là tỳ thiếp, Lâm Vương phủ chúng ta vẫn là chừa lại mặt mũi cho ngươi.”

Đem ta dẫm nát dưới chân, nàng rất đắc ý.

“Ta không đi.” Bình tĩnh nói ra miệng.


Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

73#
 Tác giả| Đăng lúc 26-12-2012 03:16:44 | Xem tất
Chương 68: Chuẩn bị chạy trốn








Trong mắt Vân Lan hiện lên sự thù địch cùng oán giận, nàng nghiêng người cầm lấy quần áo trong tay nha hoàn, ném vào mặt ta, ngữ khí khinh miệt: “Như thế nào, còn tưởng chính mình là thiên kim tiểu thư ngàn vạn người phải cầu cạnh sao? Bảo ta đưa đến ta đã đưa đến, có đi hay không là tùy ngươi. Ngươi cho là Vương gia rất muốn gặp ngươi sao?” Nàng bất mãn liếc mắt nhìn ta một cái, khẽ hừ ra tiếng, sau đó, đón lấy tay Diễm Ngọc đưa qua mà đi ra ngoài.

Liễu Nhi sợ tới mức mặt trắng bệch, cho đến khi các nàng hoàn toàn đi khuất, nàng mới ngượng ngùng ngồi xổm xuống kiểm tra áo quần kia.

“Phu nhân, người thật sự không đi sao?” Nàng nhỏ giọng hỏi, sợ ta sẽ tức giận.

Ta lắc đầu.

Hơi hơi cắn môi, ta vì sao muốn đi? Là lo bọn họ cười nhạo còn chưa đủ sao?

Thấy ta không đáp, Liễu Nhi cũng không dám nói thêm gì nữa. Cách một hồi lâu, nàng mới lại nói: “Phu nhân, quần áo này...”

“Thu dọn lại đi.”

Nhìn màu sắc diễm lệ kia, ta nhẹ than ra tiếng. Vân Lan trong miệng nói ta chẳng qua chỉ là tỳ thiếp, lạị chuẩn bị cho ta áo quần gây chú ý như vậy, ta sao lại thật sự không biết dụng ý của nàng? Kỳ thật nàng căn bản không cần như vậy, nàng nghĩ là, Quân Lâm đối ta, còn có tâm tư khác hay sao?

Trong đầu hiện lên dáng vẻ thô bạo của hắn đối với mình, trái tim không khỏi run rẩy.

Haha, đây chính là tình yêu đáng tự hào mà ta từng nghĩ đến!

Nhẽ nhắm mắt lại: “Liễu Nhi, ngươi lui xuống đi.” Ta muốn yên tĩnh một mình suy nghĩ một chút, một mình…

Liễu Nhi cẩn thận đáp lời, liền lui xuống.

Ngồi ngơ ngác, rốt cục nước mắt nhịn không được mà điên cuồng trào ra. Không muốn khóc lên thành tiếng, ta đưa tay lau đi nước mắt.

Vì sao ta lại đi đến bước đường ngày hôm nay?

Rõ ràng đã nói với bản thân không cần nghĩ đến nữa, nhưng mà vẫn cứ cố tình nghĩ đến hắn đã đối với ta làm ra rất nhiều chuyện như vậy. Cái bẫy tinh tế được thiết kế hoàn hảo đến không tỳ vết như vậy, được giăng ra chờ ta nhảy vào.

Hận hắn sao?

Hận.

Nhưng ta càng hận chính mình, mang đến tai ương ngập đầu cho Phượng gia!

Đêm nay, có khách đến. Bọn họ hẳn là đều bề bộn nhiều việc đi?

Đi tới tủ quần áo phía trước, mở ra. Đưa tay mò mẫm tới dưới cùng, nơi đó ta cất giấu một bộ quần áo của nha hoàn. Là lần đó trong lúc một nha hoàn bưng bồn gỗ đi tắm bị ta vụng trộm lấy đi.

Cất giấu đã lâu, ta không dám nói cho bất cứ ai biết. Một ngày nào đó, ta sẽ rời khỏi nơi này. Cho dù có phải lẩn trốn cũng không sao cả.

Ta rõ ràng, chỉ có ở thời điểm diễn ra tiệc tối, ta mới có cơ hội.

Khi Liễu Nhi lại đến, ta phân phó nàng đem bữa tối để ở trên bàn, liền vội vàng đuổi nàng đi xuống. Lại dặn dò nói ta rất nhanh sẽ đi nghỉ, tối nay không cần lại đến hầu hạ nữa.

Tính toán thời gian không sai biệt lắm, ta thay quần áo nha hoàn, lặng lẽ đẩy cửa ra đi. Bên ngoài quả nhiên thực im lặng, Vân Lan nói đêm nay thiết yến, như vậy đó chắc hẳn là thượng khách quan trọng, cho nên không có ai chú ý tới ta .

Nghĩ đến đó, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút may mắn.

Đi đến cửa lớn, tùy tiện bịa ra một lý do, hẳn việc thoát ra ngoài cũng không thành vấn đề.

Từ từ rảo nhanh bước chân, cúi đầu đi về phía trước.

“Đợi chút.”

Phía bên phải vang lên thanh âm của một nam tử, ta có chút lắp bắp kinh hãi, cũng không có để ý tới, vẫn như cũ nhanh chân bước đi.

“Này, ngươi đợi chút!”

Thanh âm kia lại vang lên. Ta cả kinh, là gọi ta sao?

Ngẩng đầu, thấy một nam tử nghiêm trang đi về phía ta. Ánh trăng không sáng lắm, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy dáng người cao to của hắn, còn có tay áo bị gió thổi bay…


Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

74#
 Tác giả| Đăng lúc 26-12-2012 04:23:32 | Xem tất
Chương 69: Bị hắn gặp được









Trên gương mặt hắn tựa hồ mang theo nụ cười nho nhã, ta không biết hắn là ai, ta chỉ cảm thấy rất lo lắng, rất khẩn trương. Hai tay không an phận mà xoắn chặt vào nhau, không biết nên tiến hay lùi. Đầu cúi xuống thật thấp, chỉ đủ nhìn thấy hoa văn trên vạt áo của chính mình.

Hắn dường như cũng không để ý đến biểu hiện của ta, bước chân trầm ổn đi tới.

Ánh trăng trên đầu chiếu xuống thân làm cho chiếc bóng kéo dài, vẫn cứ tiến đến, chạm đến mũi bàn chân của ta. Theo bản năng bước lùi về phía sau, lưng áp sát vào cột trụ hành lang phía sau, cảm giác lạnh như băng nổi lên.

Ta nghĩ muốn hành lễ, lại thật sự không biết nên xưng hô như thế nào.

Hắn đi tới trước mặt ta, dừng lại, mở miệng nói: “Ngại quá, hình như ta bị lạc đường. Xin hỏi tiền sảnh ở nơi nào?”

Hắn hỏi tiền sảnh ở nơi nào? Chính là khách hôm nay tới Vương phủ sao? Nghĩ như vậy, vụng trộm quét mắt liếc hắn một cai. Hắn cách ta rất gần, con ngươi màu hổ phách hơi hơi phiếm quang, khuôn mặt cương nghị. Nhưng ta cũng thấy rõ, nhìn thấy trong đáy mắt hắn là tang thương cùng mỏi mệt.

Trong lòng cảm thấy kinh ngạc, nâng tay chỉ đường: “Người từ đây đi, thấy hòn non bộ ở phía trước kia thì rẽ trái. Đi thêm một đoạn đường, tiếp tục rẽ trái. Đi tới cuối hành lang dài là tới nơi.” Cố gắng áp chế cho chính mình bình tĩnh lại, tận lực nói từng tiếng thật rõ ràng cho hắn nghe.

Hắn lại mở to mắt, mà nhìn ta.

Ta sợ hãi rủ mí mắt xuống, không biết đã làm gì sai.

Hắn không đi, ta đang định rời đi. Đi được nửa bước lại nghe hắn nói: “Vẫn là làm phiền ngươi dẫn ta tới đó, Lâm Vương phủ thật sự rất lớn, quay người một cái đã không thể phân rõ phương hướng.”

Ngữ khí của hắn nhẹ nhàng đâm vào trong tai của ta, kích khởi ngàn vạn gợn sóng.

Bảo ta dẫn hắn đi?

Việc này làm sao có thể!

Nếu như có người nhìn thấy, không biết sẽ gặp phải chuyện lớn đến thế nào. Cảm thấy sốt ruột, nếu còn không đi, có thể thực sự sẽ không đi được. Cúi đầu, ta nói loạn: “Ta… Ta còn có việc.” Nói xong liền xoay người đi.

Hắn cầm lấy cổ tay của ta, ta khẽ thở ra tiếng, vùng vẫy vài cái, nhưng khí lực của hắn thật sự rất lớn!

Hắn yên lặng nhìn: “Ngươi rất sợ ta sao?”

Lắc đầu, ta không biết hắn, cũng không phải sợ hắn.

Hắn tựa hồ không tin, nhẹ nhíu mày, lại hỏi: “Ngươi sợ hãi cái gì?”

Hắn hỏi thật nghiêm túc, ta thở dài, đành phải nói: “Mời buông tay ra, nếu để cho Vương gia nhìn thấy… sẽ trách phạt mất.” Tỳ nữ cùng với nam tử lôi kéo, chính là một cái tội, tin rằng hắn cùng biết.

“Thì ra ngươi lo lắng cái này.” Hắn nở nụ cười, cầm lấy tay của ta giữ một chút,“Ngươi yên tâm, nếu là Vương gia trách phạt, ta...”

“Tiết tướng quân!”

Thanh âm lạnh lùng từ phía sau ta truyền đến.

Quen thuộc, lại làm cho tim ta giật nảy.

Đầu ngón tay run lên, ngoái đầu nhìn lại, nhìn thẳng vào con ngươi trong suốt của hắn. Mà hắn, thời điểm nhìn thấy ta, tựa hồ lại mơ hồ nổi lên một tia tức giận. Ta theo bản năng lui lại nửa bước, bị hắn phát hiện ta mặc quần áo nha hoàn, còn cùng một gã nam tử lôi lôi kéo kéo ở cùng một nơi.

Hắn sẽ tức giận đến giết ta sao?


Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

75#
 Tác giả| Đăng lúc 26-12-2012 04:26:18 | Xem tất
Chương 70: Con trai của Tiết Thanh








“Đừng sợ.” Nam tử bên người hướng ta lộ ra nụ cười ôn hòa, kéo ta tiến lên, hướng Quân Ngạn nói, “Mạt tướng vô ý lạc đường, đang muốn nhờ nha hoàn này dẫn đường giúp, Vương gia người đã tới rồi.”

“Nha hoàn?” Hắn trầm niệm , mắt sáng như đuốc.

Ta khẩn trương đến độ sắp không thể hô hấp, với người như hắn, nhất định không thể chấp nhận khuất nhục như vậy đi? Tiểu thiếp của chính mình bị nam nhân khác lôi kéo, mà nam nhân kia còn cưới với hắn nói Vương gia người đã tới rồi.

Dường như cảm nhận được toàn thân ta run rẩy, lòng bàn tay nam tử khẽ nắm chặt thêm một chút, ý bảo ta không cần lo lắng.
Quân Lâm nhìn ta thật lâu, sau đó rốt cục đem ánh mắt từ trên người ta rời đi.

Chính là, hắn cả người tản mát tỏa ra tức giận, giống như một đạo gông xiềng vô hình, chậm rãi giam giữ cơ thể của ta.

Ta khẽ run rẩy co người, nhìn mũi chân chính mình, tim đập như hươu chạy. Ta hận hắn, nhưng vẫn cứ để ý cái nhìn của hắn. Hắn có tức giận, có phẫn nộ hay không, như vậy còn nói hắn còn quan tâm tới ta?

Hít sâu một ngụm khí lạnh, thời điểm lúc này rồi, vậy mà ta còn có thể mơ tưởng như vậy.

“Vương gia.” Vân Lan từ phía sau gọi hắn, lại nói, “Đã xảy ra chuyện gì? A, ngươi......” Ánh mắt của nàng dừng lại trên người của ta, lại nhìn thấy ngón tay thon dài của ta quấn chặt với ngón tay nam tử, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Nam tử bên người đang định nói chuyện, liền nghe thấy thanh âm lạnh lùng của Quân Lâm: “Chẳng qua chỉ là một nha hoàn mà thôi, tướng quân thích, liền giữ lấy đi.”

Lời nói của hắn làm toàn thân ta tê lạnh đến đầu ngón chân. Kinh hoảng ngẩng đầu, không thể tin được mà nhìn nam tử trước mặt. Con mắt của hắn hơi lóe quang, lại chỉ liếc mắt nhìn ta một cái, liền đem ánh mắt rời đi, dừng lại trên gương mặt Vân Lan, bỗng nhiên thay vào nụ cười ôn hòa, cầm tay nàng nói: “Bên ngoài gió lớn, bổn vương cùng nàng trở về đi. Tiết tướng quân, cùng đương đi cùng với bổn vương chứ?”

“Dạ.” Tiết tướng quân ứng thanh, cúi đầu nhìn ta, cười nói, “Đi thôi, nha đầu nhát gan.”

Ta để mặc hắn lôi kéo, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.

Hắn đem ta cho đi, hắn đem ta tặng cho người khác…

Chẳng qua một câu, đơn giản một câu, đã đem ta tống xuất đi.

Haha, trong lòng cười đến thê lương. Thì ra, ta đối với hắn, chẳng qua chỉ là một món đồ. Giữ lại cũng vô dụng, bỏ đi cũng chẳng đáng lưu tâm.

Trong mắt nổi lên một tầng hơi nước, nhưng ta tự nối với chính mình, không thể khóc. Ta không thể khóc.

Đây chẳng phải là điều mà ta vẫn luôn hy vọng sao? Rời khỏi Lâm Vương phủ. Tuy rằng phương thức rời đi như vậy, có chút … chung quy vẫn là ly khai.

Ánh mắt tĩnh lặng nhìn vào tấm lưng của nam tử trước mặt, hắn hơi nghiêng người nhìn Vân Lan, không thấy rõ ràng lắm, nhưng mà ta biết, hắn đang cười. Cười với Vân Lan. Mà đối với ta, lại chỉ có ánh mắt lạnh như băng.

Thì ra hắn thực sự lừa ta. Hoàn toàn. Triệt để.

Thân thể không chịu đựng được mà run rẩy, lạnh lẽo từ trong lòng tràn ra lan tới tận đầu ngón tay.

“Vẫn còn sợ sao?” Nam tử nhìn ta, cười hỏi.

Ta lắc đầu.

“Vậy là lạnh?” Hắn tiếp tục hỏi.

Ta suy nghĩ, rồi gật gật đầu.

Hắn cười nhẹ đưa tay qua kéo ta lại, ôm lấy thân thể ta. Ta hoảng sợ, muốn vùng ta, hắn lại cười lớn đến ra tiếng: “Sợ cái gì? Vương gia đã đem ngươi cho ta, về sau ngươi chính là người của tướng quân phủ ta.”

Không biết có phải là do ảo giác của ta hay không, ta cảm thấy khi nghe thấy lời nói của hắn, thân mình Quân Lâm khẽ chấn động, cước bộ tựa như có chút chần chừ, thế nhưng thủy chung cũng không quay đầu nhìn lại.

Trở lại trong phòng, liền nghe thấy một người nói: “Tiết tướng quân nói là phải đi giải rượu, làm sao có thể đi lâu như vậy!”

Lại một người đưa mắt nhìn ta, cười nói: “Ai da, ta xem tướng quân lần này cũng không phải là vì đi giải rượu đâu?”

“Ha ha, các vị đại nhân liền tha cho Tùng Ninh đi!” Hắn lắc đầu nói, nắm cả tay của ta không chút nào buông lỏng.

Mà ta, hung hăng chấn động, Tiết Tùng Ninh! Hắn chính là Tiết Tùng Ninh! Con trai của Tiết Thanh!





Chiến đấu xong 5 chương :|
Không cố nổi nữa, chỉ tạ lỗi được với mọi người đến chừng này thâu :Ư

Bình luận

@Nu: ta chưa đủ sức đọc đến đoạn sau, nên cũng chưa biết là bn chương nữa. Cơ mà truyện khá là dài á, khoảng gần 1400 pages word :))  Đăng lúc 27-12-2012 09:20 PM
cố lên bạn ạ, nhưng mà truyện này dài bao nhiêu chương ko? mình vào trang đầu tiên ko thấy để độ dài của truyện :x  Đăng lúc 27-12-2012 08:56 PM
còn bao lâu mới hoàn đây? còn bao lâu bạn nu mới có thể nhảy hố đây??? đợi chờ và chờ đợi :(((  Đăng lúc 27-12-2012 09:58 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

76#
 Tác giả| Đăng lúc 6-1-2013 03:04:15 | Xem tất
Chương 71: Đỡ rượu thay hắn.







Tiết Tùng Ninh kéo ta đi tới chỗ ngồi, ta có chút co quắp cứng nhắc, hắn không có kéo ta cùng ngồi xuống.

Ngồi ở vị trí chủ nhân phía trên Quân Lâm lạnh lùng nhìn về phía ra, trong đó mơ hồ ẩn giấu một tia tức giận.

“Tiết tướng quân có mỹ nhân trong lòng, xem ra có thể uống thêm mấy chén rồi.” Một người bên cạnh nói, dứt lời, rót đầy rượu vào chén, sau đó giơ về phía Tiết Tùng Ninh quơ quơ, “Tướng quân còn không nâng chén?”

Tỳ nữ vội vã tiến đến giúp hắn rót đầy, Tiết Tùng Ninh lại lắc đầu cười nói: “Tôn đại nhân bỏ qua cho Tùng Ninh đi, Tùng Ninh thật sự tửu lượng không được tốt.” Hắn nói xong, nâng tay ấn ấn vào thái dương, nhẹ nhíu mày.

“Ai da, khó có được ngày hôm nay mọi người cao hứng, lại hiếm có dịp Vương gia thiết yến, mọi người không say không về!”

“Tiết tướng quân thiếu niên anh hùng, chỉ là vài chén rượu mà thôi, sao lại làm khó được ngươi chứ?”

Người ngồi ở ghế chủ tọa cũng đã mở miệng, nâng chén nói: “Nếu mọi người đều kính rượu ngươi, bổn vương thấy chén rượu này tướng quân không trốn được rồi.” Hắn nói xong, ngửa đầu cầm chén rượu trong tay uống cạn, cổ tay đưa lên, dốc chén rượu xuống, đến một giọt rượu cũng không hề còn mà chay ra ngoài.

Khóe miệng khẽ dương lên, gợi lên một nụ cười nhạt, ánh mắt lóe sáng.

Tỳ nữ ở bên cạnh lập tức tiến lên, lại rót đầy vào cho hắn rồi mới cung kính lui sang một bên.

“Hay lắm, Vương gia tửu lương thật cao!” Người bên dưới đều đứng lên phụ họa.

Tiết Tùng Ninh cũng thản nhiên cười, bầu không khí nóng dần lên.

Mà trái tim của ta, trong nháy mắt lạnh đi một nửa.

Tửu lượng cao, haha!

Tay vô thức nắm chặt y phục trên người, ta thật khờ, vậy mà có thể tin rằng hắn thay ta đỡ rượu đến hộc máu.

Không đến một lát sau, tiêu điểm lại dồn cả vào trên người Tiết Tùng Ninh, mỗi người đều reo hò muốn hắn uống rượu. Tiêt Tùng Ninh tựa như còn thực khó xử, nhưng chung quy vẫn là từ chối không được. Ngay tại thời điểm chén rượu sắp chạm đến bờ môi của hắn, không biết ta làm sao lại có dũng khí, đoạt lấy chén rượu trong tay hắn, cắn răng nói: “Ta thay hắn uống!”

Nói xong, nín thở một ngụm nuốt xuống.

Cảm giác nóng rực từ trong khoang miệng kéo đến tận dạ dày.

Tiết Tùng Ninh không nghĩ tới ta sẽ làm như vậy, đỡ lấy vai của ta, nhíu mày nói: “Ngươi làm cái gì vậy? Dù cho tửu lượng của ta không được cao, cũng sẽ không để cho một thiếu nữ thay ta đỡ rượu!”

Vỗ vỗ ngực, ta tận lực không để nôn ra, quật cường nâng mắt nhìn về phía nam tử ngồi trên đại điện.

Trong mắt hắn từ từ dấy lên kinh ngạc, nhưng chỉ trong một cái chớp mắt, lại ẩn chứa đầy phẫn hận cùng tức giận. Tay đặt trên đầu gối đột nhiên nắm chặt, lớn tiếng cười nói: “Thật khá! Xem ra nha đầu này thực sự rất thích Tiết tướng quân!”

Ở bên người hắn, Vân Lan cắn môi, ánh mắt nhìn ta ngập tràn khinh thường và trào phúng. Ta biết, nàng cho rằng ta làm như thế là vì muốn gây náo động. Đúng vậy, nàng sao biết, ta cùng với hắn đã trải qua hết thảy?

Ta chỉ là muốn nhìn xem, hắn liệu có khổ sở hay không? Hắn có còn nhớ thời điểm hắn là Giang Nam đã vì ta mà làm tất cả? Cho dù là diễn trò cũng được, hắn … có nhớ không?

Tiết Tùng Ninh đem một ly nước đưa cho ta, thấp giọng nói: “Nào, uống một ngụm đi.”

Dạ dày cồn cào khó chịu, ta lại lắc đầu không uống.

Sau đó, làm thế nào ra khỏi Lâm Vương phủ, ta hoàn toàn không biết. Ta chỉ cảm thấy cả người chuếnh choáng, ôm lấy cánh tay đang ôm lấy ta. Sau đó, lại lên xe ngựa. Dường như Tiết Tùng Ning có nói với xa phu cái gì đó, nhưng ta không nghe rõ.

Hắn ôm ta lên xe ngựa, ta chỉ cảm thấy cả người giống bị hỏa thiêu, đầu óc choáng váng, rất khó chịu.

“Ừm --” Cúi đầu rên khẽ .

Ta nhìn thấy nam tử kia thần sắc hoảng hốt, vội nâng ra dậy, lòng bàn tay đặt trên lưng ta, thở dài nói: “Nếu đã không biết uống rượu, tội gì lại uống nhiều như vậy?”




Mọi người đừng ném dép Thoa mà tội nghiệp :|

Lạnh quá nên ốm rồi á :((

Mà tay cóng cả vào không có gõ chữ nổi, hichic. Áy náy quá :((
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

77#
 Tác giả| Đăng lúc 6-1-2013 03:08:08 | Xem tất
Chương 72: Say rượu








[ Quân Lâm ]

Ta vốn nghĩ, ta chỉ là muốn dùng nàng để trả thủ, nhìn thấy nàng thống khổ, nhìn thấy nàng khổ sở, ta hẳn phải cảm thấy cao hứng, cảm thấy vui vẻ. Nhưng là, mỗi lần, đều không như mong muốn.

Ta trở nên hoảng loạn, ta không có khả năng thật sự thích nàng!

Ngã khụy xuống, ta bật cười, dựa vào ghế, nhìn ra ánh trăng ngoài cửa sổ. Trong đầu hiện lên hình ảnh nàng mặc y phục thường dân đêm nay, còn có bộ dáng sợ hãi khi nàng và Tiết Tùng Ninh ở cùng nhau bị ta gặp được.

Trong ngực có chút đau đớn, ta hít một hơi thật sau, lại tựa như nhìn thấy bộ dáng của nàng lúc dứt khoát đoạt chén rượu trong tay hắn, ngửa đầu uống cạn. Vì sao khi nghĩ đến đó, trong lòng lại cảm thấy bi ai, thống khổ đến vậy?

Đêm nay, không cần phải đến chỗ Vân Lan nữa. Nàng đi mất rồi, ta cũng không cần phải diễn cho ai xem. A--, thật không nghĩ tới, ta còn cảm thấy có chút may mắn.

Thì ra, diễn trò khó đến vậy.

“Chủ tử.” Thư Nghiên đẩy cửa tiến vào.

Hắn là người mà ta tin tưởng nhất, chúng ta trước nay chưa bao giờ cần che dấu điều gì. Hắn đi tới bên người ta, lo lắng mở miệng: “Chủ tử đêm nay uống nhiều rượu, lại chưa có ăn cái gì, thuộc hạ sai đầu bếp làm chút đồ ăn, ngài ăn trước một chút.”

Ta lắc đầu, vẫy tay bảo hắn dọn hết đi.

“Chủ tử......” Hắn nhíu mày, nhưng cũng không hề khuyên bảo ta ăn thêm nữa. Cách một lát, tựa như cố lấy thêm dũng khí, “Ngài thật sự bỏ được sao?”

Hắn không có nói rõ, ta cũng biết hắn đang ám chỉ cái gì. Không biết vì sao, ta đột nhiên cảm thấy giận dữ, tựa như đột nhiên đề cập đến nàng là một chuyện ác không thể tha thứ. Đánh mạnh một chưởng lên bàn, lạnh giọng nói: “Bổn vương dạy ngươi như thế nào?”

Hắn ngẩn người ra, con ngươi trong sốt sáng lên. Biểu hiện gương mặt có chút co lại, cúi đầu nói: “Thuộc hạ quá phận.”

Nỗi giận dữ bao trùm thân thể, nhẽ nhắm hai mắt lại tự nhủ phải quên, quên nàng đi.

Sống là người của ta, chết là ma của ta. Từng một lần mong muốn đem nàng giam lại bên người mình đời đời kiếp kiếp, nhưng là, ta lại làm không được. Nhớ tới nàng, cả thân thể đều đau đớn.

Ánh mắt bi thương của nàng, lại làm cho ta cơ hồ như muốn phát điên.

Ta không thể, không thể lại tiếp tục như vậy nữa.

Tay hung hăng nắm chặt.

Mẫu phi, vì sao con hận đến cực hạn, lại đau đến cực hạn?

[ Loan Phi ]

Ta cố hết sức mở to mắt, nam tử trước mặt biểu tình hoảng hốt, ta bỗng nhiên bật khóc, là hắn sao? Là hắn sao?

Sau đó lắc đầu cười khổ, làm sao có thể là hắn được. Hắn hận ta như vậy.

Dạ dày lại cồn cào khó chịu, ta theo bản năng mà đứng lên, bổ nhào vào cửa sổ xe mà nôn ra. Cả người choáng váng, xây xẩm, nhưng mà ta không muốn tỉnh táo lại.

Nôn một hồi lâu, đã không còn gì để nôn ra nữa. Nhưng ta vẫn ngơ ngác gục người bên cửa sổ, không muốn quay lại.

Tiết Tùng Ninh giúp ta vỗ lưng, thanh âm của hắn có chút trầm thấp, thật là dễ nghe: “Thế nào? Có đỡ hơn chút nào không? Lát nữa hồi phủ, ta sẽ sai nha hoàn nấu canh tỉnh rượu cho ngươi, uống vào sẽ tốt thôi.”

Nghe đến hai chữ “nha hoàn”, ta chỉ cảm thấy trong lòng đau đớn. Quay đầu nhìn hắn, ta buồn cười hỏi: “Ta cũng là nha hoàn mà, nào có nha hoàn đến hầu hạ nha hoàn chứ?” Đêm nay, Quân Lâm đem ta làm nha hoàn đưa tặng cho hắn, ta nhớ kỹ, vẫn nhớ kỹ.

Hắn sửng sốt, rồi cười nói: “Ai nói ngươi là nha hoàn?”

Ta cả kinh, nâng mắt nhìn hắn: “Ngươi có biết ta là ai sao?” Trong lòng có chút khẩn trương, hắn không nên biết ta là người của Phượng phủ, lại càng không nên biết ta là tiểu thiếp Quân Lâm.

Hắn lắc đầu, nhìn ta, nghiêm mặt nói: “Ta sẽ không để ngươi làm nha hoàn.”

Ta mờ mịt, không biết lời nói của hắn có ý tứ gì.

Không khí trở nên có chút mệt mỏi, ta cảm thấy cả người khô nóng, hẳn là do hơi rượu, chỉ cảm thấy hai gò má nóng lên, trên người cũng nóng bức khó chịu. Ta lặng lẽ đưa mắt nhìn Tiết Tùng Ninh, cố ý đưa tay vén màn xe lên. Gió thổi qua tạt vào mặt, cảm giác có chút lành lạnh, nhưng cũng thoải mái khác thường.

Hắn lại nghiêng người qua, cứng rắn buông màn xe xuống, mở miệng: “Ngươi uống rượu, không thể ra gió, nếu không sẽ càng say nghiêm trọng.”



Anh Lâm đang tự ngược ghê gớm :))

Xì poi: Anh Ninh đúng là yêu Loan Phi từ cái nhìn đầu tiên, cơ mà tưởng Loan Phi là người khác cơ *chẹp chẹp*
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

78#
 Tác giả| Đăng lúc 6-1-2013 03:11:24 | Xem tất
Chương 73: Ta không có họ








Ta nghĩ ta hẳn đã say rồi, nếu không vì sao nhìn ra xa cảnh tượng lại trở nên mơ hồ như vậy? Tâm tình ta dường như rất tốt, thì ra say lại tốt như vậy.

Sớm biết như vậy, thì ngày nào ta cũng sẽ uống.

Hắn nhìn ta, hình như thở dài một tiếng.

Ta đột nhiên nói: “Ta tên là Loan Phi.”

“Loan Phi.” Hắn nhắc lại, gật gật đầu,“Ngươi họ gì?”

“Ta không có họ.”

“À, ta tên là Tiết Tùng Ninh.” Hắn cũng không có so đo, cười nói cho ta biết tên của hắn. Kỳ thật, ta sớm đã biết, hắn chính là Tiết Tùng Ninh.

Mượn men rượu, ta trở lên lớn mật bột phát, nghiêng người nhìn hắn: “Hôm nay Vương gia thuận miệng một câu đem ta cho Tướng quân, Tướng quân vì sao lại thật sự tiếp nhận?” Hắn vốn có thể cự tuyệt, hắn đường đường là một Tướng quân, có đủ tư cách để không tiếp nhận một nô tỳ.

Hắn cười nói: “Cũng không biết nữa, nhưng rất kỳ lạ, ta đối với ngươi, cũng không có bài xích.” Hắn nói ra thực nhẹ nhàng, cũng rất đơn giản. Con mắt nhìn chằm chằm vào ta tựa như trở nên thật sâu, mơ hồ lóe sáng.

Ta gật gật đầu, cũng không có truy hỏi đến cùng.

Xe ngựa đi được một hồi lâu rồi mới dừng lại. Tiết Tùng Ninh nhảy xuống xe, lại đưa tay ra đỡ ta. Ta chần chờ một chút, cuối cùng vẫn đưa tay vịn lấy đi ra ngoài, trước mắt vẫn có chút choáng váng, ta không nhìn rõ đường cho lắm. Hắn đỡ lấy ta, không dám buông tay ra.

“Thiếu gia đã trở lại? Vị này là?” Một người đi ra, thời điểm ánh mắt dừng ở trên người ta, rõ ràng nhìn ra nghi hoặc.

Tiết Tùng Ninh chỉ đạm thanh nói: “Sai người đi dọn dẹp một gian phòng cho Loan Phi cô nương, phân phó nha hoàn nấu một bát canh giải rượu mang đến.” Hắn nháy mắt một cái, liền có nha hoàn tiến đến, đỡ lấy thân thể của ta, còn cẩn thận dặn dò: “Cô nương đi chậm một chút.” Nàng không biết ta là người như thế nào, chỉ nghe từ trong lời nói của Tiết Tùng Ninh, liền cho rằng ta là nhân vật quan trọng nào đó? Tự nhiên từng bước, từng bước cũng không dám bỏ bê ta. Trong lòng cười nhạt, nào có ai biết, ta chẳng qua chỉ là một tỳ nữ mà Lâm Vương thuận miệng tặng cho hắn mà thôi.

Người vừa rồi đi ra ngoài không hề nhìn ta, chỉ đến gần Tiết Tùng Ninh, đè thấp thanh âm nói: “Thiếu gia, tiểu thư còn chưa ngủ, vẫn còn ở trong thư phòng chờ ngài trở về.”

Tiết Tùng Ninh giật mình, liếc mắt nhìn ta một cái, rốt cục vội vàng rời đi.

Đầu óc ta choáng váng quay cuồng, chỉ cảm thấy đi bộ được một hồi lâu, sau đó được nha hoàn mang vào trong một gian phòng, ta không còn khí lực để mà đánh giá, vừa đặt mình xuống giường liền ngủ ngay.

Không biết đã qua bao lâu, bên tai truyền đến thanh âm của nha hoàn: “Cô nương, canh giải rượu mang đến rồi, mua đứng dậy uống đã.”

Canh giải rượu? Đúng vậy, ta nhớ ra rồi, ta hình như đã uống rượu .

Ta cười cười, ngay cả mí mắt cũng không động đậy lấy một chút, ta không cần uống. Ta không muốn uống.

“Cô nương, dậy nào cô nương!” Nha hoàn lại ở bên giường gọi mãi, thấy ta vẫn không có ý muốn ngồi dậy như cũ, đành phải thôi.

Lại tỉnh lại, mới phát hiện đã là buổi sáng.

Mặt trời lên cao, ta chưa từng ngủ dậy trễ như vậy, cho dù quá khứ thời điểm còn ở trong Phượng phủ, cũng đã sớm rời giường rồi. Mẹ nói, tiểu thư nên có bộ dáng của tiểu thư, không thể lười biếng, nếu không sẽ đánh mất phong thái của thiên kim tiểu thư.

Ta ủ rũ cười, khoảng thời gian của ngày hôm qua đó đã không còn nữa. Ta đã sớm không còn là một Bát tiểu thư được ngàn người yêu quý. Nằm ở trên giường, cũng không có ai quan tâm.

Đứng lên, thấy ở trên bàn có một bộ quần áo sạch sẽ được gấp gọn gàng. Bên cạnh, đồ để rửa mặt cũng đều đã được chuẩn bị. Xem ra đều là đem đến cho ta.

Sửa sang xong hết thảy, vừa đẩy cửa đi ra, nha hoàn đứng bên ngoài liền vui vẻ nói: “Rốt cục cô nương cũng thức dậy rồi!”

Lời nói của nàng khiến cho ta đỏ mặt, nàng lại nói: “Tiểu thư nói, chờ cô nương tỉnh dậy, căn dặn nô tỳ mang người đến chỗ của nàng.”

Ta vẻ mặt mờ mịt: “Đi làm cái gì?”

“Việc này nô tỳ không biết.” Nàng cúi đầu, xoay người, “Cô nương chỉ cần đi theo nô tỳ là được.” Nói xong, nàng đã bước lên phía trước một bước. Ta suy nghĩ một chút, vẫn là đi thèo nàng.


Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

79#
 Tác giả| Đăng lúc 6-1-2013 03:14:20 | Xem tất
Chương 74: Tiết phủ tiểu thư






                                                                                                

Nha hoàn dẫn ta tiến vào một khoảng sân, nói với một nha hoàn ở trong đình viện: “Đi bẩm với tiểu thư, nói Loan Phi cô nương đã đến.” Nha hoàn kia nhìn ta một chút, gật gật đầu, xoay người đi vào.

Chỉ một lát sau, liền nhìn thấy một nữ tử trẻ tuổi mặc y phục bằng lụa màu tím nhạt đi ra, nhìn thấy ta, nàng cười nhẹ, mở miệng nói: “Ngươi chính là Loan Phi?”

Ta gật đầu, nàng lại cười: “Ta là Vị Ương, hôm qua là ca ca của ta đem ngươi mang về quý phủ.” Nói xong, nàng nghiêng người dẫn ta đi vào. Ngữ khỉ thản nhiên, tựa như theo phép tắc giải thích cho ta rõ

Ta chần chờ một chút, vẫn là nâng bước tiến vào ngưỡng cửa.

Tiết Vị Ương, thì ra là muội muội của Tiết Tùng Ninh.

“Các ngươi đều lui xuống cả đi, ta cùng Loan Phi cô nương trò chuyện.” Thời điểm nói những lời này, nàng vẫn chưa quay đầu, hướng ta làm tư thế “mời”, ý bảo ta ngồi xuống.

Bọn nha hoàn đều lui xuống, nhân tiện đóng cửa lại. Ta hơi thu người lại, ta không có biết nàng, cho dù có nói chuyện, cũng không cần thiết phải bảo người khác lánh đi, còn phải đóng cửa lại.

Ta không ngồi, đứng thẳng thân mình nhìn nàng: “Tiết tiểu thư muốn nói với ta chuyện gì?”

Ta không ngồi, nàng cũng không có miễn cưỡng. Phất tà váy, chính mình ngồi xuống, cẩn thận đánh giá ta từ trên xuống dưới, sau một lúc lâu mới nói: “Ngươi là tỳ nữ của Lâm Vương phủ sao?”

Ta ngẩn ra, hỏi ngược lại: “Không giống sao?”

Nàng cười khẽ lắc đầu, nói lại không hút e dè: “Thật đúng là không giống.”

Ta trong lúc nhất thời nghẹn lời, ngượng ngùng không biết nên nói cái gì. Con mắt của nàng lóe sáng, ánh mắt sắc bén, nhìn ta từ đỉnh đầu xuống tới tận mũi chân. Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chiếc vòng tay phỉ thúy nơi cổ tay, chậm rãi thu lại nụ cười: “Nếu Lâm Vương đem người tặng cho ca ca của ta, như vậy sau này ngươi chính là người của Tướng quân phủ ta. Chúng ta tự nhiên coi ngươi là khách quý, dù cho ngươi có thật vốn là tỳ nữ của Lâm Vương phủ đi nữa, ngày sau ở Tướng quân phủ cũng không có ai dám ủy khuất ngươi. Vị Ương muốn nói cho cô nương biết, tuy rằng cha ta đã qua đời, ca ca ta tiếp nhận ấn soái, cũng nhất định tận trung với Đại Tuyên.” Thời điểm nàng nói những lời này, sự kiên định ở trong ánh mắt của cùng cùng với vẻ ngoài nhu nhược quả thực khác nhau rất xa. Mà ta, đương nhiên cảm thấy kinh hãi.

Nàng cho rằng ta là gian tế Quân Lâm sắp xếp vào Tướng quân phủ sao?

Thật hay cho một câu nhất định tận trung với Đại Tuyên, nàng là muốn nói cho ta biết, Tiết Tùng Ninh và Tiết Thanh không giống nhau, hắn không ủng hộ Thất Hoàng Tử, hắn chỉ nguyện trung thành với Đại Tuyên, phải không?

Im lặng một lát, ta thong dong mở miệng: “Tiết tiểu thư tưởng Quân... Vương gia cố ý đem ta đưa cho Tướng quân?”

Nàng không nói lời nào, chỉ nhướn mày lên nhìn.

Ta lắc đầu: “Tiết tiểu thư sai lầm rồi, chẳng qua chỉ là trùng hợp mà thôi. Vương gia nghĩ đến liền đưa tặng, đơn giản vậy thôi.” Ta nghiêm túc nhìn nàng nàng, nàng tin hay không đều không quan trọng, dù sao những gì ta muốn nói, đều đã nói rồi.

Nghe ta nói xong, Tiết Vị Ương lại không có tỏ thái độ gì, ngồi một lát, nàng đột nhiên đứng dậy, hướng ta cười nói: “Hôm nay thời tiết không tệ, ta muốn ra ngoài đi dạo một chút, không biết Loan Phi cô nương có nhã hứng này không? Có thể cùng đi nói chuyện với ta.” Dứt lời, nàng đưa một bàn tay về phía ta.

Ta không có do dự, đưa tay cầm lấy tay của nàng.

Đầu ngón tay hai người chạm vào nhau, đôi bên đều giật mình ngẩn ra.

Quả nhiên là xuất thân từ phủ nhà tướng, bàn tay của nàng, có chút chai sần. Mà tay của ta, làn da nhạy cảm, mềm mại vô cùng. Ta có chút kinh ngạc, nghĩ đến, hẳn Tiết Vị Ương cũng không phải dạng nữ tử nhu nhược đến sức trói gà cũng không chặt? Nàng cũng không có truy cứu, kéo ta ra cửa, nhẹ giọng nói: “Về sau gọi ta là Vị Ương.”
Vị Ương.

Ta cười: “Được, vậy cũng đừng lại gọi ta là cô nương.”

Nàng gật gật đầu, dặn dò nha hoàn: “Lát nữa ca ca ta có trở về, cứ nói là ta cùng với Loan Phi ra ngoài một chút, để huynh ấy không cần lo lắng.”

“Dạ, nô tỳ nhớ rồi.”


Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

80#
 Tác giả| Đăng lúc 6-1-2013 03:16:48 | Xem tất
Chương 75: Sản nghiệp của hắn






                                                                    

Cho dù là thời điểm trước kia ta còn là thiên kim tiểu thư, thì hầu như cũng chưa từng được đi dạo qua lần nào. Nhìn những đồ vật rực rỡ muôn màu trên đường phố, ta bỗng nhiên cảm thấy có chút bi ai. Đây chính là sự bi ai khi lớn lên trong chiếc lồng sắt khuê phòng.

Ta không có oán trách Phượng Hố, ta biết, đó là một loại phương thức người dùng để bảo hộ ta. Cùng với việc giám thị Vân Lan hoàn toàn khác biệt, người là thật tình bảo vệ cho ta. Nhớ với Vân Lan, chợt cảm thấy đau lòng, cho đến giờ này, ta vẫn không thể tin được, đây lại là sự thật.

Không có ngồi xe, ta cùng với Tiết Vị Ương chậm rãi đi bộ.

Ở bên người của nàng, cũng không có mang theo hộ vệ. Ta nghĩ, hẳn là do nàng cũng không cần tới. Kỳ thật ta rất hâm mộ nàng, bởi vì nàng có năng lực bảo hộ chính mình, không cần dựa vào người khác.

Khắp các đường phố của kinh thành, khắp nơi đều vô cùng náo nhiệt. Phượng phủ suy tàn chẳng qua cũng chỉ tăng thêm cho mọi người đề tài câu chuyện sau bữa ăn mà thôi, còn lại chẳng có gì khác biệt.

Ánh mắt không tự chủ mà dừng lại ở bức tường phía trước, trên đó có dán một cáo thị rất lớn.

Nam tử trên cáo thị, không cần đến gần ta cũng biết.

Đó là Phượng Lê Mạch, Lục ca của ta.

Ở giờ khắc Phượng phủ bị định tội kia, ta đã biết, duy nhất Phượng Lê Mạch không tuân theo pháp lệnh sẽ bị truy nã trên cả nước.

Cắn môi, mặc cho hai mắt đẫm lệ, ta vẫn có hít một hơi thật sâu, gian nan bước qua.

Tiết Vị Ương cố ý làm như vô tình nâng mắt nhìn thoáng qua, đột nhiên mở miệng: “Thế sự thật khó lường, lúc trước Quốc Cữu không có ra tay giúp đỡ cha ta, hẳn ông cũng không nghĩ rằng chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, Phượng gia lại có kết cục như vậy?”

Ta cả kinh, chẳng lẽ nàng đem cái chết của Tiết Thanh quy tội cho cha ta sao? Ta kỳ thật muốn nói, cha ta làm sao lại không suy tính biện pháp chứ, nhưng là Thập Tam Hoàng Tử thật sự đã làm rất tốt!

Nàng lại than nhẹ một tiếng, quay đầu nhìn ta, cười nói: “Ta nói với ngươi cái này làm gì chứ?”

Sợ nàng nghi ngờ, ta dựa theo lời của nàng mà nói tiếp: “Tiết lão tướng quân nếu là người của Hoàng Hậu nương nương, như vậy hôm qua Tiết tướng quân vì sao lại đồng ý dự tiệc ở Lâm Vương phủ? Loan Phi không hiểu.”

Nàng không trả lời mà hỏi lại: “Chẳng qua chỉ là một yến tiệc bình thường, Lâm Vương cho mời, ca ca ta có lý do gì mà không đi?”

Ta im lặng, nhớ tới tối hôm qua Tiết Tùng Ninh bị lạc đường khi ra ngoài cho tỉnh rượu. Đúng vậy, để tỉnh rượu làm sao lại phải đi đoạn đường xa như vậy, xem ra Tiết Tùng Ninh không phải thật muốn đi tỉnh rượu. Hắn chẳng qua là muốn tránh việc để cho Quân Lâm mượn sức?

Có lẽ cái chết của Tiết Thanh khiến cho bọn họ cảnh giác, đứng ở vị trí trung lập, xem ra quả thực là một lựa chọn không sai.

Giờ phút này, vừa vặn đi qua bảng cáo thị truy nã kia. Ta nhịn không được mà thoáng nhìn qua trên tường.

Lục ca......

Tiết Vị Ương che giấu đi khí thế bức người vừa rồi, đáy mắt dâng lên một chút tình cảm tiếc hận, cạn thanh nói: “Phượng phủ Lục thiếu gia vốn cũng là một nhân vật truyền kỳ, mặc dù chưa từng có may mắn gặp mặt, nhưng cũng khiến Vị Ương bội phục. Sinh ra trong nhà quan, nhất là trong một gia tộc hiển hách như ở Phượng phủ, lại có thể không đi theo con đường chính trị. Chỉ tiếc, anh hùng khó qua ải mỹ nhân.”

Chuyện Phượng Lê Mạch cùng với nha hoàn bỏ trốn sớm đã được lan truyền khắp nơi, cũng khó trách nàng lại nói ra như vậy.

Ta không muốn nói chuyện, cảm giác khổ sở tựa như đang dời núi lấp biển. Lục ca và Thanh Tư sẽ không thể không biết Phượng phủ xảy ra chuyện, ta lo lắng cho bọn họ, không biết bọn họ có tốt không, giờ phút này đang ở nơi nào?

Tiết Vị Ương bỗng nhien dừng cước bộ, kéo tay ta đi vào một tiệm trà.

Vừa đi vào bên trong, thanh âm ồn ào ở trong khiến ta nhướn mày, ta cho tới bây giờ, chưa từng đến những nơi như vậy. Trợn mắt đánh giá, tiệm trà cũng không lớn, các bàn ở dưới lầu đều đã có người ngồi. Bọn họ muôn hình muôn vẻ, cười đùa, trò chuyện.

“A, Tiết đại tiểu thư! Người lâu rồi không có tới đây!” Tiểu nhị chào đón, vui vẻ ra mặt, “Mời người, mời lên lầu!”

Tiết Vị Ương gật gật đầu, kéo tay của ta dẫn vào bên trong, cùng lúc nói: “Trà lâu này ban đầu vốn là sản nghiệp của Phượng Lục thiếu gia, nhưng hiện tại đã đổi chưởng quầy, ta cũng không biết hương vị sẽ như thế nào.”

Ta chỉ nghe đến bốn chữ “Phượng Lục thiếu gia”, để mặc cho nàng kéo đi, bước chân trở nên mơ hồ.




5 chương, hic
Lạnh quá, k biết có cố được nữa không :(
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách