Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: Nhutphonglin
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Hiện Đại] Mục Tiêu Đã Định | Tâm Thường (Sắp được xuất bản)

  [Lấy địa chỉ]
161#
 Tác giả| Đăng lúc 10-1-2013 20:28:03 | Chỉ xem của tác giả
_Mason_ gửi lúc 10-1-2013 20:12
hôm nay sao lại có sớm thế này ^^
đọc chap này m ngộ đc 1 điều, tuy bh Ấn ca đang dở ...




Nếu tớ k phải là 1 editor, tớ sẽ lên tiếng giống như bạn.

Xét theo vị trí của 1 bạn đọc, tớ sẽ bức xúc, sẽ ghét... Phong Ấn, nhưng nếu ngẫm nghĩ kĩ lại, thì nếu Phong Ấn vừa gặp Trình Trình đã yêu, nhất kiến chung tình với nhau từ nhỏ, thì "nữ truy" còn ý nghĩa gì, và mô tuýp truyện sẽ đi theo một lẽ khác. Hơn nữa, Phong Ấn là đàn ông, anh ấy còn có 1 đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm với bạn gái cũ, làm sao để ý đến cô nhóc anh ấy luôn cho là em gái???

Cơ mà đáng tiếc tớ là editor, lên tiếng sẽ bị "hàm oan" là bên vực hành động xấu của con trai nên thôi, k nói, thay vào đó mọi người cứ ném đá đi, tớ lượm cho.

Tình tiết truyện rất hợp lí, a si si... Các bạn đã đọc văn án thì nên nhớ rõ lời tuyên thệ âm thầm của Trình Trình":

Tất cả những thứ mà cô đã phải trả giá khi yêu anh, một ngày nào đó cô đòi lại cả vốn lẫn lãi!


Nên nhớ, Trình Trình là nữ cường, nói được làm được. Các bạn độc giả cứ yên tâm lót dép chờ cái ngày lời tuyên thệ đó thành sự thật.

P.S: Tối nay có chap mới, cơ mà hơi muộn tí

Bình luận

xin cô 1 $  Đăng lúc 11-1-2013 10:32 AM
ăn vạ Lin Sữa Bò :(((((  Đăng lúc 11-1-2013 05:59 AM
mềnh chưa ghét nhưng mình mún sau này anh Ấn bị ngược =))))))))))) ngược tàn bạo ác liệt "chớp chớp mắt"  Đăng lúc 11-1-2013 02:19 AM
thì cô đứng ra chắn đá thay anh Ấn còn gì, nên tôi nào nỡ ném, đã đứng cùng chiến tuyến với cô, cô còn sửa lưng tôi ^^  Đăng lúc 10-1-2013 11:34 PM
Cô thích mấy ông mang màu sắc Mafia nhể  Đăng lúc 10-1-2013 09:45 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

162#
 Tác giả| Đăng lúc 10-1-2013 22:02:38 | Chỉ xem của tác giả
CHƯƠNG 10: Tình yêu kiên trì sáu năm nhớ mãi không quên




Edit: Nhutphonglin

Beta: Rabbitlyn





Tối hôm đó, ai cũng không được gõ cửa phòng Lôi Vận Trình. Sáng hôm sau, Lôi Khải đến bàn dùng điểm tâm để đến công ty thì nhìn lên lầu, “Gọi nó xuống giường ăn cơm.”

Miệng Lôi Dật Thành cắn nửa miếng bánh mì, tay thì tra chìa khóa dự phòng vào ổ để mở cửa phòng em gái, anh ta không khỏi nhíu mày, Lôi Vận Trình vẫn mặc chiếc váy hôm qua, cô nằm cứng đờ ở trên gường, ánh mắt mở to, ngơ ngác không có tinh thần. Lôi Dật Thành đi tới giường ngồi xuống bên cạnh sờ sờ trán cô, xác nhận cô không bị sốt. “Xuống giường ăn cơm đi?”

“Bố đi rồi hả?”

“Đi rồi.”

“Mẹ đâu?”

“Giờ này chắc chắn là còn đang ngủ.”

Lôi Vận Trình trở mình một cái, cô lấy chăn trùm kín bản thân, Lôi Dật Thành thấy ở phía dưới chăn run run động đậy, bên trong phát ra tiếng khóc đè nén. Thanh âm rất nhỏ, giống như con chó nhỏ nức nở, Lôi Dật Thành trầm mặc ăn hết miếng bánh mì, anh ta đứng dậy giúp cô lấy sách vở hôm nay học để vào cặp. “Hôm nay em chỉ có giờ học vào buổi sáng, nếu tâm trạng không tốt thì nghỉ đi, anh sẽ giúp em xin phép giáo viên.”

Bỗng nhiên Lôi Vận Trình nhảy phốc lên tung chăn ra, bật dậy từ trên giường trừng mắt nhìn anh trai. “Em bị gì mà anh phải xin phép thay em? Bởi vì thất tình? Bởi vì bị người ta từ chối? Anh, anh đúng là hiểu rõ chuyện của em, anh với Phong Ấn tính gì thế? Có thể nói cho em biết không? Em cũng sẽ phối hợp thật tốt kế hoạch của các anh.”

Sắc mặt Lôi Dật Thành bỗng chốc sa sầm xuống, “Em ăn nói với anh như vậy sao?”

“Em nói sai rồi sao?” Lôi Vận Trình thét lớn với anh ta, cô nhảy xuống giường, giật lấy sách trong tay anh trai ném mạnh xuống đất. “Muốn dùng cách này để em từ bỏ đúng không? Nếu em không buông tay thì sao? Các anh sẽ có hành động kế tiếp à?”

“Lôi Vận Trình, chú ý thái độ của em!” Tính cách Lôi Dật Thành rất dễ nổi nóng, anh ta liền phát hỏa, sao có thể để cho cô la hét. “Nhìn rõ xem em đang nói chuyện với ai!”

“Lôi Dật Thành! Vậy hẳn là anh nhìn rõ người mà anh ngấm ngầm mưu tính là ai! Em là em gái anh! Anh thông minh, em cũng đâu có ngốc hơn anh!”

Lôi Dật Thành chợt mở to ánh mắt sắc bén của mình, theo bản năng, anh ta giơ tay lên rồi dừng lại ở giữa không trung. Ngay lập tức, trong mắt Lôi Vận Trình tràn ngập nước mắt, cô lại cố gắng đè nén để không cho chúng rơi xuống, “Rốt cuộc là em sai rồi sao? Không phải là em thích anh ấy à? Sao tất cả mọi người ai cũng muốn đánh em?”

Lôi Dật Thành rút tay lại, nắm chặt thành quyền, “Em xác định anh ngầm lập kế với em nhanh như thế sao? Anh là anh trai của em, anh chỉ muốn tốt cho em, để em yên ổn, đến trường, lập gia đình, vui vẻ sống cả đời, đây là ngầm ngầm mưu tính với em sao?”

Lôi Vận Trình mấp máy môi, cô kìm nén một lúc lâu sau mới mở miệng, “Nếu chị Tử Du là niềm vui của anh, vậy Phong Ấn chính là niềm vui của em, anh từ bỏ được chị Tử Du, em sẽ từ bỏ Phong Ấn ngay lập tức.”

Trái tim Lôi Dật Thành bỗng nhiên căng thẳng, anh ta không hề nghĩ đến tình cảm của cô với Phong Ấn lại sâu sắc như vậy, “Cái này… Không giống nhau.”

“Yêu đương của anh là tình yêu, yêu đương của em là hồ đồ à?” Lôi Vận Trình lau mắt, cô xoay người đi đến tủ quần áo tìm đồng phục thay, lấy cặp rồi bước đi, lúc đi đến cửa thì quay lại hỏi Lôi Dật Thành. “Có phải bởi vì tuổi em còn nhỏ, cho nên tình cảm của em bị tùy tiện xem thường, bị tùy ý thương hại ở trong mắt mọi người hay không, có thể nói nôm na là mọi người nghĩ tình cảm của em chẳng qua là phút nông nổi của tuổi trẻ, ý nghĩ nhất thời không bình tĩnh, mặc dù bị ép phải từ bỏ cũng không hề đau khổ, đúng không?”

Cô hỏi xong thì chạy nhanh xuống dưới lầu đi học, Lôi Dật Thành trừng mắt nhìn cửa phòng trống không, anh ta á khẩu không nói được lời nào, thậm chí có phần không tin con nhóc có khí thế bức người này chính là em gái của mình. Nhưng thực sự có lẽ bản thân anh ta cũng giống như cô nói, trong lúc vô tình đã xem thường tình cảm của cô…

***

Ở một nơi khác trong thành phố, có người say rượu đầu đau như búa bổ, có người bị một nụ hôn đã hiểu ra toàn bộ rồi không thể chợp mắt cả buổi tối. Sáng sớm, Phong Ấn đã bị người nào đó gọi điện bắt ngồi đậy, ngoài cửa là Lục Tự mang theo hai phần điểm tâm, hai mắt tỏa sáng như sói đói. “Tớ mời cậu ăn sáng!”

Phong Ấn hung hăng liếc anh ta một cái, nghiêng người để anh ta đi vào. “Cậu không biết tớ uống nhiều nên cần nghỉ ngơi à?”

Lục Tự da mặt dày cười ha ha chế giễu, “Về điểm này, một chút rượu kia làm sao mà đủ, dù có mệt mỏi thì cậu cũng là quân nhân.”

“Còn nói nhảm nữa thì cút đi.” Phong Ấn xoa xoa huyệt thái dương mắng Lục Tự. “Có việc gì nói nhanh lên, cả đêm qua tớ mới ngủ được có vài phút thôi đấy.”

Lục Tự nhíu mày. “Cậu không uống rượu vào rồi thú tính ép buộc giáo dục giới tính cô bé đó cả đêm đó chứ?”

“Thực sự là bị cậu nói trúng rồi.” Vẻ mặt không biểu cảm, Phong Ấn mở nắp bát cháo ra húp một hớp, cháo nóng hổi như thế mà chảy vào dạ dày cũng không hề khó chịu. Lục Tự ở bên cạnh không nói gì cả, anh lại không biết thực sự anh ta đang nghĩ gì. Phong Ấn liếc mắt nhìn anh ta, lại chuyên tâm ăn cháo. “Không tin là thật đó chứ? Tớ tùy tiện nói thôi.”

Lục Tự thở dài, “Bạn bè gặp khó khăn.”

Động tác của Phong Ấn sựng lại một chút nhưng cũng không ai phát hiện, anh lấy một cái bánh bao nhỏ. “Cậu lần nào cũng gặp khó khăn, mỗi lần gặp một cô gái là một lần gặp khó khăn.”

“Lúc này là gặp khó khăn thật sự.”

“Vậy lúc trước cậu nói là giả à.”

Lục Tự nháy mắt mấy cái rồi gật đầu. “Đúng vậy, nhưng bạn thân à, đây là lần đầu tiên tớ vì một người con gái mà mất ngủ, ôi, cậu nói xem, cô ấy hấp dẫn ở chỗ nào? Nhưng thật sự là hôn một cái thì không thể quên được cảm giác đó.”

Phong Ấn nhếch môi cười, “Nếu như tớ thấy được cô ấy hấp dẫn ở đâu thì còn đến phiên cậu sao?”

Lục Tự nghe anh nói những lời này thì buông thìa cháo đã đưa đến miệng xuống, vô cùng nghiêm túc hỏi anh: “Cậu thực sự không có cảm giác với cô bé đó?”

“Không có.” Phong Ấn trả lời không hề do dự, nhanh đến mức Lục Tự có chút không tin.

“Một chút cũng không có?”

“Lải nhải giống như phụ nữ, nếu đã là phụ nữ mà tớ thích, tớ sẽ dốc toàn bộ sức lực bảo vệ cô ấy, sẽ không để người khác có bất kì cơ hội nào chạm vào đâu.” Phong Ấn buông đũa, không muốn ăn nữa.

Lục Tự chớp mắt nhìn anh, giống như đang tìm kiếm chút dấu vết để lại trên mặt anh. Phong Ấn lấy khăn lau miệng, châm một điếu thuốc ung dung tiếp nhận cái nhìn của anh ta. “Cần phải nối dối cậu sao?”

Lục Tự giương môi, “Đề nghị cung cấp kỹ càng tư liệu của mục tiêu, đảm bảo chính xác trúng mục tiêu.”

Phong Ấn lắc đầu cười, “Cậu có kế hoạch gì?’

“Bắt được trong một tháng!”

Phong Ấn trầm ngầm một lát, “Vậy phải xem cậu có khả năng đó hay không.”

Ai cũng cho rằng ít nhất tinh thần của Lôi Vận Trình sẽ sa sút, suy sụp vài ngày, nhưng ngoại trừ sáng sớm hôm đó ra thì không hề phát hiện cô khóc lần nào nữa, mỗi ngày cứ đến trường như thường lệ, gặm sách ôn bài, càng không bỏ qua chuyện rèn luyện thể lực, ngoại trừ việc không cười, tất cả mọi hoạt động đều vô cùng bình thường phảng phất như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Phong Ấn nghe Lôi Dật Thành nói xong, anh không khỏi buông gậy bi da xuống suy nghĩ. “Không có gì khác thường sao? Gien của bố mẹ cậu thật tốt, sinh ra một cô nhóc như thế.”

Lôi Dật Thành nhìn đưa mắt nhìn một người đàn ông khác cả ngày chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm vào điện thoại di động. “Có chuyện gì xảy ra với Lục Tự vậy?”

Phong Ấn đánh một đường bóng, anh đang tính toán đường đi tiếp theo của trái bóng. “Hóa ra bạn ở học viện hàng không của tớ, là bạn thân cũng là đối thủ, nhưng hiện tại cậu ấy đang mang một thân phận, để theo đuổi em gái niềng răng.” Đang chuẩn bị tư thế đánh bóng thì anh bị Lôi Dật Thành đá vào mông một cái, cả người bổ nhào về phía trước, trái bóng bay về phía trước, còn Phong Ấn ngã xuống dưới chân của Lục Tự. (Tưởng tượng ra cảnh này mà tớ phởn các cậu àh)

“Cậu uống lộn thuốc à! Muốn đánh nhau thì nói một tiếng anh đây sẽ đến tại chỗ phục vụ cậu!” Phong Ấn nhanh nhẹn đứng lên, ném gậy bida lên bàn, bắt đầu xắn tay áo. Lôi Dật Thành lấy thuốc để lên gạt tàn, cởi hai cúc áo ra, anh ta cũng đang nóng lòng muốn thử sức. “Ở đây nhỏ quá, hoạt động không thoải mái, ra ngoài đi.”

Hai người một trước một sau hùng hổ kéo nhau ra ngoài, khiến toàn bộ những người có mặt trong phòng đánh bi da đều ngơ ngác không hiểu gì. Một anh chàng ở bên cạnh bước đến bàn day day người Lục Tự, “Đại ca, hai anh bạn của anh muốn đánh nhau kìa, anh không đến xem à?”

“Không chết được đâu, đi chỗ khác chơi đi.” Lục Tự không thèm liếc mắt nhìn anh chàng đó, chỉ lạnh lùng trả lời một câu, anh chàng kia hậm hực bực bội rời đi. Lục Tự đã gửi đi hai tin nhắn, đợi cả đêm cũng không thấy Lôi Vận Trình trả lời một chữ, anh ta không khỏi cảm thấy bản thân buồn cười. Lục Tự nhặt trái bóng trên bàn xoa xoa, anh ta lấy gậy bi da đánh một đường chuẩn xác, trái bóng rơi vào lỗ.

Lôi Dật Thành tìm một nơi khá hẻo lánh rồi kéo cổ áo Phong Ấn, “Cậu nghĩ gì mà lại tìm cho nó một người phi công hả?”

“Em gái nhà cậu có sức hấp dẫn, Lục Tự nhất kiến chung tình với cô ấy, vừa hôn đã ước hẹn.” Phong Ấn mở tay Lôi Dật Thành ra, kéo kéo cổ áo, nở nụ cười, “Cái này không phải sẽ rất tốt sao, nhân cơ hội đó dời sự chú ý của cô ấy.” Lục Tự rất xuất sắc, sẽ không bao giờ phụ bạc Trình Trình.”

Lôi Dật Thành trầm mặc, anh ta xoay người tay chống lên cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài rồi hít thở thật sâu, trong con ngươi của anh ta hiện ra vẻ tự trách bản thân mình. “Tớ cảm thấy bản thân thật sự giống một thằng khốn, bảo cậu đi thương hại nó, coi nó như trái bóng đá qua đá lại, cậu từ chối nó còn không đủ sao mà lại đùn đẩy nó cho thằng đàn ông khác nữa.”

Rõ ràng động cơ ban đầu rất tốt, tại sao lại trở thành tình trạng bây giờ?

Phong Ấn nghiêng đầu, “Tớ cũng không muốn đối xử với em ấy như thế, nhưng chỉ vài ngày nữa là tớ phải về rồi, không tuyệt tình một chút chẳng lẽ lại dây dưa với em ấy? Đau dài không bằng đau ngắn, đạo lí này cậu không hiểu sao?”

Hiểu, nhưng anh ta thật sự không thể an lòng để cho em gái chịu tổn thương như vậy, cắt đứt con đường tình duyên của cô.

***

Buổi tối Lôi Vận Trình chạy bộ về nhà, trong nhà chỉ có Thương Tiểu Thiền. Lúc cô bước vào nhà thì Thương Tiểu Thiền bưng một bát súp gà nóng hổi từ trong phòng bếp bước ra, “Tiểu Tranh Tử(1), nếm thử xem có ngon không!”

(1) Tiểu Tranh Tử: Trái cam nhỏ

“Vâng, con đi tắm thay quần áo trước rồi xuống.” Lôi Vận Trình chạy lên lầu, một lát sau cô xuất hiện với dáng vẻ gọn gàng thoải mái xuống lầu. “Bố và anh đâu ạ?”

Lôi Vận Trình ngồi xuống ăn súp, Thương Tiểu Thiền đứng phía sau chải tóc cho cô. Tóc cô dày và bóng mượt, cảm giác sờ vào rất dễ chịu khiến người khác không muốn buông tay, từ nhỏ đến lớn cô vẫn để tóc dài, Thương Tiểu Thiền thường hay vấn tóc cho cô thành nhiều kiểu, vô cùng xinh đẹp, “Bận việc riêng của mình hết rồi, đàn ông ngoại trừ lúc ngủ ra thì hầu như đều bận, con tìm họ có việc gì à?”

“Không có gì cả, bọn họ không có ở đây con có thể thoải mái hơn chút.” Lôi Vận Trình múc một thìa canh thổi nguội, dáng vẻ vô ý trả lời, khóe môi Thương Tiểu Thiền hơi mấp máy, giọng nói vẫn như ngày thường, “Mẹ thích nhất là tóc của con, cắt đi thật sự rất đáng tiếc.”

Lôi Vận Trình đang ăn súp dừng lại một chút, “Mẹ, mẹ cũng phản đối con sao?”

Thương Tiểu Thiền kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô, nuông chiều xoa xoa gương mặt bị hơi nước làm ửng đỏ. “Mẹ luyến tiếc tóc của con, từ nhỏ đến lớn mẹ đã phản đối con làm chuyện gì chưa?”

Lôi Vận Trình cúi đầu ăn súp gà không nói chuyện, Thương Tiểu Thiền thở dài, “Thời gian thật sự trôi quá nhanh, Tiểu Tranh Tử của mẹ đã lớn như vậy rồi, ngay cả người trong lòng cũng đã có, mẹ cảm thấy rất buồn.”

Lôi Vận Trình nhịn không được bật cười, “Anh cũng sợ bộ dạng này của mẹ”

“Con bé không có lương tâm này.” Vẻ mặt của Thương Tiểu Thiền vô cùng buồn bã, tiếp đó bà nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô. “Mẹ hỏi con vấn đề này nhé.”

Nụ cười trên mặt Lôi Vận Trình biến mất, “Không cần hỏi, con thật sự thích anh ấy, không mù quáng, cũng không phải là một cô gái nhỏ ngưỡng mộ một người đàn ông trưởng thành, chính là thích, tình yêu kiên trì sáu năm nhớ mãi không quên.”

Vẻ mặt của Thương Tiểu Thiền giương lên, “Khẳng định như vậy?”  

Lôi Vận Trình ăn một thìa súp gà, hít hít mũi. “Trước kia con không dám cho mọi người biết, bảo anh giữ bí mật cho con, anh nói con kiên trì không được bao lâu rồi sẽ quên anh ấy, con cũng hy vọng điều đó không đúng sự thật, nhưng hôm đó anh nói với con anh ấy đã trở về, lúc đó con đã khóc ngay lập tức, giống như trái tim đã nhảy ra khỏi lồng ngực, bản thân con cũng không hiểu vì sao con lại khóc, con cảm thấy mình rất vô dụng. Mẹ, mẹ có hiểu cảm giác của con không, giống như mị lực của yêu ma, con hoàn toàn không thể khống chế được, con lại lo lắng nếu con tự nhiên tỏ tình thì sẽ bị anh ấy xem thường, kết quả bây giờ lại càng tệ hơn, dường như anh ấy chỉ hận không thể ném con ra thật xa.”

Sau sáu năm, khi gặp lại người đàn ông đó, Lôi Vận Trình đã biết cuộc đời cô sẽ bị hủy hoại trong tay anh. Hai người bọn họ chỉ có hai loại kết quả: Một, cô yêu anh, anh cũng yêu cô; hai, cô yêu anh, anh không yêu cô.

Trong lòng Thương Tiểu Thiền âm thầm đau đớn, nhìn tình cảnh của con gái hiện nay khiến bà nhớ đến bản thân mình năm đó. Lúc đó, ở trước mặt Lôi Khải bà chỉ hận không thể cầu xin ông yêu bà, bà vẫn giữ dáng vẻ kiêu ngạo, nỗ lực không vứt bỏ lòng tự tôn của người phụ nữ. “Trong chuyện này, ai cũng không giúp được con.”

Lôi Vận Trình chậm rãi gật đầu, “Con biết có đôi khi con người rơi vào lốc xoáy không thể nào tự mình thoát ra được, ngay cả bản thân cũng biết rất rõ, nhưng khi mọi người trên toàn thế giới đều phủ định mình, bản thân sẽ tự sinh ra một loại bản năng hoài nghi chính mình.” Cô buông thìa, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt của Thương Tiểu Thiền, “Nhưng con chưa hề hoài nghi tình cảm của mình dành cho anh ấy, con rất muốn là một đứa con gái ngoan nghe lời mọi người không làm ra những chuyện khiến mọi người lo lắng, nhưng con không tìm thấy một lý do thuyết phục nào để bản thân con từ bỏ Phong Ấn cả mẹ à.”

Thương Tiểu Thiền vừa định mở miệng đã nghe thấy từ cửa truyền đến tiếng vang, sau khi thấy Lôi Khải thì đứng dậy đón ông. “Ăn gì chưa?”

“Ừh.” Lôi Khải trả lời qua loa, rồi đặt một nụ hôn nhẹ lên trán bà như thường lệ, ông nhìn Lôi Vận Trình nhưng không nói gì rồi trực tiếp đi lên lầu.

Đêm khuya, Lôi Khải từ thư phòng trở lại phòng ngủ, ông lên giường với động tác vô cùng nhẹ. Thương Tiểu Thiền thuận thế dựa vào lòng ông, ôm lấy tay ông rồi tìm một tư thế thoải mái.

“Chưa ngủ à?” Lôi Khải biết bà rất khó ngủ, luôn vì chuyện này mà đau lòng.

Một lúc lâu sau, trong bóng đêm Thương Tiểu Thiền ôm ông càng chặt, “Lôi Khải, có đôi khi em nghĩ đến mà thấy sợ.”

“Sợ cái gì?” Lôi Khải không hiểu.

“Nếu lúc trước em không kiên trì, bị anh lạnh lùng vô tình từ chối, đe dọa dụ dỗ từ bỏ thì bây giờ người phụ nữ nằm bên cạnh anh nhất định không phải là em.”

Lôi Khải mỉm cười, “Anh xấu xa như vậy sao?”

“Nói như vậy là thực sự đã giữ thể diện cho anh lắm rồi đó.” Thương Tiểu Thiền hừ lạnh, “Ít nhất, hành vi làm anh trai của Phong Ấn với Tiểu Tranh Tử vẫn là cực kì tốt, lúc trước, anh chỉ hận không thể đóng gói em lại rồi đem em bán đi, hoặc là dứt khoát với em, nói về tàn nhẫn tuyệt tình, Phong Ấn tuyệt đối không bằng anh.”

Lúc còn trẻ ông đúng là một tên khốn, may mắn là cuối cùng hai người vẫn đến được với nhau. Lôi Khải rút cánh tay ra, nghiêng người ôm bà, thể hiện bản thân đã mắc nợ bà. “Nói như vậy, anh còn phải cảm ơn thằng đó vì đã nương tay đối với con gái của anh?”

Nhắc đến người này, Lôi Khải không thể không có chút tức giận, Thương Tiểu Thiền lại ghé vào lòng ông rồi cười. “Ai cũng nói con gái là tình nhân kiếp trước của bố, còn con rể là kẻ thù, anh không thấy giọng điệu của mình tràn đầy mùi vị giấm chua sao.”

“Ghen với con gái? Em thật sự là không biết ngượng.” Nói đến đây, Lôi Khải bỗng nhiên cảm thấy không thích hợp, “Cái gì con rể, nó muốn cưới con gái của anh cũng phải thông qua sự đồng ý của anh, lấy toàn bộ Phong thị làm sính lễ anh cũng không cần.”

Thương Tiểu Thiền không nói vòng vo với ông nữa, bà xoay người nhìn ông, “Những lời Tiểu Tranh Tử nói lúc tối anh có nghe thấy không?”

“… Nghe rồi.”

“Anh không muốn nó chọn con đường giống như em, anh thấy Phong Ấn là đã muốn đánh nó, nếu anh đánh nó thì Trình Trình không thể không làm ầm lên.” Lôi Khải thật sự tức giận, nói như thế nào thì cũng là con gái mà ông đã nuôi dưỡng mười tám năm, nhưng lại một mực bất hòa với ông! Đúng là Tiểu Bạch mắt sói!(2)”

(2) Tiểu Bạch mắt sói: Kể về một cô bé Tiểu Bạch sống ở nhà bà ngoại, nhưng khi có cái gì tốt đều mang cho ông nội, nên từ đó có câu “Tiểu Bạch mắt lang” dùng để chỉ người vô tâm.

“Anh đã bao nhiêu tuổi rồi mà cứ y như một đứa trẻ?” Thương Tiểu Thiền đấm ông, Lôi Khải kéo bà vào lòng, vùi đầu vào cổ bà trầm mặc không nói gì.

“Tiểu Thiền… Anh không nỡ thấy con chịu khổ, anh đã từng nói với chính mình là anh luôn muốn để em và con sống thật tốt.” Không biết đã qua bao lâu, Lôi Khải mới mở miệng.

Trong cổ họng của Thương Tiểu Thuyền phình to đắng chát, lặng lẽ giương môi.

“Hổ phụ không sinh chó con, anh đã quá xem thường Trình Trình.”

***

Trong một quán bar nào đó, vài ngày không nhận được tin nhắn hồi âm, rốt cuộc Lục Tự cũng không kiềm chế tính tình được nữa mà gọi điện thoại cho Lôi Vận Trình, thứ anh ta nghe được cũng chỉ là một giọng nói lặp đi lặp lại. Anh ta nhoẻn miệng suy ngẫm, rồi nâng ly với Phong Ấn, sau đó ngửa đầu một hơi uống hết sạch. “Lôi Vận Trình, không chiếm được cô ấy, tớ sẽ không tên Lục Tự.”

Phong Ấn và người phụ nữ ở bàn đối diện đang mắt qua mày lại, anh nhấp rượu, qua một lúc lâu mới trả lời anh ta. “Cậu có thể theo đuổi cô ấy, nếu cậu dùng thủ đoạn xấu xa để lừa cô ấy lên giường, Lục Tự, tớ khuyên cậu đừng làm như vậy.”

Lục Tự không chú ý nhíu mày, “Nếu tớ làm thì sao?”

Phong Ấn buông ly xuống, thân thể ngã về phía sau tựa lưng vào ghế dựa, xung quanh anh bỗng nhiên tản ra một khí thế khiến người khác sợ hãi. “Vậy cậu có thể thử xem, nhớ chuẩn bị tâm lý thật tốt để đón nhận hậu quả.”


Hết chương 10



P.S: Rồi, xong nhiệm vụ, giờ đi ôm máy đọc truyện...

Trước khi đi tớ phải nói điều này, thấy dân tình đòi "Ngược tơi ngược tả" và căm hận nam chính quá nên tớ quyết định có thông báo nho nhỏ:

Tớ là chủ thớt luôn "chiều lòng độc giả", nên các bạn muốn ngược tớ sẽ cho "NGƯỢC ĐÃI" đến cùng luôn.

Spoil: Truyện có hai phiên bản, phiên bản online kết thúc là OE với hình ảnh "tơi bời hoa lá" của giai Ấn và hình ảnh quyết tâm buông bỏ của Trình Trình.

Từ đây đến bất cứ lúc nào trong khi đọc truyện, nếu đa phần vẫn ghét nam chính, ném đá nam chính, mong nam chính bị ngược... OK tớ sẽ "Chiều" các bạn bằng cách cho kết OE... (Giữ phần HE cho riêng tớ đọc thôi).

Chiều thế đã được chưa các bạn đọc iu dấu của Lin. Mọi người cứ đọc, chiêm nghiệm, suy nghĩ... Rồi cho ý kiến sau cũng được.

Iu tất cả mọi người...


Bình luận

ui thế là không công bằng cô phải để cho cả nhà gặm cả 2 chứ  Đăng lúc 31-1-2013 11:03 PM
mình muốn oe hjhj!  Đăng lúc 16-1-2013 11:54 AM
làm cả 2 đi bạn! ^^  Đăng lúc 15-1-2013 06:30 PM
sis lại lừa tềnh =)))  Đăng lúc 11-1-2013 10:16 PM
HE đi ak! nếu ss làm đc cả 2 thì quá tuyệt ak!  Đăng lúc 11-1-2013 08:44 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

163#
Đăng lúc 10-1-2013 22:54:20 | Chỉ xem của tác giả
Đọc một lúc hai chương thiệt đã. Mình thì thích HE cơ, giống như hồi đọc Trọng Tử nhiều lúc ghét sư phụ nhưng mà vẫn thích kết thúc trọng tử về với sp, chỉ cần ngược đủ nam chính là được.

Thật ra bây giờ cũng không thể trách anh Ấn được, lúc này anh ấy đâu có thích bạn Trình. Tình yêu là tự nguyện không phải chỉ vì một bên thích mình mà phải đáp ứng. Với lại anh ấy là quân nhân, trong 6 năm số lần anh ấy gặp bạn T chắc đếm được bằng đầu ngón tay.

Với một cô bé 15 tuổi là em của bạn thân thì tâm lý coi đó cũng như em gái của m là rất bình thường. Mà chắc chắn còn rất nhiều tình tiết phía sau của truyện về mối tình đầu tiên của anh Ấn. Haizzz, chẳng nhớ được tên của bà người yêu đầu nữa, nhưng ấn tượng về nhân vật này đã không mấy tốt đẹp rồi. Chuẩn bị cưới chồng mà còn ngang nhiên ôm người yêu cũ >"<.

Ủng hộ một cái kết HE, sau những cố gắng thì của bạn T thì đó là điều bạn ấy xứng đáng có - người mình yêu và người đó cũng yêu mình. ^^

Nhưng mình vẫn mong chờ đến đoạn ngược anh Ấn quá, hehe - (tâm lý méo mó quá)

PS: Mong bạn Lin mau khỏe. Tuy hôm nay được đọc 2 chương, nhưng truyện vẫn còn dài, có sức khỏe thì mới làm tiếp được. Câu quen thuộc : Có sức khỏe là có tất cả ko sức khỏe là không có gì.

Bình luận

Cám ơn bạn, ngày nào đọc com của bạn rồi tớ cũng khoẻ hẳn ra :)  Đăng lúc 10-1-2013 11:15 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

164#
Đăng lúc 10-1-2013 23:07:45 | Chỉ xem của tác giả
chị biểu tình
chị thích HE cơ, không chơi với OE đâu, hãi não lắm Lin ơi
ê chị khoái cái cảnh cuối lắm nhá
cứ như là đe dọa tình địch ấy
Phong Ấn buông ly xuống, thân thể ngã về phía sau tựa lưng vào ghế dựa, xung quanh anh bỗng nhiên tản ra một khí thế khiến người khác sợ hãi. “Vậy cậu có thể thử xem, nhớ chuẩn bị tâm lý thật tốt để đón nhận hậu quả.”

mà tức cười ở chỗ là zai Ấn vốn không có ý làm tình địch
vậy mà cứ bỗng dưng bộc phát tâm tư như thế này là sao là sao
càng lúc càng thích em Trình
em cá tính và mạnh mẽ quá
không biết em giống ai mà lại thế này...
giống ba hơn hay giống má hơn mà em lại tuyệt thế này Trình Trình ơi

Bình luận

thế thì em cũng phải nhảy thử vào hố này xem sao  Đăng lúc 31-1-2013 11:06 PM
em chưa đọc sao??? khi nào rảnh thì đọc đi, nữ chính độc đáo cực, truyện hài lắm :)  Đăng lúc 11-1-2013 08:56 AM
chưa đọc KCTHLR hic  Đăng lúc 11-1-2013 02:55 AM
ko được gọi chị là cụ nữa nghe chưa... chị cũng ko hiểu sao chị GR bảo chị BT nữa... chị ngoan hiền trong sáng xinh đẹp ngây thơ mà... ;))))  Đăng lúc 11-1-2013 12:15 AM
ôi CỤ CỦI của em =))))))))))) mà sao chị GR kêu chị BT :|  Đăng lúc 11-1-2013 12:00 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

165#
Đăng lúc 10-1-2013 23:36:15 | Chỉ xem của tác giả
noooooo, cho dù ghét zai Ấn như thế nào nhưng tình yêu của thiếu nữ vẩn là  no.1 nến nhất định phải là HE
đánh người chạy đi không ai muốn đánh người chạy lại bao giờ nên ngược thì cứ ngược nhưng tuyệt đối phải HE nhé, vì một khi OE ko những ngược nam 9 , nữ 9 mà còn ngược độc giả nửa mình thì không muốn thế đâu
với lại TT đả rất vất vả để theo đuổi mối tình này nếu mà kết thúc OE thì sẻ rất tội,mình  tuyệt đối ko muốn !!!!!!!!!!!!!!!!

Bình luận

đúng vậy, a ấn chắc cũng có nỗi khổ riêng mình like happy  Đăng lúc 18-1-2013 01:16 AM
thì thế,để từ từ người ta còn thể hiện,khoan vội kết luận ghét hay thik PÂ >.<  Đăng lúc 11-1-2013 12:04 AM
Thời gian còn dài, ý kiến sau cũng được áh cô....  Đăng lúc 10-1-2013 11:53 PM
tôi ko ghét zai Ấn lắm, chỉ mới ko thik chút thôi,nhưng tình cảm có thể bù đắp mà,từ từ để xem anh này ghi điểm nửa chứ ^^!  Đăng lúc 10-1-2013 11:50 PM
Cô cứ yên tâm. OE này đảm bảo k ngược đối với độc giả ghét giai Ấn  Đăng lúc 10-1-2013 11:44 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

166#
Đăng lúc 10-1-2013 23:44:36 | Chỉ xem của tác giả
cô Lin mà làm thế e sẽ .....e sẽ........  không buôn tha cô đâu nhá

tuy là hiện giờ không có cảm tình với giai Ấn nhưng không đến nỗi gét zai đến mức cho zai bị ngược chết

nhưng mà nói đi cũng phải nói lại,  nếu hôm nay zai không đối xử với TT như thế thì làm gì có TT của sau này

có đắng mới có ngọt, trong đắng có ngọt như thế cơ mà em thích    chỉ là đừng quá đắng là dc òi

Ấn tượng với câu cuối của zai Ấn này
Phong Ấn buông ly xuống, thân thể ngã về phía sau tựa lưng

vào ghế dựa, xung quanh anh bỗng nhiên toả ra một khí thế khiến người khác sợ hãi" Vậy  cậu có thể thử

xem , nhớ chuẩn bin tâm lí thật tốt để  đón nhận hậu quả"
là zai đang dùng tâm trạng bản

thân để cảnh cáo hay cảnh thay cho gia đình nhà họ Lôi nhể bản thân khôn giữ nổi bình tỉnh khi có

kẻ định tôn thương em Trình, nhưng lai không nhận ra điều đó kể ra zai cũng đáng thương

Bình luận

hè hè bắt đầu có cảm tình với zai ùi đó :D , cầm thú cũng dc, BT cũng dc, quân nhân cũng dc, miễn chung tình là dc ::D ố yeah ^^  Đăng lúc 10-1-2013 11:56 PM
Anh Ấn biến thái, cầm thú nhưng k có dụ chơi xấu kiểu vát con ng ta lên giường nhé. Quân nhân đúng chất :)  Đăng lúc 10-1-2013 11:48 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

167#
Đăng lúc 10-1-2013 23:55:08 | Chỉ xem của tác giả
Hu ! hu ! không biết mọi người thế nào chứ còn mình sau khi đọc xong 2 chaps 9 va 10 thì tốn khơ khớ nước mắt vì thương TT. Khổ thân, với một tình cảm trường kỳ những 6 năm dành cho zai Ấn thế mà bị zai đối sử một cách tuyệt tình và đau lòng quá, mặc dù vẫn biết hiiện giờ anh chưa có tình cảm với cô và lấy lí do "đau ngắn còn hơn đau dài". Mong rằng sắp tới zai sẽ bị ngược lai tơi tả vào. Cơ mà mình vẫn ủng hộ HE nhé vì không muốn sau khi đọc xong sẽ bị ở trạng thái đau tim đâu !!!

Bình luận

Biết đâu đến đó bạn sẽ vòi OE thì sao?  Đăng lúc 11-1-2013 08:08 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

168#
Đăng lúc 10-1-2013 23:57:23 | Chỉ xem của tác giả
ánh mắt ông vô cùng tỏa sáng

=> Zời, hai cái đèn pha

Sao bố chị ấy thù zai thế nhở >"< thế này thì á một miếng bim bim em cũng không dám ăp trộm chứ đừng nói gì là cả cái chân gà @@ Cơ mà ông ấy kìm kẹp chị quá, em ghét lắm, để cho chị tự do chứ, hứ, cứ như là ông ta có quyền điều khiển đới >"< xí, ông ấy chỉ điều kiển được cái TV qua nút điều khiển từ xa thâu =))

Sao em lại có những suy nghĩ này?

*gõ đầu* thế mà anh cũng hỏi em nghe như kiểu anh hỏi chị là "ê cu, sao em [T]uenhi pơ phếch thế"=))) câu trả nhời sẽ là đó là điều hiển nhiên =))

Buổi hẹn hò đầu tiên của đời người có vui không

=> Sao chị không bật lại là "bố thấy dư lào thì con thấy dư nấy nhể, thế mà cũng hỏi !" =))

mà em nói trước là em không dìm hàng "con nuôi" của hai chệ âu =)) có gì em còn oánh dấu một thể =))))))))))

EM yêu hai chị DÊ CỤ   ♥    ♥    ♥    ♥  

Bình luận

*đạp*, cụ kiếc giè đây  Đăng lúc 11-1-2013 12:33 PM
DÊ CỤ đâu... Trẻ lắm nha em... DÊ TRẺ nhé.... DÊ CỤ là sis Cút áh... :)  Đăng lúc 11-1-2013 08:10 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

169#
Đăng lúc 11-1-2013 00:05:35 | Chỉ xem của tác giả
Lin ơi, đừng OE..oaoa...Chịu ko nổi đâu...Ngược  vừa thui.....oaoaoa...Đan iu nam chính lắm á...:((
Lin nha, HE Lin iu quý nhoa....nhá nhá..!!!
Ko là đan bù lu bù loa ở Hố của Lin lun nè....hix..huhu...

Bình luận

hehe....b hứa nhé..!!!! nghe b nói thế, mừng kinh khủng lun ý...=))  Đăng lúc 11-1-2013 06:26 PM
Đường đến đó còn xa, bạn cứ yên tâm, ai muốn j tớ cho đó, chiều hết :)  Đăng lúc 11-1-2013 08:12 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

170#
Đăng lúc 11-1-2013 02:57:38 | Chỉ xem của tác giả
Biểu tình tiếp, ko chơi OE nha Lin =))

HE HE HE =)))))))))

vì nỗ lực của em Trình hãy HE nào =))

nhớ rồi Lin ạ, đọc đến đoạn ....ý =)) xem tới máy bay tới đường băng, đang chuẩn bị cất cánh =))))))

có hiểu ý gì ko "chớp chớp mắt"

Ôi bé Trình, thích bé quá đi xD cố lên bé, nữ cường nữ cường xD

Thỏ và Lin cố lên "đè 2 ng ra hun"

Bình luận

hừ hừ, hãy HE đi Lin à =)) kết bạn lâu rùi còn giề?  Đăng lúc 11-1-2013 08:52 AM
Chị đi mòa lại hả chị.... Em đã bảo OE mà :), áh, hôm nay em mới biết em và chị chưa Kết bạn áh  Đăng lúc 11-1-2013 08:13 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách