Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Xem: 52439|Trả lời: 16
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Tiểu Thuyết - Hiện Đại] Nằm Vùng Cưới Quân Nhân | Giang Hồ Lang Trung (DROP tạm thời)

  [Lấy địa chỉ]
Nhảy đến trang chỉ định
Tác giả
Đăng lúc 20-7-2013 21:18:04 | Xem tất Trả lời thưởng |Xem ngược lại |Chế độ đọc


Tên tác phẩm: Nằm vùng cưới quân nhân.

Tác giả: Giang Hồ Lang Trung.

Editor: Lót.

Thể loại: quân nhân, ngọt ngào.

Tình trạng sáng tác: hoàn.

Độ dài: 42 chương.

Nguồn: jjwxc.net.

Truyện còn được post ở https://ryudeathxxx.wordpress.com.

Giới thiệu


Anh xuất thân là bắn tỉa trong bộ đội đặc chủng, mấy năm ngắm bắn đã luyện cho anh thói quen xác định mục tiêu xung quanh mình. Trong mắt người khác, cô là “mầm họa”, chỉ có anh hiểu, cô, chính là mục tiêu kết hôn của anh.

Trình Nặc: “Từ đầu anh đã nghi ngờ thân phận em?”

Nghiêm Thiếu Thần: “Ừm.”

Trình Nặc: “Thế anh không sợ người em điều tra chính là anh sao?”

Nghiêm Thiếu Thần: “Em không làm thế đâu.”

Cô không nhịn được nữa, lườm anh, “Vì sao?”

Nghiêm Thiếu Thần: “Trực giác.”

Trình Nặc: “Trực giác? Đó không phải phong cách một người lính nên có.”

Anh mỉm cười, giữa lông mày xuất hiện một sự dịu dàng chưa từng cô: “Nhưng đây là hôn nhân, không phải chiến trường.”

/Đây là một câu chuyện kể về cuộc sống sau khi kết hôn của một thượng tá bộ binh và một nữ cảnh sát nằm vùng./


- Lần đầu up truyện trên kites, Lót chưa rõ luật lắm, có gì thì mong mọi người bỏ quá cho :cúi đầu:. À mới cả vì sao em không tìm thấy nút spoil đâu dù đã lọc đi lọc lại thanh công cụ QAQ. Hay là phải đủ điều kiện gì đó thì mới thấy spoil?


Rate

Số người tham gia 8Sức gió +50 Thu lại Lý do
minjay1608 + 5 Ủng hộ 1 cái!
HappyOneday + 5 Cảm ơn bạn
leejjin + 5 Vào ủng hộ em ^^
Nhutphonglin + 5 Cảm ơn bạn
HinaNg + 5 ủng hộ :x
siwang + 5 Ủng hộ 1 cái!
Gypsy + 10 Ủng hộ 1 cái!
greenrosetq + 10 Giành chỗ post mục lục đi em.

Xem tất cả

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Sofa
 Tác giả| Đăng lúc 20-7-2013 21:31:18 | Xem tất

Bình luận

Ủng hộ bạn cái nào! Cứ thấy quân nhân là mình nhảy hố ngay ^-^  Đăng lúc 14-10-2013 02:08 PM
Ủng hộ nàng trước nào  Đăng lúc 22-7-2013 10:23 PM
Ủng hộ nàng Lót nhiệt tình, đáp lại tình yêu nàng dành cho Cô dâu của ta <3 Quân nhân, dạo này mình đang thích  Đăng lúc 21-7-2013 03:46 PM
bạn tự gõ thêm lệnh thôi là đc, code của nút spoil đó là [sp] nội dung cần ẩn [/sp]  Đăng lúc 20-7-2013 10:56 PM
cái mà "bấm vào để xem nội dung" ý bạn :"<  Đăng lúc 20-7-2013 10:04 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Ghế gỗ
 Tác giả| Đăng lúc 20-7-2013 21:59:59 | Xem tất
Tung luôn chương 1 làm quà :">. Sau đây Lót xin phép được nói vài lời cho nó đủ 200 kí tự, nhưng nói thật là cũng không biết nên nói gì nên tớ hát vậy, hát được không nhỉ, hát được không? :chắc đủ 200 rồi đó, tớ không hát nữa đâu LMAO:

Chương 1

Dạo đầu.


Khi màn đêm buông xuống, Lâm Hải ồn ào này cũng không còn tiếng người huyên náo, xe cộ đông đúc nữa, chỉ còn ánh đèn neon chiếu sáng thành phố, cuối cùng dừng hết tất cả tiếng động ầm ĩ và ồn ào.

Đêm bao kín cả chân trời như một tấm lụa đen, trong một khu nhà bỏ hoang ở gần ngoại ô thành phố T, một người lính bắn tỉa hơi gập người lại, yên lặng lẻn vào nhà. Anh cầm súng, ánh mắt cảnh giác với tất cả những biến động xung quanh. Nhà năm tầng, lên tầng nào anh cũng kiếm một chỗ nấp, sau đó nấp, đi lên, nấp, đi lên... Cho đến tận khi lên đến mái nhà.

Anh nằm úp xuống đất, lăn đến gần ban công, tìm một nơi nấp tốt, nằm im chờ lệnh. Bên tai anh chỉ có tiếng gió, xung quanh im lặng như tờ. Thời gian dần dần trôi qua, không biết anh đã nấp được bao lâu, chỉ biết cơ thể anh vẫn không hề chuyển động.

"FR33, năm phút sau mục tiêu sẽ xuất hiện, con mồi ngồi ở vị trí phía sau xe con, hết."

Nghe được mệnh lệnh qua tai nghe không dây, Nghiêm Thiếu Thần nghiêm túc chờ mục tiêu xuất hiện. Một ánh đèn màu cam phá vỡ khung cảnh đen tối, ngay sau đó, chiếc xe con màu đen xuất hiện trong tầm mắt Nghiêm Thiếu Thần, có thể thấy rõ vận tốc của nó từ 80 km/h trở xuống. Anh nheo mắt, tìm thời cơ tốt nhất để nổ súng.

Nhưng đúng lúc này, ở cửa sổ sau của chiếc xe xuất hiện một đốm lửa, Nghiêm Thiếu Thần biết thời cơ đã đến, ngay khi đốm lửa bay ra khỏi cửa, anh nhanh chóng bóp cò, viên đạn lập tức bay ra khỏi họng súng, xuyên qua cái khe hẹp trên cửa sổ, đến thẳng huyệt thái dương, một phát súng một mạng người.

Pằng. Điếu thuốc rơi xuống một góc đường, tàn thuốc vẫn tỏa một tầng khói, chiếc xe con lập tức đỗ vào van đường, tắt đèn xe, xung quanh lại một lần nữa chìm vào yên lặng.

Nghiêm Thiếu Thần nhanh chóng lấy dây cáp ra, một tay cầm súng, một tay nắm chặt dây cáp, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc xe con màu đen kia. Anh nhanh chóng men theo bức tường, nhảy xuống đất, tìm một vị trí ẩn náu tốt, tiếp tục nấp.

Cửa ghế lái cuối cùng cũng mở ra, dù nhìn qua kính nhìn đêm, Nghiêm Thiếu Thần vẫn không thể thấy được hình dáng tên lái xe. Thời gian đang từ từ trôi qua, ở thời điểm này, hoàn cảnh càng khắc nghiệt hơn.

Anh đang chờ. Chờ mục tiêu đầu tiên là tên lái xe kia sốt ruột nên để lộ vị trí, cũng chờ đồng đội của anh đến. Lúc này chỉ có tiếng gió thổi. Trong hoàn cảnh yên lặng, bỗng xuất hiện tiếng côn trùng, càng lúc càng rõ hơn, Nghiêm Thiếu Thần biết đồng đội đã đuổi tới.

Bỗng nhiên anh thấy trước mắt lóe sáng một cái, anh cúi đầu, một viên đạn xé gió bay qua đầu anh. Ánh mắt Nghiêm Thiếu Thần lóe lên, gã lái xe là dân bắn tỉa chuyên nghiệp.

Phát súng đầu của lái xe không trúng, trái lại còn vì thế mà để lộ vị trí. Nghiêm Thiếu Thần nheo mắt, giơ súng lên, nhằm đối phương bóp cò, chỉ nghe thấy một tiếng kêu đau đớn, anh không biết đã bắn trúng vào chỗ nào của đối phương.

Lúc này, đối diện lại có một tiếng rên rỉ, trong tai nghe của anh cũng có tiếng đồng đội, "Bị thương ở vai, tôi lại cho hắn thêm một cú, ngất đi rồi."

Anh mấp máy môi, trầm giọng nói: "Thu đội."

Vì lái xe không phải phạm vi nhiệm vụ lần này, Nghiêm Thiếu Thần không kêu đồng đội đánh thêm nữa. Có điều anh cũng không ngờ hành động đó sẽ khiến anh khó khăn như thế nào trong tương lai.

Anh cầm súng, giữ nguyên sự cảnh giác, cũng ra hiệu cho đồng đội ở đối diện đi theo mình đến khu rừng ven đường. Động tác của họ nhanh nhẹn, biến mất trong rừng sâu như hình bóng, chạy đến chỗ tập hợp lúc trước, đó là nơi trực thăng của họ đang đỗ.

Nghiêm Thiếu Thần nhanh chóng leo lên trực thăng, ngồi vào phía sau, nhắm mắt lại không nói gì hết.

Trong khoang lái, ngoài phi công ra, ba người còn lại đều là người thực hiện nhiệm vụ chặt đầu lần này. Người chịu trách nhiệm chỉ huy nhiệm vụ lần này là trung đội trưởng Trần Đình ngồi xuống cạnh anh, nhìn anh một cái. Trên mặt Nghiêm Thiếu Thần không có cảm xúc gì hết, dường như người vừa ám sát kẻ đứng thứ hai trong tập đoàn buôn lậu thuốc phiện số một trong nước ban nãy không phải anh. Nghiêm Thiếu Thần không thích bàn luận về quá trình thi hành nhiệm vụ sau khi hoàn thành một nhiệm vụ nguy hiểm như những đồng đội khác, anh luôn thản nhiên, tỉnh táo hoàn thành nhiệm vụ được cấp trên giao cho, sau khi làm xong cũng không phát biểu cảm xúc gì.

"Làm tốt lắm." Trần Đình tựa đầu vào vách cabin, anh toét miệng cười, nói tiếp: "Đội trưởng Thường tìm cậu, khi về thì đến văn phòng anh ấy một chuyến."

"Sao?" Nghe vậy, Nghiêm Thiếu Thần cuối cùng cũng mở mắt ra, có vẻ nghi ngờ, nhìn Trần Đình.

"Về thì biết." Trần Đình nhớ tới cú điện thoại trước khi làm nhiệm vụ, cười cười, không nói gì thêm.

*

Trở lại căn cứ, Nghiêm Thiếu Thần đi đến văn phòng đại đội trưởng. Đại đội trưởng Thường Văn ra hiệu cho Nghiêm Thiếu Thần ngồi xuống, tay gõ gõ xuống bàn công tác, trên mặt không nhìn ra cảm xúc nào.

"Đội trưởng Thường, đội trưởng tìm tôi có việc?" Sau khi ngồi xuống, Nghiêm Thiếu Thần nhìn mặt Thường Văn. Nhiều năm làm lính bắn tỉa, anh đã quen nhìn rõ nét mặt đối phương.

"Vừa nhận được điện thoại của đội, đặc biệt khen ngợi, nói là nhiệm vụ lần này làm không tệ." Thường Văn vừa cười vừa nói.

Tin tức truyền đi rất nhanh, Nghiêm Thiếu Thần nhíu mày, chỉ thản nhiên nói một câu, "Không có gì."

Thường Văn dường như cũng đoán được câu trả lời của anh, nheo mắt, há miệng ra, lấy một tập tài liệu trong ngăn kéo, "Đây là lệnh điều động của cậu, có từ ba ngày trước rồi, tôi cương quyết yêu cầu chờ cậu chiến thắng trở về mới lấy ra."

Nghiêm Thiếu Thần nao nao, đương nhiên giờ anh vẫn không hiểu gì, chăm chú nhìn Thường Văn, cũng không lên tiếng hỏi về chuyện lệnh điều động.

"Trở về tập đoàn quân số 9 của quân khu B, trực tiếp tiếp nhận đoàn trưởng đoàn A sư đoàn C." Trên mặt Thường Văn không có nhiều biểu lộ, nhưng trong lòng rất không nỡ. Sau khi tốt nghiệp trường quân đội, Nghiêm Thiếu Thần ở quân khu B làm bộ đội dã chiến chưa đến hai năm thì đã chuyển đến đại đội đặc chủng. Bao nhiêu năm qua, từ thượng úy lên trung tá, có thể nói Thường Văn dõi theo từng bước phát triển của Nghiêm Thiếu Thần. Hôm nay, bên trên gây áp lực đưa hạt giống anh đã tỉ mỉ bồi dưỡng ra ngoài, anh thật sự không cam lòng.

Nghiêm Thiếu Thần nhíu chặt lông mày, đương nhiên là rất không thoải mái với lệnh điều động từ trên trời rơi xuống như vậy, có điều nghĩ đến ông già nhà mình, dường như những thứ khó tin này đều có lời giải thích.

"Về đó làm xong thủ tục, gặp ông thủ trưởng thì hỏi thăm thay tôi, tôi bận quá, mãi vẫn không rảnh để thăm ông ấy." Ông thủ trưởng trong miệng Thường Văn chính là bố Nghiêm Thiếu Thần, Nghiêm Chính. Năm đó, khi Thường Văn làm đoàn trưởng tập đoàn quân ở quân khu B, Nghiêm Chính chính là lãnh đạo của anh.

"Được, nhất định." Sau khi Nghiêm Thiếu Thần ra khỏi văn phòng, lông mày anh vẫn chưa giãn ra. Mấy câu của Thường Văn đủ để anh hiểu một ý nghĩa khác trong lệnh điều động lần này.

"Thiếu Thần..." Thấy anh sắp đi, Thường Văn thốt lên. Đợi khi Nghiêm Thiếu Thần xoay lại, anh mới cười hai tiếng, nói đầy ẩn ý: "Về đi, sau này vẫn còn gặp lại."

"Rõ." Nghiêm Thiếu Thần khép bốn ngón tay lại, chào anh bằng nghi thức tiêu chuẩn trong quân đội.

*

Tầng 17 một tòa nhà văn phòng trong thành phố B, một cô gái tóc dài, đeo kính râm, mặc chiếc áo khoác nâu rộng thùng thình, chân đi đôi bốt cao cổ màu đen ra khỏi thang máy, bước trên hành lang. Cô để ý đến một chiếc máy quay ở góc tường, dựng cổ áo lên theo bản năng, gõ cửa một phòng làm việc.

"Mời vào." Sau khi Tiếu Kha thấy người vừa đi vào, nét mặt vui hẳn lên.

Trình Nặc cười nhạt một tiếng, tao nhã ngồi xuống chiếc ghế đối diện bàn công tác, "Tiếu Đầu, vụ lừa đảo tài chính 1?21 đã kết thúc, tôi có thể trở về vị trí bình thường được chưa?" Trình Nặc thích đi thẳng vào vấn đề, nhất là ở trước mặt thủ trưởng hiện tại của mình.

"Đừng vội đừng vội." Tiếu Kha xua tay, đứng dậy rót cho Trình Nặc một cốc nước ấm, lại quay về trước bàn, "Cô vừa làm xong vụ này, cho mình một kì nghỉ đi, nghỉ ngơi mấy ngày."

Trình Nặc giật mình, sau mấy giây chần chừ, cô mỉm cười, "Xem ra trưởng phòng Tiếu đã sắp xếp một nhiệm vụ khác dành cho tôi?"

"Đúng thế." Tiếu Kha rất hài lòng với phản ứng của Trình Nặc, "Mấy ngày nữa J?T sẽ có một thông báo tuyển dụng, tôi muốn cô tham gia." Anh dụi tàn thuốc, mím môi chờ Trình Nặc đáp lại.

"Chưc gì?"

"Thư kí tổng giám đốc, hoặc là làm trong phòng tài vụ cũng được."

"Một trưởng phòng đảm nhận nhiều vụ tội phạm tài chính như ngài, chỉ sợ tìm khắp phòng cảnh sát của thành phố B cũng không thấy người thứ hai." Trình Nặc không thể không chế nhạo mấy câu, cô nhìn Tiếu Kha một cái, nói tiếp: "Tiếu Đầu, tôi đã sắp quên mình trông thế nào khi mặc đồng phục cảnh sát rồi."

"Ha ha." Tiếu Kha cười hai tiếng, biết cô không thoải mái lắm với thân phận hiện tại, mặc dù từng nói với cô rằng sẽ nhanh chóng khôi phục thân phận cảnh sát của cô, nhưng tạm thời vẫn cần lùi lại. Anh nghiêm mặt: "Tôi hứa với cô, sau khu vụ án này được phá và bắt được thủ phạm, cô sẽ về cục cảnh sát làm việc. Còn bây giờ cô phải tiếp tục thân phận nằm vùng tài chính của mình."

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Lang Trung mở hố mới nè, truyện về cuộc sống sau khi kết hôn của thượng tá bộ bình VS nữ cảnh sát nằm vùng, nếu các cô gái thích thì hãy bookmark nhé ~

Bình luận

em sửa được rồi ss ơi :tự hào: cám ơn ss ạ :hôn:  Đăng lúc 20-7-2013 10:16 PM
làm sao để sửa ạ :đổ mồ hôi:  Đăng lúc 20-7-2013 10:12 PM
thêm chương 1 vào tiêu đề ở bên ngoài đi em ^^  Đăng lúc 20-7-2013 10:10 PM
không sao bạn ạ XD  Đăng lúc 20-7-2013 10:09 PM
sorry, mình comt rồi f5 mới thấy, ngại quá  Đăng lúc 20-7-2013 10:07 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Tầng
 Tác giả| Đăng lúc 21-7-2013 20:24:32 | Xem tất
Chương 02

Lần đầu gặp.


Khi Lâm Tu Dương gọi đến, Nghiêm Thiếu Thần vẫn đang thỏa luận việc tập huấn đầu năm cùng tham mưu trưởng Tô Húc. Nghiêm Thiếu Thần đã quen với hình thức huấn luyện của bộ đội đặc chủng, trên sân huấn luyện vĩnh viễn không coi trọng chuyện thể hiện, vĩnh viễn không chọn một chiến trường cố định, đến cả đạn trong lúc huấn luyện cũng dùng đạn thật.

"Chuyện huấn luyện tạm thời không vội, hạt giống đều tốt, chỉ xem Bá Nhạc [1] sẽ nuôi dạy ra sao thôi." Thấy điện thoại Nghiêm Thiếu Thần liên tục đổ chuông, Tô Húc liền để chuyện tập huấn về sau.

Nghiêm Thiếu Thần im lặng nhìn nền đất vàng với vẻ phục tùng, gật đầu, chờ khi Tô Húc đi rồi, anh mới nhận điện thoại.

"Anh ba, cuối cùng anh cũng chịu nghe máy rồi."

Nghiêm Thiếu Thần không trả lời, lại nghe thấy Lâm Tu Dương nói to trong điện thoại. Anh ngại tiếng nói to tướng của Lâm Tu Dương, đưa điện thoại ra xa một chút, "Tìm anh có việc gì?"

"Không phải anh vừa về sao, tối nay để anh đây cho mời vị khách phương xa đến ăn cơm tẩy trần!"

Nghiêm Thiếu Thần lạnh lùng nói: "Anh về từ mấy hôm trước rồi."

"He he, mấy hôm trước vừa đúng lúc người anh em tốt này bận chuyện công ty, hai hôm nay mới rảnh, xin anh ba thứ lỗi." Từ nhỏ Lâm Tu Dương đã là một người thông minh, Nghiêm Thiếu Thần chỉ nói nửa câu, anh đã hiểu được ý phía sau.

"Đêm nay phải về đại viện, hôm khác đi." Anh vừa về, mấy ngày nay đều bận việc trong đoàn, toàn ăn ở quân đội. Nếu không phải cụ nhà sáng nay đã ra lệnh, chỉ sợ anh còn kéo dài thêm mấy ngày.

"Ặc." Lâm Tu Dương có hơi buồn bực, chuyện Nghiêm Thiếu Thần đã quyết thì sẽ không thay đổi, huống chi là trở về đại viện, "Vậy được rồi, có điều anh ba, chiều mai có rảnh không?"

"Nhóc con cậu định làm gì?"

"Anh ba đến là biết mà!" Lâm Tu Dương sẽ nói lý do, anh ba sẽ ngại không đi, anh cười cười, tiếp tục pha trò: "Em đây cũng lâu không gặp anh, trưa mai em lái xe đến quân đội đón anh nhá?"

Anh nhíu mày, im lặng một lát, "Ừm."

Trưa hôm sau, Lâm Tu Dương vốn định lái chiếc Bentley Continental GTC phong cách của anh, nhưng lúc anh định đi ô tô đến, một câu khiêm tốn của Nghiêm Thiếu Thần đã tiêu diệt hoàn toàn suy nghĩ của anh. Anh lấy chiếc Audi màu đen đã để lâu trong gara ra, đạp ga phóng thẳng đến quân khu B.

Nghiêm Thiếu Thần đứng thẳng tắp trước cổng ra vào của quân đội. Anh vừa đi ra từ sân huấn luyện, trên người vẫn mặc bộ trang phục tập luyện dính bụi đất, ăn mặc vốn không phải chuyện anh quan tâm. Đến khi đôi giày tây của Lâm Tu Dương xuất hiện trước mặt, anh mới thấy dường như phong cách có vẻ không đồng nhất lắm.

"Anh ba, anh mặc thế này là định làm người hộ tống em à?" Lâm Tu Dương nhìn bộ trang phục luyện tập "vất vả" của anh từ trên xuống dưới một lượt.

Nghiêm Thiếu Thần lạnh lùng nhìn một cái, nếu Lâm Tu Dương tiếp tục nói nhảm, anh sẽ quay lại sân huấn luyện.

"Ặc, anh ba lên xe đi, lên xe rồi nói chuyện." Lâm Tu Dương mở cửa ghế lái xe ra, cười nịnh nọt với anh. Nghiêm Thiếu Thần bỏ qua nụ cười của anh ta, bước vào xe.

"Ồ, lên chức rồi!" Lúc chờ đèn tín hiệu, Lâm Tu Dương để ý đến đống huân chương trên vai anh, hai gạch ba sao, thượng tá.

Nghiêm Thiếu Thần cười bình thản, mặc kệ lời anh ta.

"Trưa nay ăn ở nhà hàng riêng trên đường Nam Lộ, tối em mới mời họ." Lâm Tu Dương nổ máy, lên cầu vượt.

"Chiều thì sao?" Nghiêm Thiếu Thần nhắm mắt lại, thuận miệng hỏi.

"Chiều nay bọn em có thi tuyển, xin anh ba giúp chút nhé?" Lâm Tu Dương kiên trì nói gọn lại chuyện chiều nay một lượt.

"Nói trọng điểm." Anh nhíu mày, giọng nói có thể coi như là bình thản.

"Ặc, khi phỏng vấn hi vọng anh có thể ở đó, đương nhiên là vị trí theo dõi phỏng vấn thôi."

"Không hợp."

"Sao có thể chứ, cứ dùng bản lĩnh ngắm bia bắn bình thường của anh là được, người ta toàn nói bắn tỉa nhìn người luôn luôn đúng!" Lâm Tu Dương sợ Nghiêm Thiếu Thần không đồng ý, vội nói thêm: "Anh ba, giờ là chọn thư kí tổng giám đốc, là chuyện về người sẽ theo thằng em trong tương lai, không thể qua loa chủ quan được!"

*

Trình Nặc đứng trước gương, mái tóc dài rối xõa ra sau gáy, áo sơ mi trắng phối với bộ âu phục màu xanh nhạt, đi đôi giày cao gót họa tiết da báo, bản thân trong gương có sự chín chắn và tự tin nên có ở một người phụ nữ 27 tuổi. Cô có khuôn mặt xinh đẹp, thậm chí hai đầu lông mày còn có sự yêu mị, có điều cô có một sự mệt mỏi không thể nói rõ bằng lời.

Hai ngày trước Trình Nặc đã nộp hồ sơ cho bộ phận nhân sự của tập đoàn J?T rồi, sơ lược lí lịch vô cùng hoàn mĩ, Trình Nặc tin lí lịch đó đủ để cô có cơ hội được mời đến phỏng vấn. Làm một nét mặt dí dỏm không phù hợp với tuổi của mình, cô cầm túi đi ra, gọi xe đến dưới tòa nhà của J?T.

Trên hành lang yên tĩnh, cô dẫm đôi giày cao gót của mình đi trên sàn nhà cẩm thạch, tiếng vang cạch cạch, một người phụ nữ mặc đồ văn phòng đưa cô đến phòng chờ. Sau khi Trình Nặc bước vào và quét một vòng, cô thoáng run lên vì sợ. Bên trong toàn người là người, mức lương cao là thứ hấp dẫn với tất cả ứng viên.

"Tiếp theo, Trình Nặc."

Đến phiên cô, Trình Nặc đứng lên, được nhân viên công tác dẫn vào phòng họp. Cô mở mắt nhìn qua các ghế phỏng vấn, tổng cộng có hai người, mặc dù đều đi giày tây nhưng người đang ngồi lười biếng ở đó không có khí khái hào hùng như người đàn ông đang ngồi thẳng tắp.

"Cô tên Trình Nặc?" Người ngồi lười biếng mở miệng trước.

"Đúng." Vì câu hỏi của anh ta, Trình Nặc mới đưa tầm mắt đến khuôn mặt anh chàng. Anh ta trông đẹp trai, có điều thứ gây sự chú ý với Trình Nặc không phải vẻ ngoài. Dường như cô đã gặp anh ta ở đâu đó, có điều giờ là lúc phỏng vấn, cô không thể phân tâm nghĩ đến chuyện khác.

"Tốt nghiệp đại học A, nghiên cứu sinh thạc sĩ tài chính?" Lâm Tu Dương tùy tiện mở sơ lược lí lịch của cô ra, nghiền ngẫm nhìn cô.

"Đúng, sau khi tốt nghiệp tôi sang Mỹ chờ hai năm." Trình Nặc cười nhạt. Những thứ trên hồ sơ đều do một tay Tiếu Kha xử lý, còn những thứ thật sự thì người đối diện đương nhiên không biết.

"Trình Nặc." Lâm Tu Dương lẩm bẩm tên cô. Anh đẩy sơ lược lí lịch qua một bên, lại một lần nữa nhìn cô, nhướn mày, nói: "Thế nên mới bất ngờ gặp gỡ ông chủ trước ở Mỹ, thành công làm tình nhân của ông ta?" Lâm Tu Dương nói bằng giọng mập mờ, người nào cũng có thể nghe ra một ý khác trong câu nói của anh ta.

Trình Nặc nghe xong, nghĩ thầm gặp phải người quen cũ rồi, có điều nét mặt cô vẫn thản nhiên. Cô cười bình thản, nói: "Lúc ấy Hoa Dung mở một chi nhánh ở California, Mỹ, còn tôi được ông chủ Lý để ý là vì lúc đó có một vụ làm ăn, đối phương ra một cái giá rất khá, khi chúng tôi đã kí hợp đồng và chuẩn bị hàng xong, đối phương lại thà trả tiền bồi thường đắt đỏ để hủy hợp đồng, nhưng đối với Hoa Dung lúc đó mà nói, thứ họ để ý là sự tuyên truyền mạnh mẽ sau khi bán cho đối phương. Về sau chuyện này do tôi xử lý, đương nhiên là phải ăn mừng sự thành công của tôi rồi."

Trình Nặc nói tóm tắt tình huống khi đó, nói xong, mặt cô vẫn giữ nguyên nụ cười, trong lòng đã hiểu rõ cô gặp người đàn ông này từ bao giờ.

"A, cô đang giải thích sao?" Lâm Tu Dương cười lạnh.

"Tôi chỉ đang trần thuật sự thật, tôi nghĩ ông chủ Lâm sẽ không để ý những lời bịa đặt kia." Cô có gắng nói họ Lâm Tu Dương ra, thầm mong nói cho anh ta biết, cô đã nhớ ra anh ta. Trong tiệc chiêu đãi năm mới, Hoa Dung mời không ít đầu đàn trong giới kinh doanh, kể cả tổng giám đốc của J?T. Hôm đó ông chủ Lý còn giới thiệu cô với người đàn ông này, có điều không nói công ty anh ta, hóa ra là Lâm Tu Dương.

"Nói thẳng thì, dù cô có trần thuật sự thật hay không, tôi cũng không dùng cô, mời cô đi về." Lâm Tu Dương gõ bàn, mỉm cười, ánh mặt toàn là khiêu khích.

Trình Nặc cười nhạt một tiếng: "Tiêu chuẩn dùng người của ngài là dựa theo sự yêu thích của mình sao? Đối với tôi, một vị lãnh đạo như vậy cũng khiến tôi thấy rất không an toàn."

"Vậy được, nếu đã thế..." Trình Nặc cười nhạt một tiếng, đi lên bắt tay chào Lâm Tu Dương và người đàn ông bên cạnh anh ta. Lúc Trình Nặc bắt tay người đàn ông đang ngồi thẳng tắp kia, anh ta chần chừ một lúc rồi mới nắm lấy tay cô. Một lớp chai mỏng trên bàn tay anh ta khiến Trình Nặc chú ý, cô mở to mắt, chăm chú nhìn anh ta.

"Xin hỏi ngài có chức vụ gì trong công ty?" Trình Nặc biết cô hỏi vậy quá đường đột, nhưng cô đã bị Lâm Tu Dương phán "tử hình", lúc này đương nhiên không cần nghĩ quá nhiều.

Câu hỏi đột ngột này đương nhiên vượt qua dự đoán của Nghiêm Thiếu Thần. Đúng lúc anh đang không biết nên trả lời thế nào thì Lâm Tu Dương bên cạnh đã nói xen vào: "Luật sư cố vấn của tôi."

Trình Nặc nhướn mày, cười mà như không cười với hai người, xoay người bước ra khỏi phòng họp, không để ý lời anh ta.

"Sau này, ông chủ của Hoa Dung vào tù vì thu nhập tư nhân phi pháp, cô ta lại bình yên đến công ty khác phỏng vấn." Lâm Tu Dương nhìn cô ra khỏi phòng họp, mới nghiêng đầu nói với Nghiêm Thiếu Thần.

Nghiêm Thiếu Thần không trả lời, anh vẫn đang nghĩ đến màn ban nãy.

"Thật là hồng nhan họa thủy, không có người bao mới đi làm việc tiếp." Lâm Tu Dương cầm bút máy chỉ vào sơ lược lí lịch của Trình Nặc, mắt vẫn nhìn Nghiêm Thiếu Thần, hi vọng anh có phản ứng.

Nghiêm Thiếu Thần nhíu mày, nói bình bình: "Chưa hẳn."

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Mấy ngày nay cậu Nghiêm cứ trưng khuôn mặt lạnh lùng ra trước mặt tôi, tôi hỏi cậu chàng cũng không đáp. Đến tận khi cậu chàng thấy tôi update chương này, tôi mới giật mình, chương hai đã cho vợ quan tiếng xấu "mầm hoa được bao nuôi", hóa ra cậu Nghiêm đang hờn dỗi vì danh dự cô vợ của mình. He he, update nè, muốn biết chương sau sẽ có thứ gì sao? Các cô gái, xin đừng com chủ quan nhé!

- Chú thích:

[1] Bá Nhạc: dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài.


Cháu cũng không biết nói gì nữa các bác ạ, cháu không hiểu sao người khác để cả bài trong quote thì không sao mà cháu chỉ cho phần truyện trong quote thì nó lại bảo không đủ 200 kí tự =___=.

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ :cười quyến dzũ:.

Bình luận

Oa, thật thú vị !  Đăng lúc 4-8-2013 10:46 PM
hóa ra là như vậy :há hốc miệng: cám ơn tình yêu :cười duyên:  Đăng lúc 23-7-2013 08:07 AM
AI cũng 200 ký tự hết bạn ơi. Nếu muốn đẹp thì bạn copy một đoạn trong truyện đủ 200 ký tự, bỏ ra ngoài, tô màu trắng thế là như k có j  Đăng lúc 23-7-2013 07:30 AM
oh thứ ba  Đăng lúc 21-7-2013 08:29 PM
tem đầu tiên nhá^^  Đăng lúc 21-7-2013 08:26 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

5#
 Tác giả| Đăng lúc 25-7-2013 15:20:05 | Xem tất
Chương 03

Xem mắt.


Ra khỏi tòa nhà của tập đoàn J?T, Trình Nặc đứng ven đường, ánh mắt lướt nhanh, một chiếc xe con màu đỏ lái đến chỗ cô, cô nheo mắt, đưa tay lên chặn xe.

Ngồi trên xe, Trình Nặc thầm cắn môi, trên mặt không vui lắm. Chút bình tĩnh ban nãy chỉ là ở bên ngoài, trong lòng cô có hơn một nửa là lo lắng. Cô đã nhiều năm làm nằm vùng, ngày xưa dù tham gia cơ quan xí nghiệp nào cũng dễ dàng, duy chỉ có tập đoàn J?T là gây khó khăn cho cô.

“Sao thế?” “Lái xe” ngồi đằng trước mở miệng hỏi.

Trình Nặc nhắm hờ mắt, bình thản trả lời, “Có chút vấn đề.” Cô hơi há miệng ra hít một hơi, lại nói tiếp: “Vấn đề không lớn lắm.” Cũng chỉ là cuộc phỏng vấn lần một, đối với cô mà nói thì không tính là quá khó. Ở thành phố B, số xí nghiệp khiến cô thấy khó khăn chỉ có thể đếm được trên một ngón tay.

“Ừm, hôm nay đại ca sếp Tiếu đã phân tích với tôi, đừng nhìn vẻ ngoài tùy tiện của Lâm Tu Dương mà nhầm, thực tế, anh ta rất khó đối phó. Bốn năm ngắn ngủi mà đưa được một xí nghiệp mới đi đến ngày hôm nay, đủ thấy anh ta suy nghĩ kĩ càng, nếu không thận trọng thì đừng mơ đi được bước nào.” Lái xe Mục Nhất Minh là cảnh sát chịu trách nhiệm truyền tin tức và giúp hỗ trợ Trình Nặc trong nhiệm vụ lần này, trong tổ chuyên án, trừ người lãnh đạo trực tiếp là Tiếu Kha, cũng chỉ có cô và Mục Nhất Minh tham gia hành động lần này, thực tế đây cũng là lần thứ ba cô và Mục Nhất Minh hợp tác với nhau.

“A…” Trình Nặc cười khẽ, nếu sớm như vậy, sao những tài liệu này lại không cho biết trước?

“Đó cũng là ý của sếp Tiếu. Lâm Tu Dương trời sinh khôn lỏi, nếu cô sớm biết tính anh ta, khó tránh chuyện bị anh ta nhìn ra ‘âm mưu’, cho nên lần này gặp trắc trở cũng là trong kế hoạch.” Mục Nhất Minh im lặng lái xe, nhìn cô qua gương chiếu hậu trong xe, sự thay đổi nét mặt rất nhỏ của Trình Nặc đã bị anh ta nhận ra.

“Cho nên, cô đã hoàn thành nhiệm vụ lần này.” Mục Nhất Minh từ từ dừng xe lại, quay lại nhìn cô.

“Mục Nhất Minh, nghe nói trước khi anh chuyển ngành thì là điều tra viên quân đội dã chiến?” Trình Nặc hơi nhổm dậy, để tay dựa vào ghế lái.

Mục Nhất Minh quay xe lại, chờ đèn tín hiệu thay đổi, lại khởi động xe, “Cô hành khách này, xin ngồi ổn định.” Sau đó nhìn cô qua gương chiếu hậu, nét mặt bình tĩnh, không có tý cảm xúc nào.

Trình Nặc tức giận lườm anh ta một cái, sau khi ngồi lại, cô lại lườm Mục Nhất Minh. Sự im lặng ban nãy của anh ta khiến cô giật mình nhớ ra một chuyện, cô nheo mắt lại, bình thản hỏi: “Anh nói, một luật sư có thể bị chai ở lòng bàn tay không?”

Mục Nhất Minh đương nhiên là bị lời cô nói hấp dẫn, trong con người anh ta lóe lên một tia sáng, “Bắn tỉa?”

Trình Nặc khẽ lắc đầu, trong đầu hiện lên hình dáng người nọ. Có lẽ do phơi nắng lâu ngày, làn da có màu lúa mạch, vẻ mặt bình thản của anh ta, ánh mắt trong trẻo dưới ánh sáng khiến người ta cảm thấy lạnh lùng.

Trình Nặc bần thần suy nghĩ lúc lâu, đến khi chạm phải ánh mắt của Mục Nhất Minh, cô mới mỉm cười yếu ớt, “Tôi cũng không chắc lắm, có lẽ do tôi quá nhạy cảm.”

Mục Nhất Minh chỉ thản nhiên nhìn cô một cái, “Giờ cô đi đâu?”

“Đến đường Lăng Nam Trung đi, tôi hẹn bạn.” Trình Nặc lại ngồi xuống, trên mặt có nét mệt mỏi, mắt nhắm lại, chợp mắt một chút.

Người Trình Nặc hẹn là bạn thân nhiều năm của cô, Dương Tiếu, cùng tuổi với cô, có điều nếu hai người đi trên đường, Dương Tiếu sẽ có vẻ nhỏ hơn cô một chút. Theo lời Trình Nặc thì, dù đã 40 tuổi, khuôn mặt em bé của Dương Tiếu cũng sẽ lừa được rất nhiều quần chúng không biết sự thật.

“Nặc Nặc, hôm nay tớ có hai chuyện cần nói với cậu.” Dương Tiếu kéo cô đến phòng ngủ của mình, thân thiết bảo cô ngồi xuống, trên mặt là nụ cười ngọt ngào.

“Đừng, chuyện cậu thông báo với tớ chẳng bao giờ tốt hết, hôm nay tâm trạng tớ không tốt, không nghe.” Trình Nặc vội xua tay, nét mặt Dương Tiếu càng ngọt ngào bao nhiêu, chuyện tý nữa cô phải nghe sẽ càng làm cô muốn phát điên bấy nhiêu.

“Nặc Nặc, cậu nghe trước một chút được không, nghe thôi cũng không được sao?” Dương Tiếu thân thiết kéo tay cô lay lay, đến tận lúc Trình Nặc thật sự không chịu được nữa, đành thở dài: “Được, cậu nói đi.”

Dương Tiếu giỏi làm nũng từ bé, trừ khi bạn là 7 anh em Hồ Lô chuyển thế, nếu không chẳng ai đọ nổi. Trình Nặc nghĩ thầm, giờ thì tám phần là phải đồng ý rồi.

Dương Tiếu cong cong mắt, cười cười, “Tối nay tớ có một quyết định cực kì quan trọng, cậu là bạn thân nhiều năm của tớ, có quyền, càng có nghĩa vụ giúp tớ thực hiện.”

Trình Nặc nghe xong, lập tức cảm thấy trên đầu đội một cái mũ to đùng, “Chuyện gì?”

“Ngày mai tớ sẽ tỏ tình với người ta đã yêu thầm nhiều năm, cậu nhất định phải ủng hộ tớ!” Dương Tiếu kéo tay cô, trong mắt toàn là kiên quyết và khát khao.

Ánh mắt Dương Tiếu làm Trình Nặc nhất thời kinh ngạc, thế nên cô cũng không nghĩ nhiều, nói: “Được, cái này đương nhiên tớ sẽ ủng hộ rồi.”

“Bingo!” Dương Tiếu nhảy sung sướng như thể vừa trúng giải thưởng lớn, dù cô chưa nói nốt vế còn lại, Trình Nặc đã cảm thấy không ổn rồi.

“Bạn Trình Tiểu Nặc, vì sự dâng hiến tự nguyện suốt bao nhiêu năm qua của bạn dành cho Đảng và nhân dân, tổ chức quyết định, đêm mai sẽ đặc phái bạn đi xem mắt, đối phương là thượng tá trong quân khu, tương lai như gấm vóc, hi vọng bạn Trình Tiểu Nặc cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, tìm nơi tuổi già của bạn phụ thuộc.”

Trình Nặc nghe xong, cảm thấy trước mắt tối đen như mực, lại tụt hố rồi.

*

Thời gian cuộc hẹn là sáu rưỡi chiều, đối tượng xem mắt do bố mẹ Dương Tiếu chọn, phẩm hạnh đoan chính, lại là một sĩ quan có tiếng, tương lai cực kì rộng mở. Vốn muốn giật dây cho con gái mình, nếu thành đôi được thì đương nhiên là chuyện tốt, có điều Dương Tiếu đã sớm có mục tiêu, bởi vậy chẳng có hứng gì với sĩ quan này. Nếu không phải mẹ đại nhân ép cô đi gặp, chỉ sợ cô đã bóp chết duyên phận này từ trong trứng nước từ lâu rồi.

Tuy nói Dương Tiếu không hứng thú với người này, cô vẫn khoa trương ba hoa chích chòe về người này như thể đó là tiên giáng trần, có điều Trình Nặc cũng không thích, cô cùng lắm là làm liều theo ý Dương Tiếu, thay cô nàng đi xem mắt một lần mà thôi.

Trình Nặc trang điểm tao nhã, buộc mái tóc dài của mình lên thành đuôi ngựa, mặc áo phông trắng và quần jeans bó sát. Vóc người Trình Nặc cao gầy, khi đi ra ngoài còn khoác thêm chiếc áo khoác màu nâu nhạt cô mua trên mạng, trông khá trẻ trung. Trình Nặc xem đồng hồ, cũng nên đi rồi.

Đi xem mắt thì ai cũng như ai, hẹn trước thời gian, địa điểm, chỉ chờ hai bên gặp mặt. Địa điểm lần này không xa nhà Trình Nặc, chỉ cách ba con phố, Trình Nặc nghĩ đến đây liền thầm chửi Dương Tiếu, con nhóc đó đã sớm có ý cho cô đi làm thế thân.

Trước khi gặp mặt, người làm mối đã nhắc rằng đối phương mặc quân phục, Trình Nặc nghĩ tìm một sĩ quan trong nhà hàng Tây không phải chuyện khó, có điều khi cô đến nơi thì vẫn bị bất ngờ.

Cô lướt quanh nhà hàng một lượt, màu xanh vàng đang lặng lẽ ngồi ở một góc hẻo lánh cạnh cửa sổ. Xác định mục tiêu, Trình Nặc đi từng bước lại gần anh ta, có điều càng lại gần cô càng thấy không đúng, nhưng giờ Trình Nặc cũng không có thời gian suy nghĩ, cô lại gần đã thu hút sự chú ý của xanh vàng, bọn họ bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng Trình Nặc cũng biết vấn đề nằm ở đâu.

Anh ta là luật sư cố vấn của Lâm Tu Dương, có điều bộ quân phục trên người anh ta rõ ràng là thứ chỉ quân nhân mới có. Trình Nặc phân tích qua tình huống, cười yếu ớt, “Chào anh, anh luật sư.” Trong lời nói của cô có mấy phần trêu ghẹo, khiến không khí ban nãy đã nhẹ nhàng dần.

“Xin chào, Trình Nặc.” Nghiêm Thiếu Thần đứng lên, ánh mắt nhìn thẳng.

“Anh còn nhớ tên tôi.” Trình Nặc nhướn mày lên, cảm thấy bất ngờ. Theo lý thuyết, họ chỉ gặp mặt một lần, lúc này cô đang dùng tên “Dương Tiếu”, chưa nói gì mà đã để lộ dấu vết rồi.

“Cô kia không đến?” Nghiêm Thiếu Thần nheo nheo mắt, trên mặt không nhìn ra cảm xúc gì.

“Ặc, Dương Tiếu cô ấy… không khỏe.” Trình Nặc cũng hơi đau đầu với câu hỏi đột ngột của anh ta, câu trả lời của cô đương nhiên cũng cực kì tồi tệ. Trình Nặc nghĩ, nếu đây là một cuộc phỏng vấn, nếu anh ta là người huấn luyện, cô chết chắc rồi.

“Tôi là Nghiêm Thiếu Thần, không biết bọn họ đã nói chưa.” Dường như anh cũng không để ý, tiếp tục nói.

“Chào anh, anh Nghiêm.” Trình Nặc mỉm cười, lặng lẽ chuyển hướng chủ đề, có điều cô cũng đang thầm oán trong lòng. Dương Tiếu không nói với cô tên anh ta là vì ban đầu chẳng ai để ý đến cuộc xem mắt này hết.

“Không cần khách sáo, gọi món trước đi.” Nghiêm Thiếu Thần bình tĩnh, không nghiêm khắc như bình thường.

“Ặc, xin chờ một chút.” Trình Nặc ngắt lời anh ta, “Đến nước này, tôi nghĩ cuộc xem mắt này đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi.”

“Nói vậy là sao?” Nghiêm Thiếu Thần nheo mắt, nét mặt vẫn bình tĩnh.

“Chúng ta đã gặp nhau trước rồi, nên…” Trình Nặc cắn môi. Cô đột nhiên thấy rất áp lực, đó là do người đàn ông trước mặt gây ra, một cảm xúc chưa từng có.

“À.” Trên môi Nghiêm Thiếu Thần xuất hiện một nụ cười, “Ý cô là lần phỏng vấn trước?”

“Đúng thế.” Cô khẽ thở ra, nghĩ thầm chắc anh ta biết hết chuyện về cô rồi nhỉ?

“Hôm đó tôi cũng không cố ý lừa cô, chuyện đó là đột xuất, hơn nữa ý kiến của tôi cũng chỉ dùng để tham khảo.” Ánh mắt Nghiêm Thiếu Thần hòa nhã, dường như anh chỉ đang kể lại một câu chuyện chứ không phải giải thích gì với cô.

Trình Nặc nhíu mày, “Ý tôi là…” Cô định nói rồi lại thôi, bọn họ không phải đang cùng nhắc đến một vấn đề!

“Ý cô là chuyện kia?” Nghiêm Thiếu Thần hơi nhướn mày lên, đã nhận ra nét mặt Trình Nặc, anh nhìn một cái.

“Cô không đâu.” Nghiêm Thiếu Thần cười nhạt một tiếng, từ tốn nói: “Tôi từng là lính bắn tỉa, đã quen nhìn vào mắt người khác. Đôi mắt không biết nói dối, nên tôi tin tưởng phán đoán của mình.”

Trình Nặc cười khẽ, “Tôi có nên cảm ơn sự ‘đặc tả’ của anh dành cho mình không?”

“Vậy mong cô tiếp tục buổi gặp mặt hôm nay.” Nghiêm Thiếu Thần cười nhạt, mắt nhìn thẳng.


Mấy hôm trước có việc nên không update được :"3 Nếu tối nay Lót edit kịp thì sẽ tung tiếp chương 4 ha XD.

Bình luận

tèm tem :))  Đăng lúc 25-7-2013 04:01 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

6#
 Tác giả| Đăng lúc 25-7-2013 21:59:35 | Xem tất
Chương 04

Lễ tình nhân.


Trình Nặc có phần bất ngờ vì lời nói của anh, cô im lặng mấy giây, mỉm cười, "Anh rất khác."

Đây là đánh giá duy nhất của cô về Nghiêm Thiếu Thần cho đến lúc này, trên thực tế, trong lòng cô đã có một chút hiếu kì khác thường, hơn nữa cô tin, nếu có thể, cảm giác này sẽ còn tiếp tục rất lâu.

Nghiêm Thiếu Thần ngẩng lên nhìn cô, ánh mắt lại chuyển sang nhân viên phục vụ đứng cạnh. Đợi lúc người phục vụ đi đến trước mặt anh, anh nói khẽ: "Chọn món đi."

Trình Nặc nhận thực đơn từ tay người phục vụ, lật qua vài tờ, cô nhướn mày lên, lập tức có cảm giác hoa mắt. Dạo này, vì chuẩn bị xin vào tập đoàn J?T, chuyện ăn cơm đúng giờ đối với Trình Nặc đã là chuyện từ mấy thế kỉ trước rồi, cô nhìn tranh minh họa trong thực đơn, đột nhiên cảm thấy những thứ này ăn vừa phiền toái vừa cần rụt rè.

"Không muốn ăn lắm?" Nghiêm Thiếu Thần khẽ nhấp một ngụm nước chanh, thản nhiên hỏi.

"Anh nhận ra à?" Cô ngẩng lên, trùng hợp đối diện với ánh mắt anh. Thần thánh quá đó, đến chuyện cô nghĩ gì trong lòng anh ta cũng biết nữa.

"Đoán thôi."

"Anh đoán quá chuẩn, thực tế thì ngày xưa tôi cũng hay đến nhà hàng này." Trình Nặc cũng không ngại khả năng nhìn rõ mọi thứ của anh ta, còn cho rằng ở gần người như Nghiêm Thiếu Thần sẽ rất thoải mái, vì anh không biết vòng vo, nói quanh quẩn để bày tỏ suy nghĩ của mình.

"Xin lỗi, chúng tôi không gọi món nữa." Nghiêm Thiếu Thần liếc người phục vụ đứng cạnh mình. Anh cũng không chờ người phục vụ đưa ra ý kiến mà nhìn sang Trình Nặc, nói: "Đi thôi, đổi nơi khác."

"A, cũng được." Trình Nặc thầm than rằng thượng tá Nghiêm quyết định cũng nhanh quá rồi, giọng nói chẳng hề có ý muốn thương lượng gì hết.

Cô tỏ vẻ bình thản nhìn người phục vụ. Rất vinh hạnh, cô đã phát hiện một nét gượng gạo trên mặt cậu ta, có điều đó cũng chỉ là trong một thoáng mà thôi. Dưới sự lạnh lùng của Nghiêm Thiếu Thần, anh chàng xui xẻo đó nhanh chóng lui khỏi tầm mắt Trình Nặc.

"Tôi biết một quán cơm không tệ lắm, anh ăn được cay không?" Trình Nặc nhìn người đối diện, khẽ vươn người ra, giảm âm lượng xuống.

"Ăn được một chút, quán đó ở chỗ nào?" Nghiêm Thiếu Thần cảm thấy hành động của Trình Nặc khá thú vị, có điều nét mặt vẫn bình thản, không nhìn ra gì hết.

"Hơi xa, anh có để ý không?" Trình Nặc bỗng hơi hối hận vì đã đề cập đến quán cơm kia. Bận việc khiến cô quên việc hưởng thụ, cho nên không nhắc đến thì thôi, nhắc đến là rất muốn đi, có điều cô lại lo vị thượng tá ở đối diện không hứng thú lắm.

"Đi thôi."

Trình Nặc chỉ ngây người có mấy giây, Nghiêm Thiếu Thần đã biến mất trong tầm mắt cô. Cô bước nhanh mấy bước để đuổi kịp anh, đến lúc tới bãi đỗ xe, cô mới để ý một chiếc cheetah có treo biển quân đội.

"Anh dùng xe nhà nước vào việc riêng à?" Cô hơi nghiêng đầu, nhìn chiếc biển quân đội treo trên xe anh.

Nghiêm Thiếu Thần nhìn xe mình, lạnh nhạt nói: "Trước khi ra khỏi quân đội thì có vấn đề, liền lái ra luôn."

Trình Nặc nhịn không cười thành tiếng, "Anh có thể không cần coi câu hỏi của tôi là nghiêm túc."

Nghiêm Thiếu Thần nhíu mày, không nói gì, sau khi khởi động ô tô liền đi thẳng đến mục tiêu.

*

Cô chọn những món bình thường mình vẫn thích, mặc dù Nghiêm Thiếu Thần không có dị nghị gì với đồ cay, nhưng cô vẫn ưu tiên chọn những món thanh đạm khác nhau dựa theo tư tưởng của sĩ quan. Trong tiềm thức, cô cho rằng Nghiêm Thiếu Thần sẽ không nhẫn nại vì thứ gọi là mặt mũi. Trình Nặc chọn món xong, lại đưa thực đơn cho Nghiêm Thiếu Thần, không ngờ Nghiêm Thiếu Thần lại nói một câu khiến cô hoàn toàn bó tay.

"Tôi không biết gọi món."

"A? Anh không đặc biệt thích món nào hay là kiêng ăn?" Cô hơi ngạc nhiên, đuổi người phục vụ đi rồi hỏi.

"Không có." Nghiêm Thiếu Thần lắc đầu, trước khi nhập ngũ anh còn kiêng ăn, có điều vào bộ đội đặc chủng, những chuyện tập huấn ngoài trời suốt mười ngày liên tục đã khiến quan niệm của anh về đồ ăn dần dần thay đổi, đối với những người tham gia quân đội như họ, đồ ăn chỉ là thứ bổ sung năng lượng cần cho con người, kể từ đó trở đi, anh không còn kén chọn nữa.

Trình Nặc mím môi cười, vừa định hỏi thứ khác, đã thấy di động của mình đổ chuông. Cô cảnh giác nhíu mày, cười với Nghiêm Thiếu Thần, "Xin lỗi, tôi đi nghe điện thoại."

Cú điện thoại này là do lãnh đạo trực tiếp Tiếu Kha gọi tới, để tiện cho việc liên hệ, điện thoại họ đều chọn tiếng chuông riêng, chỉ cần nghe thấy chuông riêng là biết đó là ai.

Nghiêm Thiếu Thần cũng không để ý, nhẹ nhàng gật đầu ra dấu với cô.

Trình Nặc đợi khi đến gần toilet mới nhận điện thoại.

"Không để cậu ta nghi ngờ chứ?"

Tiếu Kha ở đầu dây bên kia thật sự là đi thẳng vào vấn đề, Trình Nặc cười khẽ, "Tin tức của ngài thật nhạy."

"Đừng trách cảnh sát Mục, cô và cậu ta đều là phụ tá đắc lực của tôi, hành động lần này là do tôi sắp xếp, khó tránh khỏi chuyện để ý nhiều một chút." Tiếu Kha cười ha hả, nghe ra sự bất mãn của Trình Nặc, anh cũng không phủ nhận nữa.

"Sếp Tiếu, hiện tại là thời gian riêng tư của tôi, xin hỏi ngài còn chỉ thị gì?" Trình Nặc không biết rốt cuộc là có vấn đề ở đâu, nhưng có một chuyện cô dám khẳng định, dù cho tương lai cô và Nghiêm Thiếu Thần có khả năng phát triển hay không, cô cũng không mong những chuyện ba lăng nhăng này xen vào.

"Ha ha, không có gì khác, chỉ đơn thuần muốn an ủi thuộc hạ của mình thôi."

"Thế giờ ngài thương cảm xong rồi, có thể tắt máy chưa?" Trình Nặc "lễ phép" nói, thực tế, cô biết Tiếu Kha sẽ không vô duyên vô cớ gọi điện, nên cô dứt khoát đi thẳng vào chủ đề, chết dập đầu cũng phải biết lý do.

"Cảnh sát Trình, tinh thần giác ngộ của cô vẫn chưa tốt, cần tích cực hơn nữa." Tiếu Kha trở lại trạng thái lãnh đạo, anh khựng lại mấy giây, nghiêm mặt nói: "Cô quen ai, theo lý thì tôi không thể can dự, có điều cô cũng nên cân nhắc cho tốt chuyện đúng mực."

Trình Nặc thu lại thái độ thờ ơ, nghiêm nghị nói: "Đó là đương nhiên, nhân cách của tôi thì ngài cũng biết."

"Được rồi, tôi biết có lẽ đối với cô, những nhắc nhở này chỉ là vẽ chuyện, có điều làm đúng trình tự cũng không phải lỗi của tôi đúng không?" Lướt qua sân, Tiếu Kha lại nói: "Nghiêm Thiếu Thần, 33 tuổi, vừa được triệu về quân khu B, tuổi trẻ, tương lai tươi sáng, Trình Nặc, nắm cho chắc."

"Sếp à, đi theo ngài quả nhiên có lợi, hồ sơ cá nhân trên tay ngài quá đầy đủ, còn đáng tin hơn người làm mối nhiều." Lời Tiếu Kha có hai ý nghĩa, một là nói với cô một chút tin tức cơ bản của Nghiêm Thiếu Thần, một là ám chỉ anh sẽ không can thiệp vào chuyện của cô và Nghiêm Thiếu Thần. Trình Nặc mỉm cười, nói.

"Ha ha, cô bớt trêu tôi đi, có điều Trình Nặc, tôi phải nói thêm một câu." Tiếu Kha cười to, nói tiếp: "Nghiêm Thiếu Thần và Lâm Tu Dương là anh em nối khố với nhau."

"À, trong thời gian tư nhân không nói đến chuyện công tác." Trình Nặc nhíu mày, cúp điện thoại, nhìn về phía Nghiêm Thiếu Thần theo bản năng, lại thấy anh vẫn bình tĩnh ngồi ở kia, trên mặt không hề có thứ gì gọi là thiếu kiên nhẫn.

Cô nhanh chóng quay lại bàn, nói với vẻ hối lỗi: "Đã để anh đợi lâu rồi."

"Ăn đi, đồ ăn vừa được dọn lên." Nghiêm Thiếu Thần ra dấu cho cô động đũa.

Trình Nặc không khách sáo nữa, mỉm cười, cầm đũa lên. Không nói lúc ăn không nói lúc ngủ, khi ăn cơm, cuộc đối thoại giữa bọn họ có vẻ nhạt nhẽo, Trình Nặc chỉ khen đồ ăn của nhà hàng này mấy câu, đồng thời giới thiệu hai món ăn thanh đạm chọn riêng cho anh.

Ăn tối xong, khi đang định rời khỏi nhà hàng, lại có một việc nhỏ xen vào. Tuy là việc nhỏ, nhưng sau này, mỗi khi Trình Nặc nhớ đến chuyện này, đều bất giác mỉm cười.

"Anh trai, lễ tình nhân rồi, mua một bông đi."

Gần bọn họ bỗng xuất hiện một giọng nữ vừa non nớt vừa rụt rè. Hai người dừng bước, nhìn về hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy một cô bé mặc một chiếc áo khoác phong phanh, cầm một rổ hoa hồng đứng gần đấy.

Cô bé liên tục nhìn quanh, dường như hi vọng vị khách trước mặt có thể mua một bông. Cô bé sợ làm mất lòng khách, vội nói: "Anh trai, mua một bông tặng chị ấy đi, hoa hồng đỏ rất tươi, rất hợp với chị ấy."

"À, chuyện đó..."

"Cho anh một bông." Nghiêm Thiếu Thần nhìn hoa hồng trong tay cô bé, bình tĩnh nói.

Trình Nặc ngồi trên xe, trong tay là bông hoa hồng xinh đẹp, khuôn mặt không khỏi hơi hồng. Ban nãy cô đang định giải thích bọn họ không phải một đôi, không ngờ Nghiêm Thiếu Thần đã cướp lời của cô.

"Anh làm vậy không hợp lắm, huống chi chúng ta cũng không phải..." Trình Nặc muốn nói lại thôi, mặt càng nóng hơn.

"Giải thích sẽ chỉ làm cô bé ấy xấu hổ." Nghiêm Thiếu Thần khởi động ô tô, bình tĩnh trả lời.

"Thôi được." Trình Nặc nhún vai, cười nhìn anh.

Khi xe sắp chạy đến khu nhà Trình Nặc, cô liền đề nghị anh đỗ xe ở ven đường để đi dạo. Ban nãy cô không nhịn được, ăn hơi nhiều, giờ thì tốt rồi, đầy hết cả bụng.

Nghiêm Thiếu Thần không nói gì, dừng xe, cùng cô đi trên con đường thưa thớt. Lúc này sắc trời đã lờ mờ, ánh đèn neon xung quanh bao phủ thành phố đông đúc, người đi đường cũng không nhiều, tốp năm tốp ba đi cùng nhau, bọn họ cũng là một đôi trong số đó.

"Bông hoa này rất đẹp, cứ đến lễ tình nhân, trên đường có rất nhiều cô bé bán hoa." Trình Nặc nhìn bông hoa trên tay, cười nhạt, nói.

"Hôm nay không phải ngày 14 tháng 2." Nghiêm Thiếu Thần khẽ nhíu mày, nghi ngờ hỏi.

"Ngày 14 tháng 3, nghe nói là lễ tính nhân trắng." Trình Nặc mỉm cười, sự thật chứng minh thượng tá Nghiêm trầm tĩnh không thích những thứ của nước ngoài, cũng không chứng minh người ta không hiểu những thứ này.

"À, tôi chưa từng trải qua, thật sự không biết gì về mặt này." Mãi sau, Nghiêm Thiếu Thần mới thản nhiên nói.

"Khó tin thật." Trình Nặc giật mình, cô dừng lại, chăm chú nhìn Nghiêm Thiếu Thần. Anh quả thật khiến cô tò mò, anh nói rất rõ, có điều cô lại thấy không tin nổi, một người đàn ông ưu tú như vậy mà chưa bao giờ yêu đương.

"Có điều, tôi cũng như anh, chưa bao giờ trải qua, hơn nữa hôm nay cũng là lần đầu nhận được quà như vậy." Trình Nặc mỉm cười, hai bên má hiện ra lúm đồng tiền, dưới ánh trăng, trông càng dịu dàng hơn.

"Thích là tốt rồi." Nghiêm Thiếu Thần lặng lẽ nhìn cô một cái, không nói gì nhiều, đi cùng Trình Nặc một đoạn, đến tận khi đã tới cổng của khu nhà.

"Tôi về đến nhà rồi." Trình Nặc quay lại, hơi mỉm cười, cô cũng chưa nói xong.

"Trình Nặc." Đây là lần thứ hai Nghiêm Thiếu Thần gọi cả tên cô, cũng khiến cô kinh ngạc.

Nghiêm Thiếu Thần nghiêm mặt, có điều giọng nói thì dịu dàng, "Trình Nặc, anh đề nghị chúng ta thử phát triển quan hệ."


abcajwfjmlsjssfjeiowehfinhlscnsklchoishnkcscjhsahhhsajkllhekfkwlkwflkfowohhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhcl.

Bình luận

uhm, mình sẽ sửa :3  Đăng lúc 29-7-2013 10:21 PM
Cảm ơn bạn chủ thớt đã edit :) mình thcish quân nhân văn, mình có chút góp ý: "thời gian tư nhân" mình nghĩ nên để là "thời gian riêng tư" sẽ thuần việt hơn :)   Đăng lúc 29-7-2013 01:45 PM
phong bì :))  Đăng lúc 25-7-2013 10:10 PM
tem  Đăng lúc 25-7-2013 10:06 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

7#
 Tác giả| Đăng lúc 27-7-2013 21:20:18 | Xem tất
Chương 05

Xác định quan hệ.


Sau khi Dương Tiếu giải quyết xong chuyện lớn trong cuộc đời mình thì "gọi điện" cho Trình Nặc, hỏi về chuyện đêm trước. Trình Nặc nói sơ qua, cho đến khi Dương Tiếu ngửi thấy mùi lạ, cô nàng liền ép hỏi ấn tượng của Trình Nặc về Nghiêm Thiếu Thần.

Đến lúc này, tự nhiên mặt Trình Nặc lại đỏ lên, cô mấp máy môi, nói mơ hồi: "Rất tốt."

"A, có chuyện!" Dương Tiếu nghe xong, lập tức phấn khởi. Cô quen Trình Nặc nhiều năm như vậy, số lượng đàn ông có thể khiến cô nàng này khen là rất tốt có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Trình Nặc bị giọng nói đột ngột to lên của cô nàng làm cho khó chịu, đưa điện thoại ra xa lỗ tôi, ôm đầu cảm khái: "Cậu kích động gì?"

"Bạn Trình Tiểu Dạ, bạn còn định lừa gạt tổ chức bao lâu? Mau kể rõ chi tiết!" Lúc này, Dương Tiếu hận không thể chạy ngay đến nhà trọ của Trình Nặc để hỏi cho rõ ràng.

"Hôm đó gặp mới biết bọn tớ gặp nhau rồi, có điều hôm qua bọn này khá hợp nhau..." Trình Nặc kể qua chuyện lúc trước cho Dương Tiếu, cả sự kiện nhỏ xen giữa là cô đến J?T phỏng vấn. Đương nhiên, Dương Tiếu đến giờ vẫn chưa biệt thân phật thật sự của Trình Nặc là cảnh sát.

"Thế nên, câu trả lời của cậu là...?" Dương Tiếu cầm điện thoại, nghe rất phấn khích, "Tớ đột nhiên thấy rất có hứng thú với vị sĩ quan chưa từng gặp mặt này, lần đầu tiên chính thức gặp mặt mà đã nhanh chóng quyết định "chính thức" rồi!"

Trình Nặc hơi bỡ ngỡ với câu hỏi của Dương Tiếu, cô vẫn nói mơ hồ: "Ừm, thử xem."

"Tớ đột nhiên thấy người mình tỏa ra những tia sáng vô cùng chói lọi!" Dương Tiếu nheo mắt, nét mặt say đắm, đợi khi cô hoàn hồn lại mới nói: "Có điều, Trình Tiểu Dạ, cậu phải hiểu rõ tình hình. Thấy không tệ, tổ chức nghiên cứu quyết định lộ chút tin tức về nhà trai cho cậu."

Đầu Trình Nặc xuất hiện mấy vệt đen, cũng không tiếp lời cô nàng.

"Nghiêm Thiếu Thần năm nay 33 tuổi, đoàn trưởng quân đoàn 9 quân khu B, bố anh ta là Nghiêm Chính, he he, Trình Nặc, lúc này cậu nên cân nhắc đi à nha."

Đến tận lúc tắt điện thoại, miệng Trình Nặc vẫn là hình chữ "O". Nghiêm Chính, hiện là tư lệnh của quân khu B. Lẽ ra một đứa trẻ lớn lên trong một gia đình như vậy sẽ có khí chất tài trí hơn người, có điều nhớ lại tình huống đêm đó, sự bình thản và im lặng của Nghiêm Thiếu Thần rất khó liên tưởng đến kiểu gia đình như vậy, kể cả lúc anh đề nghị mình hẹn hò cũng thế.

Trong gió, Nghiêm Thiếu Thần có vẻ hơi tiêu điều, dưới đèn đường, chỉ có đôi mắt anh là trong sáng, lúc chờ cô trả lời, anh cũng không lo lắng vì chuyện cô do dự, trái lại còn rất bình thản, dường như tất cả đều nằm trong sự kiểm soát của anh.

Phân tích nhanh tình trạng hiện tại, dù cô có ấn tượng không tệ về Nghiêm Thiếu Thần, có điều dựa vào nghề nghiệp của mình, thân phận nằm vùng của cô cũng không thể công khai, mà người cô muốn điều tra, Lâm Tu Dương, lại là bạn tốt của Nghiêm Thiếu Thần. Nghĩ đến đây là Trình Nặc đã không dám nghĩ tiếp rồi, vì cô không đoán được trong tương lai, khi mọi chuyện rõ ràng, Nghiêm Thiếu Thần sẽ làm gì với cô.

"Sao thế?" Thấy cô mãi không trả lời, Nghiêm Thiếu Thần hỏi.

"Có phải quá nhanh không?" Trình Nặc nghĩ, cô còn cần thời gian suy nghĩ chứ.

"Ừ?" Nghiêm Thiếu Thần hơi nhíu mày.

"Chúng ta tiếp xúc chưa đến ba tiếng đồng hồ."

"Tương lai vẫn còn nhiều thời gian, có thể từ từ tiếp xúc." Nghiêm Thiếu Thần nhếch mép, mắt nhìn thẳng vào mặt cô.

Trình Nặc né tránh ánh mắt sắc nhọn của anh, đột nhiên cảm thấy người đàn ông này thường vô tình khiến cô thấy áp lực, nhưng sự áp lực này cũng không khiến cô sợ, trái lại còn muốn thử một lần.

Trình Nặc mở to mắt nhìn vào đôi ngươi bình thản kia, chần chừ một chút rồi nói khẽ, "Nếu vậy, không bằng thử xem sao?"

Đến tận bây giờ, Trình Nặc vẫn nhớ rõ ánh mắt Nghiêm Thiếu Thần lúc ấy. Trong sự bình thản còn có một chút dịu dàng, dường như anh đã đoán được việc này, chắc chắn rằng cô sẽ đồng ý.

Trình Nặc vừa kết thúc cú điện thoại này, lãnh đạo Tiếu Kha đã gọi đến. Thấy là anh ta, Trình Nặc hơi mỉm cười, dường như cũng chẳng cần phải nghĩ gì nữa.

"Sếp Tiếu, chào buổi chiều."

"Nghe nói cô và Nghiêm Thiếu Thần hẹn hò?"

"Đây cũng là một trong phạm vi điều tra lần này của anh?" Trình Nặc nhíu mày, cảm thấy mình như một con chuột bạch, làm gì cũng bị giám sát.

"Tự cô giữ chặt đi, có điều về công việc, cô đã sắp xếp sao rồi?" Dường như Tiếu Kha đã quen cấp dưới bất mãn vì sự "giám sát" này, tuy nói anh cũng rất kín đáo phê bình bản thân vì hành động này, có điều ai bảo đây là sự thật chứ.

"Dù sao Nghiêm Thiếu Thần cũng là bạn thân của Lâm Tu Dương, chúng ta không thể sốt ruột được." Trình Nặc sớm biết mục đích Tiếu Kha gọi đến, mà chuyện này có liên quan đến hành động điều tra lần này, mấy ngày nay cô vẫn đang nghĩ cách điều hòa.

"Ý cô là?"

"Cho tôi mấy tháng, tôi hứa sẽ xuất hiện trong tòa nhà của J?T."

*

Ở chung với Nghiêm Thiếu Thần thì phải nghĩ đơn giản như một đứa trẻ, thích hoặc không thích, phải hoặc không phải, nếu vòng vo với Nghiêm Thiếu Thần, kết quả chỉ là quấn bản thân vào rắc rối, vì anh không thích vong vo. Đây là lần thứ ba cô và Nghiêm Thiếu Thần hẹn hò, đến khi phim đã kết thúc mà Trình Nặc vẫn có cảm giác như đang bay. Có hôm, khi đang nói chuyện điện thoại với Nghiêm Thiếu Thần, cô chỉ thuận miệng nói muốn xem phim mới của Tom Cruise, không ngờ chiều hôm nay lại nhận được điện thoại của Nghiêm Thiếu Thần, nói tối đi xem phim.

"Nghiêm Thiếu Thần, anh hẹn hò với em chắc không phải vì muốn lấy em ra làm lá chắn chứ?" Trình Nặc nhớ đến buổi tối, khi ăn cơm, Nghiêm Thiếu Thần có bốn cuộc gọi liên tục, nội dung đều là để giới thiệu đối tượng cho anh. Nghiêm Thiếu Thần đương nhiên là từ chối, có điều lần nào từ chối cũng nhắc đến cô, khiến Trình Nặc hơi bị ngượng.

Trình Nặc thấy anh không nói gì mà chỉ nhìn cô, nét mặt cũng không dễ nhìn, liền nói tiếp: "Ý em là, lý do từ chối của anh lúc nào cũng là 'Không cần, tôi có đối tượng rồi, cô ấy tên Trình Nặc.'" Trình Nặc cắn môi, lại bổ sung, "Lúc nào cũng vậy, không đổi câu nào khác."

Nghiêm Thiếu Thần nhìn thẳng cô mấy giây, lạnh lùng nói: "Anh đây nên đổi thế nào?"

"..." Trình Nặc méo miệng, thôi xong, làm người ta không vui rồi.

Nếu thượng tá Nghiêm không vui lắm, vậy nguyên nhân gây họa đương nhiên phải chịu trách nhiệm đưa cảm xúc người ta về với mức ban đầu, Trình Nặc ngẫm nghĩ, nói về bộ phim đi thì hơn. Những pha hành động nguy hiểm táo bạo và tình tiết hấp dẫn của Tom Cruise đương nhiên là hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của người mê điện ảnh, Trình Nặc cũng là một trong số đó.

Cô chăm chú nhìn Nghiêm Thiếu Thần lái xe, nhướn mày lên, nói: "Kĩ xảo trong phim này tuyệt quá, hình tượng Tom Cruise sáng chói lọi ấy." Trình Nặc nói một số đánh giá về những kĩ năng đặc biệt trong phim, có điều Nghiêm Thiếu Thần bên cạnh cô vẫn bình thản, dường như không hứng thú với những kĩ năng đó lắm.

"Bình thường các anh huấn luyện cũng có thứ đó sao?" Trình Nặc nghiêng đầu, khẽ hỏi.

Nghiêm Thiếu Thần hơi nhíu mày, "Từng vậy, nhưng không khoa trương như trên phim."

"A, thế mà anh cũng kiên trì xem hết được à?" Trình Nặc không thể không bật cười, cô không ngờ một bộ phim không khiến Nghiêm Thiếu Thần hứng thú lắm mà lại dày vò anh những hai giờ đồng hồ.

"Cũng tạm được, khi về có thể điều chỉnh lại kế hoạch tập huấn." Nghiêm Thiếu Thần nhớ lại mấy tình tiết kia, dường như cho rằng có thể thực hiện, im lặng gật đầu.

Trình Nặc nghĩ đến cảnh anh dạy bảo những người lính trên sân huấn luyện, không nén được tiếng thở dài, "Thôi xong, sau này những lính đó của anh sẽ không hận Tom Cruise chứ."

"Uhm?" Nghiêm Thiếu Thần nhíu mày, chưa hiểu lắm.

"Kĩ năng đặc biệt trong phim của Tom Cruise là tư liệu để anh sửa kế hoạch tập huấn mà."

Nghiêm Thiếu Thần méo miệng, không nói gì nữa. Đêm đó, khi Nghiêm Thiếu Thần đưa cô về dưới nhà trọ, lúc Trình Nặc đang định chào tạm biệt, anh lại gọi cô lại.

"Trình Nặc."

Cô quay đầu, tò mò nhìn anh.

"Dạo này em có rảnh không?"

"Ừm, có ạ, sao thế?" Trình Nặc nhướn mày, thầm nghĩ rằng Nghiêm Thiếu Thần không thể biết thân phận nằm vùng của cô, trong mắt anh, cô chỉ là một người đang tìm việc, mà thứ một người đang tìm việc thừa nhất chính là thời gian.

Nghiêm Thiếu Thần ấm áp nói: "Ừm, vậy em về trước đi, đến lúc đó anh sẽ báo cho em."

Trình Nặc bước trên hành lang, cảm thấy Nghiêm Thiếu Thần là kiểu người không thể hiện cảm xúc dù trong bất cứ trường hợp nào, những người như thế dù làm gì cũng không lộ nửa câu. Từ chuyện buổi tối mà nói, khi cô so sánh bản thân với tấm bia, Nghiêm Thiếu Thần hẳn là không vui, có điều anh vẫn không nói gì. Ban nãy, trước khi chia tay, lại đột ngột hỏi cô lịch làm việc và nghỉ ngơi, nhưng cũng không nói cho cô cụ thể là sao.

Trình Nặc mở cửa phòng trong suy tư, tiện tay bật đèn lên. Cô đổi dép lê, đi đến cửa sổ kéo rèm ra để nhìn xuống dưới theo thói quen, bóng dáng cao gầy kia mới bước đi. Trình Nặc biết anh chờ cô lên nhà rồi mới yên tâm đi về, nghĩ thế, môi cô xuất hiện nụ cười vui vẻ, lòng cũng ấm áp.

Mặc dù Trình Nặc chưa nghĩ nhiều về tương lai của họ, nhưng hiện tại mà nói, Nghiêm Thiếu Thần là sự lựa chọn tốt nhất của cô. Bên cạnh Trình Nặc chưa từng thiếu những người đàn ông tốt, Mục Nhất Minh cũng là một trong số đó, có điều bọn họ cộng tác ba năm, Trình Nặc chưa từng có thứ tình cảm gì vượt quá tình bạn đối với anh ta, dù cấp trên Tiếu Kha không chỉ một lần nói với cô rằng hãy để ý người bên cạnh.

Nghiêm Thiếu Thần thì khác, dù cô không thể nói điểm nào ở anh hấp dẫn mình, nhưng dường như sau khi tiếp xúc với Nghiêm Thiếu Thần, trong đầu cô đã có suy nghĩ về lâu dài. Ngay lúc Trình Nặc đang nghĩ lung tung, di động cô lại đổ chuông, cô lấy điện thoại ra xem, là Nghiêm Thiếu Thần.

Trình Nặc hơi khó hiểu, vừa chia tay được một lát đã gọi rồi sao? Bình thường bọn họ toàn 3-5 ngày một cú điện thoại. "Anh về đến nhà rồi à?" Sau khi bắt máy, Trình Nặc thuận miệng hỏi.

"Vừa về, còn nữa, chiều mai anh đón em đến đại viện một chuyện, gặp mặt bố mẹ anh." Nghiêm Thiếu Thần nói thẳng, có điều nghe xong Trình Nặc rất không dễ chịu. Bọn họ quen nhau chưa đầy ba tuần, giờ nói chuyện gặp mặt bố mẹ, Trình Nặc sợ cũng là dễ hiểu.

"A, sớm thế sao?" Đột nhiên nói đi gặp bố mẹ đối phương, Trình Nặc nghĩ là đau đầu.

"Không còn sớm nữa, chúng ta ở bên nhau cũng được một thời gian ngắn rồi, nên ngồi xuống bàn bạc từ lâu rồi, anh cũng không muốn phải liên tục giải thích như hôm nay." Nghiêm Thiếu Thần cầm điện thoại, trầm giọng nói.


/Đã thấy dại chưa bạn Trình Tiểu Nặc? =)). Đây là ví dụ tiêu biểu cho việc cái miệng hại cái thân./

Bình luận

ngoài đời mà thế này ngta bảo khô khan nhưng trong ngôn tình a là đại thần !!! >"<  Đăng lúc 3-12-2013 01:25 PM
Chiến đấu chớp nhoáng, :D anh Thần quá khủng rồi.  Đăng lúc 4-8-2013 11:08 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

8#
 Tác giả| Đăng lúc 30-7-2013 10:08:06 | Xem tất
Chương 06

Gặp phụ huynh.


Gần tới trưa, Nghiêm Thiếu Thần cũng gọi đến, chuẩn bị đưa cô về đại viện quân đội. Trình Nặc đặt điện thoại xuống, cầm túi đồ dinh dưỡng đã mua từ sáng sớm để lấy lòng lên. Trời đang ấm dần, khi đi ra ngoài cô chỉ mặc một chiếc áo lông màu vàng nhạt, vừa xuống nhà đã thấy chiếc suv đỗ ven đường.

Trước khi cô đi đến, Nghiêm Thiếu Thần đã xuống xe. Anh nhìn túi quà trên tay Trình Nặc, hơi nhíu mày: "Mua mấy thứ này để làm gì?"

Nghiêm Thiếu Thần không nhắc đến thì thôi, vừa nhắc đến, cô đã không nhịn được mà nổi giận, "Anh còn nói nữa, tối qua mới gọi cho em, em chẳng kịp chuẩn bị gì hết!"

Nghiêm Thiếu Thần nghe cô trách móc, khẽ nói: "Em cần gì phải chuẩn bị? Bọn họ chỉ muốn gặp em, không cần tặng những thứ này."

Trình Nặc rầu rĩ nghe anh nói, im lặng ngồi trên ghế phụ, chờ anh cất kĩ quà và lên đường. Nhiều ngày tiếp xúc, Trình Nặc cũng coi như khá hiểu chàng sĩ quan này. Nghiêm Thiếu Thần nổi tiếng là quân nhân chân chính, khả năng của anh có thể phát huy hết mức trên chiến trường, có điều trong cuộc sống, nếu nói với anh về đạo lý ăn ở, anh nhất định chỉ biết nói thẳng nói thật, phàm là những chuyện cần nói uyển chuyển, đừng hi vọng xa vời là anh sẽ làm được. Trình Nặc kết luận anh là một người không hiểu tình cảm con người, có điều khi nghĩ đến những kẻ chỉ biết dỗ ngon dỗ ngọt chứ không thực hiện được, Nghiêm Thiếu Thần thật sự là người đàn ông không tệ, ít nhất, anh chân thành.

"Sau khi xem mắt với em, anh đã kể về em với họ rồi." Nghiêm Thiếu Thần quay lại ghế lái, khởi động xe, đi về phía đại viện.

Trình Nặc quay đầu, bình tĩnh nhìn anh, thuận miệng hỏi: "Anh kể về em thế nào?"

"Người rất tốt, ứng xử trầm tĩnh, khiêm tốn, đêm đó anh đã nói với họ chuyện chúng ta hẹn hò rồi."

"Sao lại vội như vậy, sao không chờ trước đã." Trình Nặc nhíu mày, nghĩ thầm người bình thường đều chọn tiếp xúc trước một thời gian rồi gặp người lớn.

Khi cô nói đến đây, anh bèn nhìn Trình Nặc, "Bọn họ đã sớm đòi gặp em, có điều anh mãi không sắp xếp được, nên mới kéo dài đến hôm nay."

Trình Nặc nghe thấy anh nói đến chuyện hẹn hò thì đỏ mặt. Cô im lặng mấy giây, mới nói: "Anh sắp xếp, có điều ít nhất cũng nên nói với em một câu chứ, đùng một cái, anh nói với em, nhất định sẽ có chuyện trở tay không kịp."

Nghiêm Thiếu Thần quay đầu, bình tĩnh nhìn cô, lòng biết Trình Nặc rất coi trọng lần đầu gặp mặt cha mẹ, không tránh khỏi sẽ phàn nàn anh quyết định vội, môi anh cong thành hình cung, "Có anh đây rồi, đừng căng thẳng."

Trình Nặc giật mình, lời anh nói đã làm rung động một dây cung trong lòng cô, rất nhiều năm trước cũng từng có một người nói với cô như vậy, khi đó cô còn chưa biết trân trọng, đợi khi cô nhận ra, người kia đã đi khỏi cô từ rất lâu.

"Huống chi họ còn rất dễ gần." Nghiêm Thiếu Thần thấy cô mãi không trả lời, hẳn vẫn đang hờn dỗi, bèn bổ sung một câu.

Trình Nặc hít một hơi, thu hồi cảm xúc, mỉm cười, nói: "Được, em không căng thẳng."

*

Xe đi vào đại viện quân đội, từ từ chạy vào sâu bên trong. Đang là mùa xuân, những lá cây ven đường và ánh mặt trời tạo thành những đốm sáng. Trình Nặc nhìn khung cảnh xung quanh, trong đầu đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ, cô đang đi ra mắt!

Nghĩ thế, Trình Nặc không thể không nhìn Nghiêm Thiếu Thần lái xe, lòng nghĩ ông bố bà mẹ hôm nay không phải gia đình bình thường, cô nhếch khóe miệng, "Em vẫn thấy chưa chuẩn bị tốt..."

"Cũng sắp đến rồi." Nghiêm Thiếu Thần hơi nhíu mày, nét mặt trái lại cũng dịu hiền không kém.

"Nếu gây trò cười thì sau này đừng cười nhạo em đó!" Khi Trình Nặc phát hiện lòng bàn tay mình toàn là mồ hôi, cô cũng không thể không giật mình. So với những lần cô làm nhiệm vụ, chuyện này chưa là gì, có điều cô vẫn căng thẳng. Sau này, khi Trình Nặc nhớ lại, cô kết luận, cô coi trọng Nghiêm Thiếu Thần và những người bên cạnh anh.

Khi Trình Nặc hoàn hồn thì xe đã dừng lại, cô còn chưa kịp xuống xe, cửa ghế phụ đã được mở ra. Trình Nặc quay ra nhìn, một sĩ quan trẻ tuổi mặc quân phục, mặt mũi hớn hở đang mở cửa hộ cô. Người đó trông còn rất trẻ, cô bình tĩnh cười lại và xuống xe.

Nghiêm Thiếu Thần đóng cửa xe lại, hộp quà trên tay anh đã bị người cảnh vệ đón lấy. Anh hơi mím môi, hỏi khẽ: "Ở nhà hết à?"

Trình Nặc yên lặng đi cạnh Nghiêm Thiếu Thần. Cô ngẩng lên nhìn khoảng sân trước mặt, ngoài cổng trồng không ít cây cối, cả nhà là hoa cỏ, trông rất thanh nhã.

Liên Vĩ vừa cười vừa nói: "Có thể không sao, phu nhân bảo má Vương nấu cơm từ sớm, chỉ đợi hai người đó!"

Trình Nặc nghe xong, bất giác quay sang nhìn Liên Vĩ. Khi bốn mắt chạm nhau, cô còn chưa nói gì, Liên Vĩ đã kêu to "Chị dâu!"

Trình Nặc thấy da đầu run lên, cảm khái rằng kiểu xưng hô này đến quá sớm. Cô đỏ mặt cười với anh ta, rồi lại nhích lại gần Nghiêm Thiếu Thần.

"Cũng không bảo cậu huấn luyện binh linh, hét to như vậy làm gì!" Nghiêm Thiếu Thần đã nhận ra sự thay đổi sắc mặt của Trình Nặc, quay đầu gõ vào đầu Liên Vĩ một cái.

Trình Nặc đi bên cạnh, lại cảm khái vì sao cô chưa làm gì, Nghiêm Thiếu Thần đã giúp cô "chuốc oán" như vậy rồi.

Liên Vĩ bị ăn một đập, thân thể vẫn thẳng tắp, hét: "Báo cáo đoàn trường!" sau đó mới đùa: "Đó là thói quen rồi!"

Mọi người vừa cười vừa đi vào, khi sắp đến cửa chính, cửa đã mở ra, trước mặt là người giúp việc má Vương, "Vào đi, vào đi, đang đợi mọi người đó!"

Má Vương nhiệt tình gọi họ.

Trình Nặc thoáng cái đã xuất hiện trong nhà, chưa kịp quan sát tử tế căn nhà có vẻ hiện đại này, ánh mắt đã tập trung vào hai người vừa đứng lên từ ghế sô pha.

"Bố, mẹ, đây là Trình Nặc." Nghiêm Thiếu Thần nhìn thẳng hai người trước mặt, giới thiệu ngắn gọn.

Nghiêm Chính bị Diệp Lan kéo tay đứng dậy. Ông khẽ gật đầu với Nghiêm Thiếu Thần, bình tĩnh nhìn Trình Nặc, nét mặt hiền hòa: "Cháu là Trình Nặc?"

"Cháu chào bác, bác Nghiêm." Trình Nặc cười yếu ớt, bình thường ở cạnh Nghiêm Thiếu Thần, cô đã hơi hiểu bác nghiêm này. Mặc dù Nghiêm Thiếu Thần nói ông hiền hậu, có điều nhìn bộ quân phục và hai ngôi sao sáng lóa, đúng là khiến da đầu Trình Nặc thắt lại, thầm cảm khái, ông không cần nói gì người ta đã thấy uy nghiêm rồi.

"Đây là mẹ Tiểu Thần, Diệp Lan."

Trình Nặc ngẩng lên nhìn, Diệp Lan có vẻ trẻ hơn cô nghĩ, người phụ nữ bốn, năm chục tuổi mà nhìn vẫn trẻ, thùy mị, "Cháu chào cô Nghiêm." Có điều cô còn chưa kịp cảm khái sự bảo dưỡng của Diệp Lan, Diệp Lan đã ngắt lời cô.

Diệp Lần nhìn hộp quà trên tay Liên Vĩ, bèn kéo tay Trình Nặc, oán trách: "Tiểu Thần, con bảo Tiểu Nặc mua đó hả? Tiểu Nặc, lần sau đến đừng mua gì, xa lạ quá."

Tiểu Nặc khẽ gật đầu, vừa cười vừa lắc đầu, "Là cháu đòi mua, Thiếu Thần không biết gì đâu, có điều, lần sau sẽ không đâu ạ."

Diệp Lan rất thích sự ngoan hiền của Trình Nặc, liền dọn dẹp ăn cơm.

Trình Nặc đợi Nghiêm Chính và Diệp Lan ngồi xuống rồi mới ngồi xuống cạnh Nghiêm Thiếu Thần.

"Trước khi cháu đến cô đã hỏi Tiểu Thần, bình thường cháu thích ăn gì, không ngờ chuyện này lại làm khó nó, cô nhìn nó khó xử liền tự bảo má Vương nấu mấy món đơn giản."

Trình Nặc nhìn những món ăn phong phú trên bàn, lắc lắc đầu, mỉm cười yếu ớt: "Đã rất phong phú rồi ạ, bình thường cháu cũng không kén ăn, nên anh ấy không nói được cũng không lạ."

Ăn cơm trưa xong, Trình Nặc đang định đi dọn bàn cùng má Vương, lại bị ép ngồi xuống ghế sa lông ở phòng khách.

"Tiểu Nặc, giờ bố mẹ cháu ở thành phố B hả?" Diệp Lan gọt một quả táo, cười hỏi cô.

Trình Nặc giật mình. Cô im lặng mấy giây, khẽ nói: "Không ạ, bố cháu vẫn ở quê là huyện L, mẹ cháu, đã mất nhiều năm rồi ạ." Nhắc đến chuyện mẹ mất sớm, trong mắt Trình Nặc thoáng có nét đau thương, chờ khi Trình Nặc phục hồi tinh thần, xung quanh đã sớm im lặng như tờ. Trình Nặc không kìm được, cười nhạt một tiếng, chuyện gì nên đến thì nhất định sẽ đến.

Trên đường về, Trình Nặc nhiều lần nghĩ rằng, nếu không có vấn đề cuối cùng, có lẽ hai cụ sẽ rất thỏa mãn với cô, có điều dù sao chuyện kia cũng là sự thật, cô cũng không muốn giấu điều gì.

Nghiêm Thiếu Thần đỗ xe dưới nhà, anh không nói gì, cũng không giục Trình Nặc xuống xe. Nghiêm Thiếu Thần lặng lẽ ngồi trong xe, châm một điếu thuốc, anh mới hút mấy hơi đã dập thuốc.

"Đừng nghĩ nhiều, bọn họ rất thích em." Nghiêm Thiếu Thần nắm cổ tay cô, sau khi siết lại, cũng không có ý bỏ ra.

Trình Nặc cũng hơi giật mình vì hành động của anh, cô cựa mấy cái theo phản xạ rồi mặc kệ, cười một tiếng, "Dạ, em hơi mệt, anh về trước đi."

Tiễn Nghiêm Thiếu Thần đi, trên cổ tay Trình Nặc vẫn còn hơi ấm do Nghiêm Thiếu Thần nắm lại, cô hiểu hành động ban nãy của Nghiêm Thiếu Thần là để an ủi cô. Xoay người đi đến hành lang, cô đột nhiên dừng lại, lạnh lùng: "Đừng trốn nữa, ra đi, Mục Nhất Minh."


Nghiêm Thiếu Thần nổi tiếng là quân nhân chân chính, khả năng của anh có thể phát huy hết mức trên chiến trường, có điều trong cuộc sống, nếu nói với anh về đạo lý ăn ở, anh nhất định chỉ biết nói thẳng nói thật, phàm là những chuyện cần nói uyển chuyển, đừng hi vọng xa vời là anh sẽ làm được. Trình Nặc kết luận anh là một người không hiểu tình cảm con người, có điều khi nghĩ đến những kẻ chỉ biết dỗ ngon dỗ ngọt chứ không thực hiện được, Nghiêm Thiếu Thần thật sự là người đàn ông không tệ, ít nhất, anh chân thành.

Bình luận

Ôi lụm đc tem a~  Đăng lúc 30-7-2013 10:46 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

9#
 Tác giả| Đăng lúc 3-8-2013 17:50:38 | Xem tất
Chương 07

Thấp thỏm.


Quả nhiên, trong hành lang tối tăm có một bóng người. Chờ khi Trình Nặc nheo mắt lại nhìn cho kĩ, cô cười như không cười, chẳng nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn người đang đứng sâu trong bóng tối.

"Xin lỗi." Mục Nhất Minh bước ra khỏi bóng tối, anh nhìn xuống, nói hờ hững.

"Đã muộn vậy rồi, anh còn đến làm gì?" Trình Nặc lạnh lùng nhìn anh ta.

"Hôm nay cô đã đi gặp bố mẹ anh ta rồi sao?" Mục Nhất Minh khẽ hỏi.

"A." Trình Nặc phát ra một tiếng cười trào phúng, cô thấy khó hiểu, hôm nay ở nhà họ Nghiêm cô đã hơi xấu hổ rồi, không ngờ về đến nhà còn đột nhiên xuất hiện chuyện này.

Trình Nặc nhíu mày, lạnh lùng nói: "Chuyện đó liên quan gì đến anh?"

Nét mặt Mục Nhất Minh cứng lại, môi hơi mấp máy, có điều cuối cùng vẫn không nói gì hết.

Trình Nặc nén lửa giận, lôi chìa khóa trong túi ra, chờ người đằng sau cũng vào theo, cô mới đóng mạnh cửa lại, tức giận nhìn anh ta.

"Cô đừng quên nhiệm vụ của mình." Mục Nhất Minh khẽ mím môi.

"Ha, cảnh sát Mục thật sự rất có trách nhiệm, tôi thấy với cả vụ án lẫn với tôi đều vậy! Sếp Tiếu thật may mắn mới có được trợ lý như anh, tôi và Nghiêm Thiếu Thần ở bên nhau, anh ta còn không quan tâm đâu, cảnh sát Mục lại vất vả, đêm khuya đến đây, nói với tôi về nhiệm vụ?" Trình Nặc không thể không khinh thường hừ một cái, cô lạnh lùng nhìn Mục Nhất Minh, trên khóe miệng xuất hiện một nụ cười.

"Mục Nhất Minh, anh lo nhiều thật."

Mục Nhất Minh bị Trình Nặc trào phúng một phen, nét mặt đương nhiên cũng không dễ nhìn, anh ta mấp máy mãi không nói được câu nào.

Lúc này, Trình Nặc cũng biết cô nói hơi nặng lời, bình tĩnh nhìn Mục Nhất Minh, đi đến cạnh bình lọc nước rót một chén trà để xuống bàn, nói khẽ: "Ngồi đây nói đi."

Mục Nhất Minh lại mở miệng, đi mấy bước, ngồi xuống ghế sa lon của cô.

"Hiện tại, thân phận của cô và tôi đều rất đặc biệt, không phải không thể có chuyện tình cảm, có điều lần này chúng ta điều tra Lâm Tu Dương, quan hệ của anh ta và Nghiêm Thiếu Thần, tôi nghĩ cô rõ hơn tôi." Anh nói, giọng bình thản.

Trình Nặc quay lại nhìn anh ta, nói rõ ràng, "Chẳng những tôi biết rõ quan hệ của anh ấy và Lâm Tu Dương hơn anh, tôi còn nghĩ về chuyện này hơn anh nữa."

Mục Nhất Minh không ngờ cô nói vậy, nét mặt cứng lại, rồi lại nói: "Trình Nặc, cô ở bên anh ta sẽ rất khổ." Nói đến đây, Mục Nhất Minh hơi dừng lại, dường như đang nghĩ gì đó, rồi mới từ tốn nói: "Cô và anh ta không hợp."

Cô cố gắng kiểm soát tâm trạng mình, nói lạnh lùng: "Tôi và Nghiêm Thiếu Thần không hợp?" Trình Nặc khẽ cười, tiện miệng nói đùa một câu: "Vậy tôi hợp với ai đây, anh?"

Nghe xong câu này, nét mặt Mục Nhất Minh lại cứng lại. Anh ta mấp máy môi, môi hơi trắng bệch, mãi không nói gì.

"Mục Nhất Minh, anh sao thế?" Cô nhìn Mục Nhất Minh, thấy hơi kinh ngạc, cô cũng chỉ đùa một câu.

Mục Nhất Minh khẽ nheo mắt lại, nhìn thẳng Trình Nặc, ánh mặt lạnh lùng.

Trình Nặc bị anh ta nhìn, cũng thấy hơi ngượng. Nhưng ngay lúc cô nghĩ nên nói gì, Mục Nhất Minh đã im lặng mở cửa bỏ đi, trong phòng chỉ còn Trình Nặc đang kinh ngạc.

Ban đêm, Trình Nặc kéo rèm cửa ra, để ánh trăng chiếu vào trong phòng. Cô lặng lẽ nằm trên giường, ánh mắt chăm chú nhìn ánh trăng trên đất, ánh trăng vừa trắng vừa lạnh, sáng ngời xung quanh.

Mười năm trước, có người luôn mỉm cười nói với cô, Tiểu Nặc đừng sợ, có anh đây rồi.

Mười năm sau, người đó đã đi từ lâu, chưa từng có ai nói với cô như vậy, cô cũng cho rằng chẳng ai có thể khiến cô thấy an tâm như vậy nữa, không ngờ hôm nay, một câu của Nghiêm Thiếu Thần đã khiến cô thấy vừa lạ lẫm, lại vừa quen thuộc.

"Có anh đây rồi, đừng sợ."

Câu nói của Nghiêm Thiếu Thần vẫn bay cạnh tai cô, Trình Nặc biết, cô thật sự bình yên rồi, sự bình yên đó chính là do Nghiêm Thiếu Thần mang lại. Có điều, nếu lần này thật sự từ bỏ Nghiêm Thiếu Thần, cô không biết liệu người có thể cho cô bình yên có còn xuất hiện nữa không, không biết sẽ còn phải đợi thêm bao nhiêu cái mười năm nữa.

Nghĩ thế, bàn tay đang cầm mép chăn của Trình Nặc bất giác bóp lại, đến khi ngón tay trắng bệch. Sau khi tốt nghiệp trường cảnh sát, cô được chọn đi huấn luyện, sau đó cô vẫn đi theo Tiếu Kha, làm trợ thủ cho anh. Nghề nằm vùng giống như người mãi mãi đi trong đêm tối mà không thể bước ra ngoài sáng, cô dùng bề ngoài giả dối để che dấu thân phận chân thật của mình, thậm chí là một phong cách làm việc khác cô một trời một vực. Những gì Trình Nặc có thể làm chỉ là che giấu, che giấu thân phận và tính cách của cô, đến cả ánh trăng khuya, cô cũng chỉ có thể đứng cạnh từ một nơi rất xa.

Hôm nay Mục Nhất Minh hỏi cô đã nghĩ kĩ chưa, lúc ấy cô còn cố gắng mạnh miệng với anh ta, thực tế thì cô chọn cách lảng tránh những thứ liên quan đến vụ án trong cuộc sống thật sự của mình, nhất là đối với Nghiêm Thiếu Thần.

Mặc dù cô không hiểu rõ Nghiêm Thiếu Thần lắm, có điều cái này không ảnh hưởng đến sự nhận xét của cô về người này. Nghiêm Thiếu Thần không dễ dàng đưa người về nhà, ra mắt bố mẹ. Mặc dù anh ít khi bày tỏ, có điều trong mắt anh, anh nhất định coi trọng cô, chuyện ấy Trình Nặc thấy rõ ràng.

Nếu như trong tương lai, thật sự có một ngày Nghiêm Thiếu Thần phát hiện thân phận cô, biết mục đích thật sự vì sao cô tiếp cận Lâm Tu Dương...

Trình Nặc đột nhiên lắc đầu, cô bỗng cảm thấy tự minh lôi mình vào một cái hố sâu. Vốn là chuyện ngoài sáng, giờ lại càng mờ mịt hơn. Trái lại, có cách để sống đơn giản hơn, có điều khi Trình Nặc vừa nghĩ đến chuyện rời xa anh, lòng cô đã tê tái đi một cách khó hiểu.

Cô thở dài một tiếng, lấy chăn che mặt mình lại, thôi không nghĩ lung tung nữa. Trong đầu cô chỉ còn ánh mặt bình thản của Nghiêm Thiếu Thần, yên ổn, khiến cô dần gộp Nghiêm Thiếu Thần và nó lại làm một. Trình Nặc nhắm mắt, lông mày dần thả ra, đôi môi hơi nhếch lên cũng từ từ hạ xuống, chỉ còn một nụ cười trên khóe miệng.

*

Sáng sớm hôm sau, Trình Nặc để mái tóc rối bù, đi ra mở cửa. Cô ngái ngủ nhìn người đứng ngoài, sững sờ, cơn ngái ngủ ban nãy đã hoàn toàn biến mất.

Ánh mắt Nghiêm Thiếu Thần đặt tại vành mắt dưới hơi thâm của cô, phản ứng của Trình Nặc khiến anh thấy hơi buồn cười. Môi anh khẽ cong lên, ánh mắt trở nên hiền hòa.

Trình Nặc nhìn Nghiêm Thiếu Thần mặc quân trang, nghiêm chỉnh đứng trước mặt, lại cúi đầu nhìn bộ áo ngủ đã nhăn nhúm cả đêm, thấy da đầu hơi run lên, vội kéo Nghiêm Thiếu Thần vào phòng khách.

"Anh... chờ em hai phút!"

Khi Nghiêm Thiếu Thần nghe được âm cuối trong lời Trình Nặc, cô đã chui vào phòng ngủ của mình. Anh bỗng thấy Trình Nặc như vậy có hơi buồn cười, nghe lời ngồi xuống ghế sa lon trong phòng khách.

Còn Trình Nặc đang thay quần áo trong phòng thì thầm than hai tiếng, má cô đỏ ửng, cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ đối mặt với anh bằng khuôn mặt ngái ngủ như vậy.

Chờ khi Trình Nặc thay xong quần áo, lại mở cửa đi ra, Nghiêm Thiếu Thần đã hút xong hai điếu thuốc. Cô nhìn đôi môi hơi khô của anh, gãi gãi đầu, nói: "Trong máy lọc nước có cốc, anh tự rót đi."

Nghiêm Thiếu Thần nhếch miệng, lại không nói gì.

Trình Nặc lấy trong tủ của máy lọc nước ra một cái cốc, rót nước đưa cho anh, lại nói: "Anh ăn cơm chưa?" Hôm qua ở nhà họ Nghiêm, vì đối diện là bố mẹ anh, mặc dù đồ ăn phong phú, cô vẫn chẳng ăn được nhiều, vốn định tối về nấu thêm bữa khuya, nào ngờ lại có chuyện của Mục Nhất Minh.

"Ăn rồi, em rửa mặt trước đi, anh đi mua bữa sáng cho em." Nghiêm Thiếu Thần dụi tàn thuốc, đứng lên định đi ra cửa.

Trình Nặc đột nhiên không đối phó được với người trước mặt nữa, sao anh nói cái gì là cái đó vậy. Trong lúc sợ hãi, cô kéo ống tay áo Nghiêm Thiếu Thần, nhưng ngay lúc đang định mở miệng, cô mới để ý hành động hiện tại của mình rất quái dị.

"Ý em là... Anh chờ em chút, chúng ta cùng đi." Trình Nặc vội bỏ tay Nghiêm Thiếu Thần ra, tay cô thoáng chạm vào tay anh, da thịt tiếp xúc, suy nghĩ của Trình Nặc càng rối hơn.

Môi Nghiêm Thiếu Thần khẽ xuất hiện một đường cong, nhẹ nhàng nói: "Được."

Trình Nặc đổi đồ bình thường, đi theo Nghiêm Thiếu Thần xuống nhà. Ban ngày họ rất ít khi gặp, bình thường chỉ liên lạc qua điện thoại, nhưng hơn phân nửa là Nghiêm Thiếu Thần gọi cho cô. Không phải Trình Nặc không chủ động gọi điện, có điều dường như bình thường Nghiêm Thiếu Thần rất bận, bận đến không rảnh để nghe điện thoại của cô.

Nghiêm Thiếu Thần mặc quân trang nghiêm túc, cô lại mặc trang phục ở nhà bình thường, khi cả hai cùng đi về phía trước, thoáng xuất hiện hương vị gia đình. Trình Nặc chỉ một quán ăn sáng ở ven đường, nói: "Vào đây đi."

Cháo gạo và bánh bao, vốn là bữa sáng rất bình thường, giờ lại thêm Nghiêm Thiếu Thần ngồi đối diện, có vẻ không giống lắm. Cô hơi cười, khẽ thổi một thìa cháo. Lúc ánh mắt hai người chạm nhau, Trình Nặc nhấp một ngụm cháo, nhẹ nhàng hỏi: "Anh không ăn thật à?"

Nghiêm Thiếu Thần lắc đầu, nhìn cổ tay, "Đã gần mười giờ rồi, bình thường hơn bảy giờ anh đã ăn xong."

Trình Nặc chép miệng, không nói gì. Cô khẽ ngáp một cái, lười biếng quấy cháo trong bát.

"Tối qua em ngủ không ngon?" Nghiêm Thiếu Thần lại hỏi.

"A." Trình Nặc giật mình, cô nhìn Nghiêm Thiếu Thần, khẽ gật đầu, rồi lại im lặng.

Anh hơi nhướn mày lên, "Vì chuyện hôm qua khi ở nhà bố mẹ anh?"

Trình Nặc lắc đầu, cô không biết nên nhắc đến chuyện này thế nào. Liên quan đến mẹ cô, liên quan đến chuyện của anh, dường như có rất nhiều điều phải nói, nhất thời không không rõ mạch suy nghĩ, lời nói nghẹn lại trong cổ, môi mấp máy, nhưng vẫn không nói được gì.

"Trình Nặc, họ nhận xét em rất tốt, cũng rất thích em." Nghiêm Thiếu Thần cau mày, anh nhìn Trình Nặc, ánh mắt đương nhiên, "Bọn họ không phải người như vậy."

"Dạ. Chuyện liên quan đến mẹ em, giờ em vẫn chưa muốn nói gì, có được không?" Trình Nặc mỉm cười, không khí nhạy cảm ban nãy đã biến mất.

Nghiêm Thiếu Thần gật đầu, mắt nhìn thẳng cô. Trình Nặc ngẩng lên, ánh mắt tình cờ giao với Nghiêm Thiếu Thần. Mặc dù giờ anh không nói gì, cô vẫn biết, Nghiêm Thiếu Thần đang khẳng định với cô, đồng thời cũng đang an ủi cô.


Có điều, nếu lần này thật sự từ bỏ Nghiêm Thiếu Thần, cô không biết liệu người có thể cho cô bình yên có còn xuất hiện nữa không, không biết sẽ còn phải đợi thêm bao nhiêu cái mười năm nữa.

Bình luận

tem temm  Đăng lúc 3-8-2013 08:31 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

10#
 Tác giả| Đăng lúc 4-8-2013 22:28:14 | Xem tất
superZero gửi lúc 4-8-2013 22:25
Bạn ơi, đổi ảnh bìa khác được không, nhìn hơi sợ. Dù biết là ảnh bìa chẳng quy ...

bạn đang nói đến cái poster nào ạ? cái ở trên hay cái ở dưới? :vì tớ thấy cái tớ mới đổi rất là lãng mạn mà:

Bình luận

à cái đó thì mình công nhận XD mình thay bằng cái bên dưới rồi ^_^  Đăng lúc 4-8-2013 11:00 PM
Cái ở trên ý, nhìn hơi sợ thật mà.  Đăng lúc 4-8-2013 10:36 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách