|
Chương 2
Đối với Hà Thế Vỹ, thì cái chuyện "ngộ" Thanh Thanh và Thảo Nhi không chỉ là bất ngờ... mà nó còn là bất ngờ của một loạt những "rắc rối"
Và những "rắc rối" đó khởi đầu thế này...
Ngay cái hôm đầu tiên, sau cái ngạc nhiên. Tay xa phu đã giận dữ và làm khó dễ, chuyện này khiến Thế Vỹ phải mất số tiền lớn, gã mới chịu êm.
Khi gã đánh xe và chiếc xe ngựa đã đi mất. Thế Vỹ nhìn quanh, mới phát hiện ra là cả ba bị bỏ rơi trên vùng đất đỏ rộng, đầy bụi mù trống vắng. Lúc đó khoảng ba giờ chiều hơn, bụng Thế Vỹ đã đói cồn cào. Thế Vỹ nhìn sang Thanh Thanh và Thảo Nhị Và bất chợt phát hiện nhiều điều kỳ lạ. Thảo Nhi mặc quần áo vải thô, vai mang theo một túi vải. Con bé tuy còn nhỏ, ăn mặc giản dị quê mùa, nhưng khuôn mặt lại thanh tú, nhất là đôi mắt rất sắc xảo, đã cho thấy cái đẹp hơn người. Còn Thanh Thanh? Cô gái này còn ăn mặc lạ lùng hơn. Bộ áo màu đỏ tươi, trên áo lại có thêu hoa rực rỡ. Tóc lại búi cao, còn giắt cả hoa, rồi chuỗi. Cách ăn mặc này, đối với những người chỉ quen ở kinh đô như Thế Vỹ thì thật là kỳ quặc. Nhưng một cô gái ở nông thôn sao có tiền ăn mặc diêm dúa thế? Cô gái cũng chỉ mới khoảng 17. 18 tuổi thôi, mà phấn son loè loẹt. Hay là... Thế Vỹ chợt thấy nghi ngờ, chàng không dằn được, hỏi:
- Ban nãy những người đuổi theo đó là ai vậy? tại sao họ đuổi theo chứ?
Thanh Thanh chưa kịp đáp thì Thảo Nhi đã nhanh miệng:
- Họ đuổi theo Chị Thanh Thanh là bởi vì... chị ấy không chịu lấy ông Hào...
Nhưng Thảo Nhi chưa dứt lời, thì đã bị Thanh Thanh đưa tay ngăn lại:
- Mày chưa biết người ta là ai mà sao nói những chuyện đó? Lạ hoắc lạ hươ...
Hừ! Thế Vỹ chợt thấy bất mãn. Ban nãy nếu không được chàng cứu giúp, thì chưa hẳn là đã thoát thân, vậy mà bây giờ lại nói chuyện vô ơn như vậy? Chán thật?
Nhưng Thế Vỹ chỉ lạnh lùng nói:
- Thôi được không muốn nói thì thôi. Tôi cũng không rảnh đâu mà để tâm đến chuyện mấy người. Bây giờ thì xong rồi đường ai nấy đi. Tôi lo chuyện tôi, chào nhé!.
Thế Vỹ nói, rồi quay lưng bỏ đi, nhưng chỉ mới bước được có mấy bước, thì nghe có tiếng Thanh Thanh gọi giật lại:
- ê này, anh kia! Chờ một chút đã nào?
Thế Vỹ quay lại:
- Sao?
Thanh Thanh kéo Thảo Nhi theo, nói:
- Thế này này. Chúng tôi bây giờ, không có một đồng xu trong túi. Mà tôi biết là anh hiện có đem theo tiền, không biết là anh có thể... có thể...
Thanh Thanh ấp úng, rồi như chợt nghĩ ra rồi nàng tháo lấy chiếc vòng màu vàng trên tay, trên cổ xuống đưa cả cho Thế Vỹ.
- Anh cầm hết những thứ này... Coi như tôi cầm thế cho anh... Rồi anh cho chị em tôi một ít tiền. Được chứ?
Thế Vỹ nhún vai:
- Thế à? Tôi đâu có mở tiệm cầm đồ đâu?
Thanh Thanh thấy lúng túng:
- Vậy thì... Vậy thì... Tôi bán đứt cho anh vậy?
Thế Vỹ lại cười lớn:
- Bán đứt? Cô làm gì ra lại xem tôi như một tay buôn bán vàng chuyên nghiệp vậy?
Thanh Thanh nổi giận nói:
- Cái anh này rõ là khó chịu? Cái gì anh cũng không chịu. Anh thấy đấy bọn này không có tiền mặt mới cần anh đến chớ.
Thế Vỹ móc trong túi ra một số tiền đưa cho Thanh Thanh:
- Nếu vậy thì... tôi tặng cô một ít đây, cô không cần phải thế chấp gì cả.
Thanh Thanh lùi lại.
- Không được. Tôi không xin xỏ ai cả, nếu anh không chịu trao đổi thì thôi...
Cô gái cũng có vẻ ngang ngược. Nhưng Thế Vỹ đâu chịu thua, không nhận thì thôi. Thế Vỹ cho tiền trở lại bao.
-Nếu cô không lấy thì tùy cộ Vậy bây giờ chúng ta đường ai nấy đi nhé?
Rồi Thế Vỹ lại tiếp tục bước. Nhưng chỉ mới có mấy bước lại nghe tiếng chân đuổi theo phía sau. Thế Vỹ quay lại. Vẫn là hai cô gái ban nãy. Thế Vỹ nhăn mặt:
- Ồ! sao vậy, làm gì mà một cô gái lớn dẫn theo một cô gái nhỏ cứ lẽo đẽo theo tôi? Chiều tối rồi sao không quay về nhà? Theo tôi có ích lợi gì chứ?
Bé Thảo Nhi lên tiếng:
- Nhưng mà... nhưng mà... Chúng tôi nào có nhà đâu mà về?
Thế Vỹ ngẩn ra:
- Không có nhà à? Người có vẻ con nhà đàng hoàng như vậy, mà sao bảo là không có nhà chứ?
Bé Thảo Nhi vội giải thích:
- Thì chuyện là thế này này.
Nhưng con bé chưa kịp nói thêm thì Thanh Thanh lại đẩy nhẹ nó ra:
- Sao em lại lắm lời vậy? Người ta là người lạ lại không muốn nghe mà em chẳng thấy mặt người ta đang khó đăm đăm ư?
Thế Vỹ bực mình, chàng chau mày nói:
- Hừ! Cái con người rõ là hay gây sự thế? Tôi khó đăm đăm? Tôi hung dữ lắm à? Cô thật là chẳng biết điều. Tại sao không nghĩ đến chuyện ban nãy. Chạy trốn rồi được người ta cứu còn không biết ơn, ở đó mà nói. Tôi chẳng nghi ngờ cô thì thôi chứ sao... Hỏi cô: Con gái gì mà mang vòng vàng, nữ trang đầy người... Cái số vàng đó ở đâu cô có chứ?
- Hừ!
Thanh Thanh nghe giận tái mặt, nhưng không biết phải cải chính làm sao với Thế Vỹ. Chỉ nói với Thảo Nhi:
- Này. Thảo Nhi chúng ta đi thôi em.
Thảo Nhi nói:
- Không được đâu, chị. Nếu bây giờ chị mà quay về đường cũ, thì lão Hào sẽ bắt chị làm lại vợ bé. Chi bằng... chúng ta đi theo anh Cả này đi...
Rồi nó để Thanh Thanh đứng đó, chạy về phía Thế Vỹ ấp úng nói:
- Anh ơi! Tất cả những nữ trang trên người chị Thanh Thanh là quà cưới cũa lão Hào đấy, không phải đồ ăn cắp đâu. Chị Thanh Thanh bị anh hai của chị ấy gả bán cho lão Hào. Mà lão ấy đã có nhiều vợ lắm cơ... Chị Thanh Thanh không còn cách nào khác... Chỉ còn cách trốn đi...
Thế Vỹ nghe giật mình:
- Vậy à?
Vậy ra Thanh Thanh là cô dâu. Thế Vỹ nhìn kỹ quần áo của Thanh Thanh đang mặc chợt hiểu ra. Thế này là... Có nghĩa là Thanh Thanh đã thoát từ kiệu cưới về nhà chồng... áo quần cô dâu cơ mà... Cả son phấn nữa. Chứ người con gái nông thôn bình thường làm gì lại trang điểm son phấn?
Nhưng Thế Vỹ hỏi lại cho chắc ăn:
- Vậy là cô đã trốn trên đường về nhà chồng phải không?
Thanh Thanh nhìn Thế Vỹ, nhún vai:
- Bắt buộc phải vậy. Bởi vì Lão kia lớn hơn tôi những 40 tuổi... Tôi làm sao lấy ông ta làm chồng được? Mấy hôm trước, tôi đã định trốn đi rồi. Nhưng cứ bị anh chị tôi nhốt kín trong phòng, không làm sao thoát ra được... Chỉ còn chờ hôm naỵ Chẳng ngờ cái đám khiêng kiệu kia, đuổi theo gắt quá...
Thế Vỹ nhìn Thanh Thanh rồi nhìn Thảo Nhị Bán tín bán nghi.
- Vậy thì... hai người là... hai chị em ruột à?
Thảo Nhi lanh miệng nói:
- Không phải. Tôi và Chị Thanh là lối xóm, nhà cũng gần nhau... nhưng mà... Chị Thanh rất yêu tôi... chị ấy thương tôi còn hơn là một đứa em ruột.
Thanh Thanh tiếp lời.
- Chuyện cũng chỉ là bất đắc dĩ. Bởi vì cả hai chúng tôi đều là những đứa mồi côi không cha mẹ Đời tôi đã khổ mà đời nó còn khổ hơn. Mới có bấy nhiêu tuổi đầu mà nó đã bị chú thím đày đọa, sai vặt đủ thứ, lại còn bị đánh đập thậm tệ. Ngày thường nhìn nó mà tôi còn không chịu nổi. Tôi phải cáng đáng, làm giúp cho nó nhiều thứ. Vì vậy tôi đã có ý định bỏ đi, mà để nó lại thì tội quá... nên chỉ có cách mang nó theo. Có đói khổ thế nào, tôi chia xớt, dù sao cũng còn đỡ hơn là để sống với chú thím của nó.
Thảo Nhi nhìn Thanh Thanh với ánh mắt trìu mến. Thế Vỹ chợt ngẩn ra. Chuyện của hai người sao lại đầy những tình cảm lâm ly thế?
Chàng cảm động hỏi:
- Vậy rồi bây giờ... Mấy người định trốn đi đâu?
Thảo Nhi nói:
- Tôi có một người bác tên là Bác Hải... Ông ấy là người thân duy nhất biết thương tôi. Ông ấy hiện ở tại Phúc gia trang, xứ Dương Châu. Đúng ra, năm nào cũng vậy. Tết đến là bác lên Bắc để thăm tôi. Nhưng năm nay không hiểu vì lý do gì, không thấy ông ấy đến. Nên tôi định cùng Chị Thanh Thanh đến đấy tìm.
Thế Vỹ càng ngạc nhiên hơn, vì cái xứ Dương Châu ở tận Giang Nam lận, mà hai cô gái này lại chẳng có lấy một đồng dính túi làm sao đến được nơi đó? Thế Vỹ thấy nghi ngờ... và Vỹ nghĩ có lẽ Thảo Nhi và Thanh Thanh đều không biết xứ Dương Châu nằm ở đâu nữa là...
Thế Vỹ đang suy nghĩ, thì Thanh Thanh lại nóng nảy cầm nữ trang trong tay, Thanh Thanh bước tới nói:
- Này, nãy giờ anh cứ hỏi tới hỏi lui, hết chuyện này đến chuyện khác, lòng vòng mãi. Anh bắt chúng tôi phải kể chuyện của mình ra cho anh nghe. Bây giờ tôi hỏi thật. Anh nói đi. Anh có sẵn sàng giúp bọn tôi không? Có chịu cầm thế những thứ này không chứ?
Rốt cuộc rồi cũng trở lại chuyện cầm thế. Thế Vỹ nhìn Thanh Thanh chỉ yên lặng.
Chuyện đó hình như làm Thanh Thanh nổi giận
- Tôi biết ngay mà... Anh đâu có ý giúp bọn này. Thôi vậy cũng tốt. Thảo Nhi, chúng ta đi thôi, không cần đến ai nữa hết!
Và kéo Thảo Nhi, Thanh Thanh quay lưng định bỏ đi. Nhưng Thảo Nhi do dự:
- Nhưng mà... nhưng mà... chúng ta đi đâu mới được chứ?
- Đi đâu à? Miễn chúng ta không cùng đi một đường với anh ta là được rồi.
Thanh Thanh cứng cỏi nói. Thế Vỹ lắc đầu, con người đâu mà khó chịu như vậy. Vỹ còn chưa phản ứng thì thấy Thảo Nhi nói:
- Chị làm gì khó tánh như vậy? Em thấy thì... anh ấy cũng là người tốt cơ mà?
- Làm sao biết là tốt hay xấu? Nếu tốt tại sao phải trốn lên xe ngựa? Còn mang theo cả một xách bạc... Số tiền đó từ đâu có, làm sao ta biết?
Thế Vỹ không nhịn được.
- Hay lắm, cứ coi tôi như một người xấu đi, vậy cô đừng nhờ đến tôi nữa nhé?
Và quay qua Thảo Nhị Thế Vỹ nói:
- Này Thảo Nhi, em hãy đến đây, tôi có chuyện muốn nói với em đây.
Thảo Nhi vội bước đến. Thế Vỹ hỏi:
- Các người muốn cầm thế đồ phải không? Tôi lại không thích làm ăn với cô chị của em. Nhưng tôi sẳn sàng với em. Nào em có những thứ gì đáng giá nào. Hãy mang ra đây. Tôi xem nào?
Thảo Nhi suy nghĩ rồi lắc đầu.
- Em chẳng có thứ nào cả!
Thế Vỹ khuyến khích.
- Hãy nghĩ kỹ xem? Cái gì cũng được, cái gì tôi cũng cầm hết!
Thảo Nhi nghĩ ngợi, rồi lấy túi vải trên lưng xuống.
- Tôi... Tôi... Tôi chỉ có cái này...
Thế Vỹ tò mò.
- Thế trong đó có những thứ gì vậy?
Thanh Thanh đứng yên, nghĩ điều Thế Vỹ làm chẳng qua là để đối phó với mình. Trong lúc đó bé Thảo Nhi chậm rãi tháo dây cột túi xách ra. Nó đặt xuống đất, ngoài mấy bộ quần áo ra, còn những thứ lặt vặt khác. Nó nhặt từng cái để lên tảng đá bên đường. Giải thích:
- Đây là sợi dây để treo đồng hồ quả lắc, bác Hải đã cho em... Còn đây là những tấm giấy kẹo mà bác Hải đã cho em ăn. Giấy bóng đẹp nên em không nỡ ném bỏ. Đây là tấm vé tàu hỏa mà lần trước bác Hải đã dùng nó để đến thăm em, em cũng quí nó vô cùng, còn đây là mấy cọng tóc bạc mà lần trước em đã nhổ cho bác ấy...
Thảo Nhi còn nhặt lên hai hòn bi thủy tinh mà nó đã chùi bóng láng đưa lên cho Thế Vỹ thấy.
- Chỉ có còn cái này... Có lẽ là đáng giá nhất với anh. Bác Hải trên đường đến thăm đã mua cho em.
Những cái mà Thảo Nhi có, rõ thật vô nghĩa với mọi người. Nhưng với con bé đó là những kỷ niệm vô giá. Vì vậy khi nghe Thảo Nhi trình bày. Thế Vỹ đã xúc động thật sự, chàng gật đầu.
-Tất cả những cái mà em vừa bày ra, anh đều thấy quý, đều thích hết... nó đáng giá cả.
Bé Thảo Nhi tròn mắt:
- Nó có giá thật à?
- Ờ... Vì thế... anh đồng ý... Anh sẳn sàng cầm thế hết những cái này của em.
Rồi Thế Vỹ móc tiền trong túi ra, lẩm bẩm tính:
- Để xem tất cả phải cần khoảng bao nhiêu này... có phải em định đến Dương Châu phải không? Muốn đến Dương Châu tốn tiền mua vé nè... Mà không biết ở đấy có tàu chạy suốt không? Nếu không, phải còn đổi xe nữa. Trên đường còn phải mướn khách sạn... rồi đổi tàu...
Thế Vỹ nhìn lên, chợt bắt gặp cặp mắt giận dữ của Thanh Thanh, cái ánh mắt không hẳn chỉ hung dữ mà còn đầy bất mãn, khó chịu... Thế Vỹ còn đang ngạc nhiên thì...
|
|