|
Chap 3: Sinh Ly Tử Biệt
Và rồi đến một ngày…
Hôm nay kinh thành chính diễn ra buổi lễ hoa đăng mừng sinh nhật thái tử. Đó là ngày hội lớn của cả nước, mặc dù chưa ai từng thấy qua thái tử, nhưng đặc cách lần này, đầu tiên trong đời mọi người sẽ biết được thái tử của họ vẫn sống khỏe mạnh. Người sẽ xuất hiện trước mặt dân chúng.
Khắp các con phố, phủ quan đều treo lồng đèn đủ màu sắc sáng rực. Con đường chính dẫn đến cung điện trải thảm đỏ, hai bên là lính trấn giữ. Hàng trăm ngọn đèn gió được chuẩn bị, dưới nước hoa sen nến cũng đã được sắp sẵn. Khi đêm xuống sẽ là lúc toàn vương quốc rực sáng dưới hàng ngàn ánh đèn lung linh.
Sae nhìn bản cáo thị cô chỉ muốn phi thật nhanh về nhà và cùng mọi người đến kinh thành chính xem hoa đăng. Nếu họ đi ngay chắc chắn sẽ kịp nhìn thấy đèn lồng. Thêm nữa Sae tò mò muốn biết tên thái tử ấy trông dung mạo như thế nào. Vì hắn mà biết bao người như gia đình cô phải chết, gương mặt ấy cùng đức vua và hoàng hậu rốt cuộc độc ác, đáng sợ đến cỡ nào.
Đang chăm chú thì một bàn tay che mắt Sae lại, kéo cô ra khỏi đám đông đang chen lấn xem cáo thị. Sae bực bội quay lại nhìn. Thì ra là Il Woo. Il Woo có vẻ không vui, anh nắm tay Sae một cách thô bạo hơn bình thường và lôi cô đi.
- Sae: Anh làm gì vậy, buông ra đi, sao anh lại thế?
- Il Woo: Em đừng nghĩ đến chuyện đó.
- Sae (nổi nóng): Tại sao không được, anh năm nào chẳng đi chu du một mình, biến mất vài ngày, năm nay đặc biệt nghe nói có tên đáng sợ ấy xuất hiện, em muốn sẵn lần này nhìn tận mắt. Hay em đi với anh nhé!
- Il Woo (quát): Không! Em đến đó sẽ rất nguy hiểm. Em khác anh, em là gì? Lỡ như sức mạnh xảy ra đột ngột. Khi ấy bảo anh phải làm sao mà bảo vệ em?
- Sae (ủ rũ): Lúc còn nhỏ thì không được đi cùng anh, khi lớn thì lấy lý do về thân phận, vậy thì không bao giờ em có thể nhìn thấy hoa đăng rồi!
- Il Woo (choàng tay ôm Sae vào lòng): Nghe anh được không? Xin em đấy!
Sae im lặng. Cô cảm thấy tâm trạng chùn xuống. Trong khi Il Woo mắt long lanh, ôm chặt lấy cô. Sae không hiểu sao Il Woo lại nghiêm trọng hóa vấn đề như thế.
Hai người về đến nhà. Il Woo có vẻ buồn bã, lặng lẽ vào trong chuẩn bị đồ đạc xếp vào tay nải. Tâm trạng anh khá chán nản, dù là vậy năm nay anh vẫn chu du. Đó như là một thông lệ với Il Woo. Khoác tay nải lên lưng, Il Woo bước ra khỏi nhà, đi ngang qua mặt Sae, Il Woo quay lại, một lần nữa anh nhìn cô, đưa tay đặt lên má Sae, anh nhỏ nhẹ “Làm ơn nghe anh nhé! Rồi anh sẽ về ngay thôi”. Il Woo quay người cúi chào ba mẹ Sae, Jae Joong và mỉm cười nhẹ với Dong Hae, Seung Ho rồi lên đường.
Sae cảm thấy vô cùng bực bội, nhìn theo bóng Il Woo đi cho đến khi khuất dạng. Dong Hae đột nhiên rất lạ, anh bước đến bên Sae, một điều chủ động mà lâu lắm rồi Dong Hae chưa từng làm. Nhẹ đặt tay lên vai cô, anh thì thầm:
- Anh linh cảm có điều gì đó không ổn!
Sae tròn mắt nhìn anh, Dong Hae sau câu nói ấy thì bỏ đi.
Đêm hôm ấy, trong khi kinh thành náo nhiệt với lễ hội, thì nơi ngôi nhà nhỏ của mình Sae không thể nào ngủ ngon giấc, một điều đáng sợ gì đó cứ vây lấy cô. Bên tai Sae văng vẳng tiếng la hét “Đi đi! đi đi! mau chạy đi”. Sae giật mình ngồi bật dậy, trán nhễ nhại mồ hôi, đưa tay quệt gương mặt lấm tấm nước của mình. Thở phào, Sae dần định thần. Nhìn xung quanh, cô la lên:
- Chuyện gì vậy? Là ai vừa nói? ai vậy? (chợt nghĩ lẽ nào là quỷ thần, mình có thể liên hệ với quỷ thần thật sao) Tại sao lại bảo tôi bỏ chạy…tại sao??
Tiếng la của Sae đã khiến Jae Joong phòng bên cạnh thức giấc. Anh vội chạy vào phòng Sae, đến ngay bên cạnh cô em:
- Xảy ra chuyện gì thế?
Sae không nói không rằng, ôm chầm lấy anh. Jae Joong cũng nhẹ nhàng dang tay cô em vỗ về. Vuốt tóc cô, anh kề mặt sát tai Sae, dịu dàng:
- Đừng sợ! Có anh đây. Anh ở đây rồi!
- Sae: Anh đừng đi, đêm nay có thể ở đây được không? Em sợ quá, hay là em qua chỗ anh nha!
- Jae Joong: Có chuyện gì sao?
Sae khẽ lắc đầu.
- Jae Joong: Thôi em ngủ đi, anh sẽ ở đây.
Sae gật đầu mừng rỡ, tự nhiên cô lại thất bất an. Hay câu nói của Dong Hae và thái độ của Il Woo làm cô lo lắng. Đỡ Sae nằm xuống chiếc nệm bông trải trên sàn. Jae Joong kéo chăn đắp cho cô rồi anh cũng nhẹ nhàng nằm xuống gần đó. Anh nhìn cô. Cô nhẹ nhắm mắt lại. Có Jae Joong bên cạnh, đêm nay Sae có thể ngủ ngon rồi, không biết giờ này Il Woo đang làm gì, Sae thầm nghĩ.
***
Ngày hôm sau, ba mẹ ngạc nhiên khi thấy Jae Joong từ trong phòng Sae bước ra. Jae Joong biết ba mẹ đang thắc mắc anh em lớn cả rồi sao lại ngủ cùng phòng. Anh liền đưa ba mẹ vào phòng riêng giải thích, sẵn nói luôn chuyện Sae mơ thấy ác mộng.
Tình hình có vẻ nghiêm trọng hơn Jae Joong tưởng khi mẹ anh đêm hôm qua cũng đã gặp chuyện tương tự. Dong Hae sau đó cũng được gọi vào. Bốn người nói chuyện rất lâu, còn Sae được giao nhiệm vụ đi tìm Seung Ho.
Hôm nay thật lạ khi quan binh rất đông, bọn họ nháo nhào cả lên. Không biết chuyện gì đang diễn ra. Linh cảm có chuyện không ổn. Sae nghĩ thầm chắc tên thái tử kia xuất hiện lại giở trò bắt bớ vì sợ tính mạng mình tổn hại đây.
Vừa suy nghĩ, ngẩng đầu lên, Sae bắt gặp Seung Ho đang ngồi vắt vẻo trên thành lan can tửu lầu phía đối diện. Xung quanh đầy rẫy con gái đang dòm ngó. Thằng nhóc lại đi quyến rũ phụ nữ nữa đây. Vội vã Sae chạy ngay đến đó. Thoáng chốc đã xuất hiện bên cạnh đánh vào vai Seung Ho:
- Sae: Mới sáng mà đi trêu hoa ghẹo nguyệt sớm nhỉ? Về ngay có việc.
Seung Ho: Aizzzz, đau! (nhìn Sae mỉm cười, nụ cười quyến rũ đến chết người)
Chợt xung quanh có tiếng bàn tán.
*Đêm qua nghe nói thái tử che kín mặt, toàn thân mặt đồ đen, như thế thì ai mà thấy cho được*
*Ừ, tôi còn nghe yêu lại thừa cơ lộng hành, vua và hoàng hậu vừa ban sắc lệnh kéo dài lễ hội thành 3 ngày, lấy đầu yêu làm vật phẩm mừng thái tử đấy*
*Tôi thì nghe nói, thái tử 25 tuổi rồi, nhất định mỗi phủ phải dâng được 25 cái đầu trong 3 ngày*
*Thật quá đáng mà, 25 cái mỗi phủ trong 3 ngày làm sao mà tra ra kịp, tưởng bắt được yêu dễ lắm sao*
*thì đó! Nếu không đủ tri phủ sẽ bị trừng phạt, bởi vậy nên nhiều phủ dù biết không phải yêu nhưng buộc phải giết cho đủ đầu người nạp. Phủ ta cũng đang gấp rút*
*Trời ơi đâu ra cái lệnh đó chứ!*
*Nói chung cũng tại có cái lũ yêu tồn tại cùng con người mà ra*
Seung Ho thay đổi hẳn sắc mặt, đôi mắt giận dữ nắm chặt thanh kiếm trong tay đứng bật dậy. Sae vội ôm lấy tay cậu em.
“Đừng Seung Ho, làm ơn đi, chị xin em đấy”
Seung Ho nhìn sang Sae. Thở hắt ra, nén giận, bỏ đi. Hai chị em không trở về nhà ngay như cha gọi mà đi loanh quoanh giải tỏa bớt sự bực tức ức chế trong lòng. Seung Ho có vẻ sẽ phát hỏa bất cứ lúc nào nếu có người chọc đến.
Nhà Sae khi ấy mọi người cũng đã biết tin đó. Thật không thể tưởng tượng lại có kiểu mừng sinh nhật thái tử bằng món quà vô lý và tàn bạo như thế. Đức vua - hoàng hậu càng ngày càng trở nên mất nhân tính. Chung quy cũng chỉ tại tên thái tử lẽ ra không nên có mặt trên đời, hắn không phải là một vì sao ưu tú mà hắn chính là tai họa.
Ngày hôm đó trôi qua thật nặng nề. Sae và Seung Ho về nhà cũng là lúc mặt trời xuống núi. Il Woo đã đi 2 ngày, lần này sao Sae thấy lòng mình bứt rứt quá.
Cả nhà vừa trông thấy hai chị em về, thở phào nhẹ nhõm.
- Ba (gằng giọng): Cả ngày hai đứa đi đâu!
- Seung Ho: Con nghe trên phố…chuyện đầu người…
- Mẹ (cúi mặt): Hãy coi như con không nghe thấy gì.
- Sae: Làm sao mà coi như không nghe được!
- Mẹ: Con lo nhiều quá đấy, giữ kín thân phận mình là được, từ bây giờ không được ra đường gây sự, mẹ lo nhất cái năng lực bộc phát của con.
- Sae: Con hiểu!
- Ba: Ta có chuyện phải nhờ hai đứa, con với Seung Ho.
- Seung Ho: Ba nói đi!
- Ba: Hai đứa đi kinh thành một chuyến, xem trên ấy có loại gỗ ta cần tìm không?
- Sae: Tại sao ba lại cần gấp vậy?
- Dong Hae: Tóm lại có đi không?
- Sae: đừng nhìn em bằng ánh mắt đó. Đáng sợ lắm. Em sẽ đi.
- Mẹ: Cám ơn hai đứa, sẵn tiện mang hàng mẫu giúp mẹ cho hiệu dệt danh tiếng ở kinh thành luôn!
- Seung Ho: Dạ được!
- Jae Joong: Trên đường đi nguy hiểm, Sae lại là con gái. Bởi vậy em phải theo sát bảo vệ chị nghe Seung Ho?
- Seung Ho: Em biết rồi!
- Mẹ: Hai đứa chuẩn bị đồ đi ngay đi.
- Sae: Sao gấp vậy mẹ.
- Dong Hae (quát): Nhanh đi. Cần mới bảo đi ngay.
Sae nhìn Dong Hae, bất giác cô thấy tim mình tổn thương, mắt Sae rưng rưng, Dong Hae quay mặt đi tránh cái nhìn ủy mị đó.
Sae, Seung Ho đi gói đồ đạc. Bốn người còn lại nhìn nhau. Dong Hae nắm chặt lấy tay mẹ, mẹ anh gật đầu mắt long lanh. Ba anh ôm vai bà như an ủi. Jae Joong đứng dậy, bước ra sân trước nhìn bầu trời tĩnh mịch. Từ nhỏ đến giờ, đây là lần duy nhất anh nhìn kỹ nó, nó thật xinh đẹp.
Chuẩn bị đồ đạc xong, Sae bước ra khỏi phòng. Cô mặc chiếc áo mới bằng lụa do chính tay mẹ cô dệt và may, thêu từng chi tiết, bộ hanbok mới mà bà vừa hoàn thành cho con gái, để sẵn trong phòng đợi cô thay. Sae mặc bộ này rất hợp. Vừa như khuôn đúc lại xinh đẹp, không vướng víu. Vì mẹ cô là người duy nhất hiểu tính hậu đậu của cô, chiếc váy dành riêng cho cô, được may ngắn lên nhưng rất khéo vừa tầm bước đi mà không dẫm phải. Sae trông như một con Quạ hóa thân biến thành Công. Dong Hae nhìn em gái, trong khoảnh khắc anh ngẩn người, rồi nhanh chóng định thần ho nhẹ vài tiếng lờ đi, ánh mắt Dong Hae khi ấy rất lạ, không giống ánh mắt một anh trai đang nhìn em. Jae Joong mỉm cười, nụ cười với Sae là đẹp nhất, ấm áp nhất. Seung Ho cũng cười. Mẹ cô bước đến gần, chỉnh sửa lại vài chi tiết trên áo cho hoàn hảo, rồi vuốt tóc cô:
- Con mặc đẹp lắm, đây chính là hàng mẫu mẹ muốn con chuyển đi, con hãy nhớ là mẹ may. Người ta thấy con mặc sẽ hiểu được giá trị của nó.
Sae ngoan ngoãn gật đầu.
Ba cô cũng đến bên cạnh, trên tay ông là con búp bê gỗ, ông đưa nó cho Sae: Cái này là thứ gỗ ba đang muốn tìm
- Sae: Ủa, cái này là con búp bê ba tự tay làm cho con lúc nhỏ, con vẫn giữ đến giờ mà.
- Ba: Đúng rồi, nó được làm từ một loại gỗ hiếm. Có mùi thơm. Con tìm giúp ba loại giống vậy, ba muốn làm lại một lần nữa.
- Sae: Con hiểu rồi.
- Ba: Hai chị em chăm sóc nhau trên đường đi nhé!
- Sae, Seung Ho: Dạ!
Ba cô lấy một miếng ngọc bội đeo cho Seung Ho “Cái này cho con, con giữ lấy, cũng có giá trị. Nếu trên đường đi xảy ra hữu sự, không có tiền thì bán đi (cười)”.
- Seung Ho: Ba yên tâm, con sẽ nghĩ cách khác chứ không bán đâu, cái này ba giữ bên mình lâu như vậy làm sao con có thể bán, sẽ đem về trả lại ba thôi.
- Ba (cười to): Ừm nếu làm được thì mới nói!
Cả nhà cùng cười. Sae, Seung Ho không biết rằng ba mẹ và hai anh trai đã lên một kế hoạch hoàn hảo cho hai cô cậu.
Sae - Seung Ho lên đường khi trời nhá nhem tối. Cả hai phải tranh thủ lắm mới kịp chiếc thuyền cuối cùng. Họ chị kịp ôm từ biệt gia đình trong giây lát. Định bụng một ngày thôi, sẽ trở về.
*Bóng hai đứa con khuất dạng. Người mẹ khóc thút thít, Dong Hae ôm bà vào lòng “Mẹ đừng lo, nơi nguy hiểm sẽ là nơi an toàn nhất. Nếu linh cảm của mẹ đúng, thì hai đứa nó sẽ bình an”. Cả bốn người còn lại đan tay vào nhau nắm chặt. Dù đứng trước tai ách gì bốn người họ vẫn quyết sẽ sống chết bên cạnh nhau đến phút cuối cùng.*
***
Ngày cuối cùng của lệ hội hoa đăng mừng thái tử...
Sae - Seung Ho vẫn không tìm ra loại gỗ quý có mùi thơm như con búp bê của Sae. Hai chị em định bụng trở về báo tin với ba mẹ. Lòng Sae chợt nhớ tới Il Woo, không biết lúc này anh ấy đã về chưa hay vẫn còn chu du ở nơi đây? Rồi tên thái tử có xuất hiện nữa không? đêm nay là đêm hoa đăng cuối rồi. Tất cả đèn lồng sẽ được thả, chắc đẹp lắm, phải chi được cùng Il Woo ngắm nhìn chúng. Il Woo biết cô đang ở đây, anh ấy có nổi giận không? Còn Dong Hae nữa, tại sao bảo linh cảm không tốt nhưng lại đồng ý với ba mẹ để hai chị em đến kinh thành…
Seung Ho ngỏ ý muốn cùng Sae đến cổng thành xem thử mặt tên hôn quân ấy. Sae đồng ý. Vừa đi được một đoạn, hai chị em nghe mọi người bàn tán.
*Phủ cuối cùng cũng đủ 25 người rồi kìa*
*Ừm nghe nói bắt được nguyên gia đình được đúng 5 cái đầu*
*Mà nè, hình như chỉ có 4 là yêu thật, 1 là người thường thì phải, là con nuôi mà*
*Thôi kệ, chịu chung số phận đi ai bảo mù quáng biết là yêu còn dám nhận làm con*.
Bất giác tim Sae thót lên, mặt cô tái xanh, choáng váng. Sae suýt ngất, may mà Seung Ho kịp đỡ lấy cô. Sae đột nhiên nghĩ đến ba mẹ, hai anh và Il Woo, vừa đúng 5 người. Đúng một gia đình. Sae hoảng hốt, cô đẩy Seung Ho ra, bỏ chạy điên cuồng về hướng đoạn đầu đài. Seung Ho vội vã chạy theo Sae…
Cả hai chị em khụy xuống khi trước mắt họ, thật sự là gia đình yêu dấu. Sae khóc không thành tiếng. Seung Ho thì như người mất hồn. Tại sao lại có thể như vậy????
Những người xung quanh không tin gia đình này là yêu bởi họ quá xinh đẹp lương thiện nhưng luật ra khó cãi. Trên đoạn đầu đài của phủ nhà Sae, trong số 24 chiếc đầu có 4 chiếc đầu của ba mẹ và hai anh trai. Ngay lúc ấy pháo hoa được bắn lên trời, những chiếc đèn lồng đủ màu sắc đồng loạt thắp sắng, đèn gió lung linh được thả bay trên nền trời tối mịt, dưới nước mặt sông đen lấp lánh. Khoảnh khắc ấy, mọi thứ xinh đẹp lại ám ảnh vào tâm trí Sae, cô hét lên. Tiếng hét của cô bị tiếng pháo át đi. Seung Ho nước mắt ứa ra, đưa tay bịt chặt miệng cô chị lại, kéo đi.
Trên đoạn đầu đài thiếu 1 chiếc đầu - không có Il Woo.
Lúc này, Sae như điên lên không biết gì nữa. Anh hai, anh ba, ba, mẹ…
Chợt nhớ ra Il Woo. Cô ghì lấy Seung Ho: Có phải…có phải vừa rồi không có Il Woo?
Seung Ho đáp bằng cái lắc đầu nhẹ. Mắt rưng rưng, anh chỉ tay lên phía cao nhất của đoạn đầu đài. Nơi ấy không có đầu người mà chỉ có một chiếc áo bay hờ hững trong gió đêm. Chiếc áo Il Woo mặc lúc ra đi...máu còn dính đỏ thẫm.
Một lần nữa Sae thét lên rồi gục xuống trong đau đớn. Mắt cô nhòa đi, trong lòng cô một nỗi hận bùng cháy. Cô tự thề với lòng sẽ bắt bọn người độc ác trả giá. Sẽ giết chết tên hôn quân bạo tàn và hoàng hậu, cả tên thái tử là đầu đuôi của cơ sự. Cô phải bắt bọn chúng trả nợ máu, gia đình cô, hôn phu của cô bị tàn sát một cách vô lý, dã man. Hạnh phúc của cô phút chốc tan vỡ, cô sẽ làm cho những kẻ gây ra chuyện này ngàn kiếp hối hận. Phàm là con cháu mang dòng máu hoàng tộc cô tuyệt đối không tha. Cô dù làm quỷ dữ cũng quyết phải trả thù nhà, làm cho bọn vương giả ấy phải tuyệt hậu.
Sae trong đau đớn lần mò, cố tìm hiểu xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với gia đình mình.
Ngày đáng sợ ấy trôi qua…
Sae và Seung Ho trú mưa trong một ngôi miếu hoang. Seung Ho trầm lặng lạ thường, tay cầm miếng ngọc bội của bố, mắt Seung Ho đầy lửa hận. Dường như lúc này Seung Ho còn đáng sợ hơn cả Sae. Hai chị em trở nên như thế cũng dễ hiểu. Bởi trong một lúc mà họ mất tất cả người thân. Sae đặt tay lên chiếc Hanbok của mình, suy tư…Chắc chắn gia đình cô đoán biết được khó lòng thoát khỏi kiếp nạn này, nên ba mẹ và hai anh đã tìm cách giữ tính mạng cho Sae và Seung Ho. Giọt máu cuối cùng của gia đình. Vậy mà hai cô cậu vô tư không hề hay biết. Sae rung rung cầm món đồ chơi gỗ ba làm…ba mẹ cô, họ đã biết lần chia tay này là vĩnh viễn, nên muốn cô lưu giữ những kỷ niệm, ký ức thuộc về tình thương của họ đây mà. Sao lúc ấy cô không nhận ra. Sae khóc.
*Gia đình Sae đã bị tên pháp sư cùng quan binh khống chế ngay trong đêm hai người ra đi. Il Woo phóng ngựa như bay trở về cứu mọi người khi hay tin nhưng sau đó cũng bị bắt áp giải. Jae Joong, Dong Hae và ba mẹ bị đưa đến kinh thành xử trảm. Il Woo trên đường đi định giở trò nên bị đánh trọng thương, máu ướt cả áo. Il Woo đánh một tên quan binh và tráo bộ đồ nhưng bị phát hiện và truy đuổi đến nỗi rơi xuống vực sâu mất xác, chỉ còn lại bộ đồ máu vương loang lỗ làm bằng chứng thay cho chiếc đầu. Vực Il Woo rơi là vực tử thần. Một khi đã ngã xuống thì chắc chắn bỏ mạng. Không bao giờ có chuyện sống xót trở về. Một cái chết vô cùng bi thảm - Cả 5 mạng người.*
Nghĩ đến chuyện đó thôi mà máu Sae sôi lên. Nhất định, nhất định lũ người ấy phải trả giá đắt.
Lúc ấy một làn gió lạnh thổi qua. Seung Ho biết có chuyện chẳng lành, vội chạy đến chắn ngang trước mặt Sae, bảo vệ cô chị như lời đã hứa với gia đình trước khi ra đi. Toàn ngôi miếu rung động. Hai chị em lao ra bên ngoài. Lúc bấy giờ, xung quanh hai chị em là quan binh đông như kiến. Không biết vì lẽ gì mà họ lại phát hiện ra hai chị em là yêu và đang trú ẩn nơi đây. Đám quan binh vung kiếm sáng lóa lao vào, Seung Ho rút kiếm đánh trả. Một cảnh đánh nhau ác liệt, hỗn loạn diễn ra.
Ngay lúc ấy, năng lực của Sae lại phát huy. Một tiếng nổ lớn long trời lở đất, đám quan binh văng xa nằm trên đất. Seung Ho thừa dịp kéo tay cô chị chạy thoát.
Bỗng một bóng đen vụt xuất hiện, là một phụ nữ, bà ta trông rất quen. Nhưng chưa kịp nhìn rõ Sae đã bị tiếng sáo và ánh sáng từ cây tiêu của bà ta làm cho chóa mắt, chóng mặt. Nó là vật khắc tinh của yêu. Cây tiêu bạc. Nhất định chính mụ ta đã dùng những thứ này để hạ Jae Joong và bắt gia đình cô. Seung Ho cũng quăng quại trong âm thanh réo rắt ấy. Những tưởng hai chị em đã bỏ mạng thì một bóng đen khác xuất hiện. Bóng người trong trang phục đen, che kín mặt, giữa đêm tối thật không thể nào nhìn rõ.
Bóng đen ấy tấn công nữ pháp sư, hai bên giao tranh bất phân thắng bại, được một lúc dường như nữ pháp sư kia phải nhún nhường, chẳng hiểu sao bà ta đột nhiên ngừng tay. Bóng đen ôm ngang Sae và một tay kéo Seung Ho chạy thoát. Bóng đen đưa họ đến vực tử thần, nơi ấy có một cây đại thụ nghìn năm rất to. Chỉ tay vào hốc cây, người ấy khẽ nói: “Khi nguy cấp hãy chạy qua đây nhé”. Nói rồi chiếc bóng vụt phóng đi, mất dạng nhanh trong màn đêm. Sae và cả Seung Ho đều chưa kịp hỏi danh tính tạ ơn cứu mạng.
Seung Ho đưa Sae đến một nhà dân xin tá túc. Nhìn bộ dạng thư sinh nho giáo của Seung Ho mọi người đồng ý ngay. Đêm ấy, cả hai chị em đều không ngủ được. Ngồi bên nhau, bao nhiêu chuyện để họ thổn thức. Trời vừa hừng sáng, họ bị thúc bởi những âm thanh ồn ào. Sae hướng nhìn ra cửa, quan binh đi lùng sục bắt hai người. Sae hốt hoảng kéo Seung Ho nép vào trong, đang tính rời đi thì cánh cửa phòng họ mở toang. Nữ chủ nhân ngôi nhà biết hai người đang bị quan binh truy đuổi chính là họ. Sae quỳ xuống định xin giúp đỡ, chỉ cần cứu mỗi Seung Ho thôi là được, không ngờ nữ chủ nhân ấy kéo tay cô đứng dậy. Bà ta nở nụ cười nhân từ:
*hai người là yêu sao, không sao, tử tế như thế này ắt hẳn là người tốt. Theo tôi đi, lên phòng con tôi mà ngủ, tôi sẽ có cách…*
Sae, Seung Ho mừng rỡ cúi đầu cám ơn. Hai chị em đến phòng của con gái vị nữ chủ nhân ấy, nằm xuống vờ như đang ngủ say. Một lúc sau quan binh gõ cửa ngôi nhà xin khám xét. Vị nữ chủ nhân vui vẻ.
Đám quan binh lục soát hết căn nhà, cuối cùng là phòng của Sae - Seung Ho đang tá túc. Đám quan binh khá chú ý về 3 người trong phòng, nhưng nữ chủ nhân kia rất khéo léo giải thích. Cuối cùng cả bọn kéo đi.
Khi mọi chuyện êm xuôi. Sae, Seung Ho ngồi dậy tạ ơn vị nữ chủ nhân tốt bụng ấy. Cô con gái bà ta đúng lúc cũng dụi mắt thức giấc, một cô bé hiền lành xinh xắn có nụ cười nhân từ như mẹ cô. Seung Ho và Sae cúi người cảm ơn cả cô bé trong khi cô ta hoàn toàn không hiểu chuyện gì diễn ra. Để không liên lụy đến gia đình họ, Seung Ho và Sae xin cáo từ ngay khi trời sáng.
Sae - Seung Ho từ biệt hai mẹ con thương nhân tốt bụng, họ có vẻ quyến luyến muốn giữ hai người lại khi nghe hoàn cảnh của hai chị em đã không còn gia đình nhưng Sae khéo léo từ chối. Họ sẽ liên lụy nếu lưu giữ hai chị em cô. Hai chị em ra đi. Sae bất giác mỉm cười quay đầu lại nhìn cô con gái.
- Em tên gì?
- Tên em là Hyang Ki. Nghĩa là Hương. Hương trong chữ hương thơm ấy.
Sae cười gật đầu "Tên đẹp quá!", Seung Ho cũng mỉm cười. Họ cúi chào lần nữa rồi rời đi.
Số phận đã không mỉm cười với hai con người trẻ tuổi. Một lần nữa họ bị phát hiện và truy đuổi ráo riết. Seung Ho nhớ lời người lạ mặt cứu hai chị em đêm hôm trước, nên nhanh chóng, anh kéo tay Sae chạy về hướng vực tử thần, nơi có hốc cây đại thụ ngàn năm.
Vừa đến nơi muốn đến, quan binh cũng đuổi tới. Không kịp đến chỗ gốc cây, Seung Ho buông tay chị quay người giao chiến. Sae sợ hãi, cô cố gắng dùng năng lực của mình để bảo vệ Seung Ho. Mồ hôi đầm đìa hết cả trán, ngay phút cách bách này, dù cố gắng đến mấy nhưng năng lực của Sae hoàn toàn không có tác dụng. Seung Ho biết mình không trụ được lâu, đẩy cô chị về hướng hốc cây. Anh quát lớn:
Seung Ho : Chạy đi, chạy nhanh lên!
Sae : Không được, chị tuyệt đối không bỏ em.
Seung Ho nắm Sae đẩy mạnh về hướng hốc cây. Khoảng khắc Seung Ho quay người về phía Sae, một thanh kiếm nhọn đâm xuyên qua người anh. Seung Ho nhìn Sae, mắt rưng rưng :
- Chị phải sống cho tất cả mọi người, chị đi đi.
Sae nhìn Seung Ho, Seung Ho nở nụ cười. Một nụ cười rực rỡ như hàng ngàn tia nắng đốt tan đi lớp băng lạnh giá, dịu dàng và đầm ấm. Sae nhìn xuống bụng Seung Ho. Thanh kiếm đã xuyên qua đó một nữa. Sae không nói được nên lời, đứng chết lặng, sững sờ. Seung Ho gục xuống ngay khi thanh kiếm được rút ra. Sae không còn sức để nhấc chân nữa. Không còn sức để làm bất cứ chuyện gì. Cũng không còn sức để khóc. Em trai cô, đứa em duy nhất, người thân duy nhất còn xót lại của cô trên đời này cũng vừa rời bỏ cô. Sae nắm chặt đôi bàn tay. Đám quan binh nhắm vào cô. Đúng lúc ấy, người trong trang phục đen che mặt lại xuất hiện. Người ấy đánh đám quan binh lùi ra xa khỏi cô, một tay hất mạnh Sae về hướng cây đại thụ. Cú hất làm Sae mất thăng bằng. Nó mạnh đến nỗi Sae ngã nhào vào hốc cây.
*XOẢNG* một âm thanh lớn như gương vỡ phát ra xung quanh Sae. Cô có cảm giác như mình vừa va đập mạnh vào một tấm kính lớn. Mọi thứ tối om. Sae nhắm mắt. Cô không còn biết gì nữa. Mọi thứ dường như đều không hiện hữu.
***
Trong lúc đó…Thế giới thực
Một cô gái được đẩy trên băng ca đi nhanh vào phòng cấp cứu. Toàn thân cô đầy máu. Trên người còn vương một vài mãnh kiếng nhỏ. Đó là kính xe ô tô vỡ vụn.
30 phút sau…
Ba người thanh niên lo lắng đi qua đi lại trước cửa phòng cấp cứu nãy giờ hoàn toàn ngã sụp xuống khi vị bác sĩ xuất hiện và báo tin cô gái không qua khỏi. Một người trong số đó thốt lên :
- Sae à !…đứa em gái ngốc nghếch ! |
|