Như tình yêu của hai đứa trẻ
-Này, tôi làm đá kê chân cho Kamiya bước xuống nhé
-Anh không phải lại chuẩn bị tới cãi nhau sao?
-Tôi muốn đãi Kamiya uống nước đậu đỏ, xem như quà cho 12 năm trước
Gió vi vu thổi. Cô đặt chân lên đôi vai anh.
-Xem tôi đây!
-Ối, ngã mất! Sắp ngã rồi!
…
Anh chấm dứt việc hướng lòng mình về một người con gái kể từ ngày lưỡi dao ấy cắm phập vào cuộc đời anh. Nhưng nếu muốn khép đi tất cả quá khứ thì nó vẫn day dứt mãi không nguôi.
Phải chăng vì bất lực không thể dung hòa giữa “trung” và “ái tình” mà anh đã gạt đi những cảm xúc thuở đầu ấy? Chọn một cách giết chết lòng mình, chối bỏ nó liệu có phải là một cách hay?
Anh không hận một ai, đấy không là người con gái xuất hiện trong đời làm anh dao động, không hận cái cách người võ sĩ khi sống phải kìm nén tình cảm mà anh căm hận chính bản thân anh.
Bị chia trí bởi ý nghĩ về một người con gái, giận dữ khi đã để tình yêu phát sinh, và cả đời chẳng mong muốn gì hơn là có thể ở bên cạnh phụng sự tôn chủ, ngoài nó ra thật anh không cần gì cả sao?
Gió yêu tự do và chỉ muốn bay cao theo đuổi lý tưởng.
Rồi một ngày nọ, ngọn gió dừng chân, cảm thấy mình phải có trách nhiệm chăm sóc cho một bông hoa.
Đó là khi cô bước vào đời anh, cũng thật nhẹ nhàng tựa cơn gió thoảng.
Một thiếu nữ. Chứng kiến cô lớn lên từng ngày, cô cao hơn, xinh đẹp hơn, mái tóc mềm và thoang thoảng hương thơm, bóng dáng bé nhỏ ấy đã ở bên anh qua ngày tháng và tưởng chừng sẽ trải dài đến vô tận.
Nhưng quãng đời ngắn ngủi, ai biết được bao giờ ta nhắm mắt giã từ?
Nhưng cô mong thời gian hãy để cô được bên Người mãi mãi, “tôi muốn cận kề nơi gần với sinh mạng của sư phụ, tôi là một võ sĩ chân chính”.
Về phần anh, anh chăm sóc cho cô bé con chu đáo như người cha nuôi dưỡng con trai mình, thật vui vì những ngày cùng cô bé chơi đùa, que xôi viên dưới tán cây rợp bóng mát trưa hè, rằng nhai không kỹ sẽ bị hư bụng, ghì chặt cô vào lòng để xoa dịu nỗi đau, lao nhanh người như một cơn gió khi chẳng còn nhìn thấy bóng hình cô, anh biết cô đang gặp hiểm nguy, trong ánh nắng chiều nhạt nhòa cùng cô bước trên cánh đồng xanh ngút ngàn vô tận, dịu dàng lau đi những giọt nước mắt ngày cô khóc thay anh,…
Và luôn như thế, anh không muốn cô ở lại bên anh nữa
“Kamiya lẽ ra phải được sống thảnh thơi dưới thân phận con gái, vậy mà vì tôi quá kiêu ngạo, tự cho mình không thể thua mà xoay chuyển cả vận mệnh của cô
Nếu cô chết, tôi thật không biết phải làm sao đây?”
“Rời khỏi đây đi, Kamiya”
Đừng ở lại nơi nào ta có thể chết trong nhát kiếm kẻ thù.
Đừng ở lại nơi những gian khổ, khắc nghiệt trên chiến trường quật ngã ta.
Đừng ở lại nơi ta bất mãn về thế cuộc đổi thay, bởi ta cần gì phải biết đến chúng.
Đừng ở lại bất cứ một nơi nào vốn không dành cho một cô gái.
Nhưng …
“Tôi mong được ở bên cạnh sư phụ với thân phận một người đồng đội, vì nguyện vọng lớn nhất của tôi chính là được giúp đỡ Người dù chỉ là một chút trong sự nghiệp báo quốc”
Cô chọn cách ở lại.
Một tấm lòng anh chỉ có thể hiểu một phần nhỏ nhoi, với cô đã là niềm hạnh phúc vĩnh viễn.
Vì Người là một võ sĩ chân chính và bởi Người biết “trung nghĩa” và “ái tình” không thể đứng chung mà đã tự giết đi tình cảm của bản thân mình.
Ngày xanh nối nhau qua, lối suy nghĩ giản đơn khiến anh cho rằng cô là một người anh yêu thương như đứa em trai, anh không nhận ra cô đã trưởng thành, không nhận thấy sự thay đổi trong cô, không hay biết cô bé nay đã trở thành thiếu nữ.
Và trong căn phòng sám hối, khi anh lặng lẽ ngắm nhìn cô ngồi thật bé nhỏ bên anh. Một cảm xúc len nhẹ vào lòng, anh hiểu tình cảm của cả hai không là tình yêu chúng đạo, bởi vì cô là con gái. Nhưng, chỉ có như thế, trái tim người võ sĩ ấy không nhận biết bởi cô bé ngồi bên anh là một cô gái, thì tình cảm ấy chính là tình yêu thuần khiết giữa hai con người.
Và khi anh cầm thanh nến trên tay soi sáng gương mặt cô say ngủ, anh cảm nhận được một điều gì sâu thẳm trong anh bất chợt tan ra, vụn vỡ.
Người đã nhận ra và rơi nước mắt sau mười ba năm dài không còn khóc nữa, mười ba năm chàng kiếm sĩ tận trung nén chặt lòng mình, đã đợi chờ đến ngày người con gái quay trở lại. Gương mặt bình thản ngủ yên bên giáp trụ và hơi ấm chàng khoác lên cho cô chiếc áo bông, sưởi lấy cơ thể buốt lạnh lặng nghe thời gian trôi…
Một chuyện tình không là những nụ hôn, không chứa trong nó những lời nồng thắm, không mang lại những cảm xúc bùng cháy mãnh liệt, không một điều gì ta thường nhận thấy ở những đôi tình nhân,…
Câu chuyện ấy là những ngày cả hai đồng cam cộng khổ, cùng nhau chiến đấu trên chiến trường, chiến đấu với cái chết, là nghĩ cho nhau bất chấp bản thân mình, cảm xúc mình.
Điều gì là tốt nhất cho đối phương, là để Người được hạnh phúc hơn bất cứ ai…
Câu chuyện ấy cứ nhẹ nhàng trôi, như tình yêu của hai đứa trẻ, trong sáng và dịu dàng. Và cứ thế khi ngày tháng dần qua, với anh, cô vẫn là người quan trọng nhất, với cô, anh vẫn là người cô muốn ở bên bảo vệ cho đến cuối đời. Anh không nhận ra tình cảm đó, nhưng chỉ cần anh được bình an, thế là đủ.
Vứt bỏ thân phận nữ nhi của mình, sống cùng anh như một võ sĩ chân chính, tự nhủ trong lòng hãy gạt đi những tình cảm con gái ấy, Tominaga Sei cũng có một lý tưởng “dùng thanh kiếm bảo vệ thứ cần bảo vệ, cho dù có bị gọi là ác quỷ cũng không màng”.
Hai kẻ tựa như nhau và sinh ra là để dành cho nhau
Tôi chờ
Cho đến ngày gió cài lên hoa chiếc trâm anh đào…
Mạn phép lấy bài này của bạn AmiYagi cho mọi người cùng đọc ^^, thực sự là quá tuyệt vời
Cre: http://shimotsukihisoka.blog125.fc2.com |