|
Tác giả : [email protected]
Chương 6.2:
Thứ bảy – một tuần trước khi Ngạo Long đi Đại Lục, một bữa tiệc rất lớn được tổ chức tại biệt thự Gia Phát của nhà họ Huỳnh, mừng Huỳnh Gia bước sang tuổi 59, mọi người đều tề tựu đông đủ.
Huỳnh Gia cười nói hớn hở cùng các người vợ chào đón khách, dù sắp bước sang tuổi lục tuần nhưng trông ông vẫn rất phong độ. Buổi tiệc năm nay đặc biệt khác với mọi năm, không tổ chức ở nhà hàng Đỉnh Thiên nơi Tuấn Hạo quản lý với đầy đủ từ trên xuống dưới các anh em, mà lại như một buổi tiệc gia đình, chỉ hiện diện những thành viên chủ chốt của xã đoàn cùng một số đối tác quan trọng của Huỳnh Gia mà thôi.
Đèn bật sáng trưng, tiếng nhạc thánh thót, tiếng cười nói rộn ràng. Buổi tiệc được tổ chức theo kiểu Tây Phương, một dãy bàn dài bày la liệt đồ ăn thức uống nằm bên cạnh hồ bơi, kế bên là một chiếc bánh sinh nhật khổng lồ đang đợi chủ nhân thắp nến. Từ nơi chiếc bánh nhìn xuống, phía dưới bậc tam cấp là một lối đi nhỏ dẫn thẳng đến khoảng sân rộng hình tròn cách đó khoảng 10m, khoảng sân được lát đá hoa cương đen bóng. Hai hàng cột thấp quấn voan màu trắng chễm chệ hai bên lối đi và bao quanh khoảng sân, phía trên cột là những cành hoa cùng màu được cắm khéo léo. Xung quanh khoảng sân là hàng loạt ngọn đèn vàng tạo cảm giác mờ ảo, mê hoặc, xen kẽ có vài trụ đèn xoay - loại dùng trong các sàn khiêu vũ. Những chiếc bàn nhỏ với ghế trắng xinh xắn được để rải rác bên ngoài khoảng sân và lối đi, trên những tán cây, các dây đèn màu buông xuống, liên tục nhấp nháy làm cho khung cảnh thêm phần đẹp mắt. Bên trong nhà cũng được trang hoàng khá lộng lẫy, chùm đèn pha lê lớn chính giữa nhà tỏa ánh sáng mê hoặc, khắp nơi đầy hoa tươi, hương hoa sực nức.
Trong nhà, nơi sát cửa sổ, Tuấn Hạo cùng Thủy Tiên tay trong tay tiếp chuyện một số vị khách quen. Thủy Tiên trong chiếc váy hai dây màu đen, thân trước đính đầy những hạt kim sa chiếu lấp lánh, mỉm cười rạng rỡ, trông cô thật nổi bật. Ánh mắt Tuấn Hạo lúc này trông thật dịu dàng, dường như những tia nhìn sắc lạnh mọi ngày chưa hề tồn tại nơi đôi mắt ấy.
Ông Nhân cười hiền hòa nhìn hai vợ chồng Tuấn Hạo:
_ Hai năm không gặp, con càng ngày càng xinh đẹp đó Mel. Con về mới hơn một tháng mà Tuấn Hạo sắp thành một người khác rồi, nó cứ như chàng trai trẻ đang yêu tràn đầy sức sống! Thấy hai đứa vậy chú cũng mừng, vợ chồng ăn đời ở kiếp với nhau, có gì thì cùng nhau giải quyết, đừng có cứ giận là bỏ đi, thoắt cái hai năm, chú cứ tưởng con không thèm về nữa chứ!
Ông nhìn sâu vào mắt Thủy Tiên dò xét, cô mỉm cười lễ phép:
_ Vâng, con biết, hai năm qua, tuy xa nhau, nhưng chúng con đã hiểu nhau thêm rất nhiều, giờ không gì có thể khiến chúng con xa nhau đâu, chú cứ an tâm,cám ơn chú đã luôn quan tâm giúp đỡ Tuấn Hạo!
Ông Nhân háy mắt:
_ Chuyện nên làm, chuyện nên làm!
Rồi ông nhanh chóng rời đi, nhường lại không gian riêng cho đôi vợ chồng trẻ, miệng vẫn mỉm cười vui cho niềm vui của bọn họ.
Ở xa xa góc gần hồ bơi, Hiểu Phong cùng hai cô gái xinh đẹp đang cười đùa mơn trớn lả lơi, chẳng quan tâm gì đến ánh mắt khó chịu của mọi người xung quanh, chưa nhập tiệc mà cả ba cứ nốc rượu ừng ực. Thỉnh thoảng rời mắt khỏi hai cô gái, Hiểu Phong lại vô thức hướng về phía hai vợ chồng Tuấn Hạo, ánh nhìn là lạ xen lẫn nét đau thương.
Chợt một khối màu đỏ to lớn đột ngột xuất hiện che mất tầm nhìn của anh, Hiểu Phong khẽ nhíu mày. Áng trước mặt anh là một chiếc đầm vải nhún ngang gối màu đỏ, bên hông có một bông mẫu đơn to tướng, anh từ từ lướt mắt nhìn lên, chiếc áo cúp ngực để lộ bờ vai trần thon thả, chiếc cổ cao thanh tú, một gương mặt quen quen với cái đầu tóc ngắn xoăn tít, anh thoáng giật mình. Cô gái trẻ nheo nheo mắt, huơ huơ tay trước mặt anh, chẳng thèm để ý gì đến sự khó chịu của hai cô gái kế bên, khiến Hiểu Phong gần như há hốc mồm.
_ Chào anh!
Hiểu Phong vội lờ đi xem như không thấy, tiếp tục quay sang cười cười nói nói với hai cô gái. Cô gái lạ vẫn không bỏ cuộc, cô nghiêng đầu nhìn thẳng vào Hiểu Phong:
_ Anh không nhớ tôi à, bữa trước, ở trên xe…
Không đợi cô gái lạ nói hết câu, Hiểu Phong bực bội xô mạnh ghế, đứng dậy bỏ đi, hai cô gái bên cạnh ngơ ngác nhìn theo. Thấy Hiểu Phong bỏ đi, cô gái lạ vội lót tót theo sau.
Hiểu Phong đi một mạch về phía sảnh chính của ngôi biệt thự, đến cửa, đột nhiên anh quay phắt người lại, cô gái lạ không dừng kịp, đâm sầm vào anh. Hiểu Phong vội đẩy cô ra, trừng mắt giận dữ:
_ Cô làm gì vậy, tại sao cô lại ở đây? Mau biến khỏi mắt tôi, bằng không tôi gọi bảo vệ!
Những tưởng cô gái sẽ mặt ủ mày chau mà bỏ đi, Hiểu Phong nhếch mép nặn ra một nụ cười mỉa mai, nhưng ngay lập tức nụ cười đó đông cứng lại.
_ Tôi không nghe lời anh như lần trước nữa đâu! Lần trước anh hại tôi đứng chờ xe cả tiếng đồng hồ.
Cô gái nheo nheo mắt cười:
_ Mà anh nổi giận trông càng đẹp, tôi thích thế!
Cô gái thản nhiên trả lời Hiểu Phong, khiến anh chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm than “trời” trong bụng, vừa định quay bước tiếp tục bỏ mặc cô thì có tiếng Doãn Nhi vang lên:
_ Tiểu Linh, nãy giờ cậu biến đi đằng nào vậy?
Doãn Nhi từ xa nhanh chân bước tới, nhìn thấy Tiểu Linh và Hiểu Phong đang đối diện nhau, cô thoáng giật mình, kéo mạnh Tiểu Linh về phía mình:
_ Tiểu Linh, sao cậu…
Doãn Nhi đưa ánh mắt lo ngại về phía Hiểu Phong, Hiểu Phong hừ mũi:
_ Thì ra là bạn của cô Út, hèn gì… An tâm, tao không hứng thú với loại con gái này đâu!
Nói rồi quay lưng đi một nước bỏ lại Doãn Nhi ngớ người cứ hết nhìn về phía Hiểu Phong, lại xoay nhìn về phía cô bạn đang lơ ngơ mỉm cười đầy tình ý.
_ Doãn Nhi, Tiểu Linh! – Ngạo Long và Lệ Giang tay trong tay tình tứ hướng về phía hai cô em.
Hai cô gái vội quay lại, xoe tròn mắt:
_ Woaaaaa! – Cả hai đồng thanh.
Ngạo Long nhoẻn miệng cười hiền từ, Lệ Giang cũng khúc khích:
_ Hai đứa làm gì mà ghê vậy?
_ Chị Lệ Giang hôm nay đẹp quá, khác hẳn thường ngày, anh Ngạo Long cũng vậy, cái áo vest đỏ này thật hợp với anh, hai người xứng đôi quá, đúng là Kim Đồng- Ngọc Nữ mà! – Tiểu Linh nhanh nhảu.
Lệ Giang nháy mắt với hai cô em:
_ Nói vậy là bình thường chị không đẹp à?
_ Đâu có, đâu có, bình thường vẫn đẹp, nhưng hôm nay, đặc – biệt – xinh - đẹp! – Tiểu Linh kéo dài giọng.
_ Hai em cũng đẹp mà, Doãn Nhi, em mặc cái đầm xanh này trông tuyệt lắm! – Lệ Giang cười thân thiện, Doãn Nhi cười đáp trả, cô ngắm nhìn thật kỹ Lệ Giang, trong bụng suýt xoa “Chả trách Hiếu Kỳ lại…”.
Hôm nay Lệ Giang mặc chiếc váy ngắn màu đen xen lẫn vài sọc trắng, điểm nhấn chính là chiếc vòng cổ hình rắn, tóc mái được đặc biệt cột gọn phía sau, trông rất quyến rũ.
Ngạo Long không tham gia vào câu chuyện, mà đưa mắt nhìn quanh, ánh mắt anh dừng lại nơi cổng, miệng lại hấp háy nụ cười, ba người còn lại cũng đưa mắt nhìn theo. Nơi cổng, Hiếu Kỳ đang cười tươi rạng rỡ bước vào, đi bên anh là một cô gái lạ, mang nét đẹp dịu dàng trong chiếc đầm dạ hội màu hồng phấn.
Hai người hướng thẳng về phía đám người Ngạo long đang đứng, cô gái hơi e thẹn, Lệ Giang nhìn cô bằng ánh mắt dò xét, Ngạo Long, Doãn Nhi, Tiểu Linh thì đầy ngạc nhiên. Cả bọn mỉm cười chào nhau, Lệ Giang lên tiếng trước:
_ Sao tới trễ vậy? Anh đi cùng ai thế này?
Hiếu Kỳ trả lời tỉnh queo:
_ Bạn!
Rồi anh quay qua cô gái mỉm cười khích lệ, cô gái gật đầu, nhẹ cười bước tới trước:
_ Chào mọi người, tôi là Ella, hân hạnh được gặp!
Mọi người vui vẻ bắt tay chào hỏi, rồi cả bọn kéo về phía hồ bơi.
Nơi hồ bơi, Thiên Tân và Vân Nhi đang hí hoáy lấy thức ăn, vừa lấy, vừa cười đùa khúc khích. Đã lâu rồi hai người mới gặp lại, nên cứ tíu tít bên nhau, bỏ mặc mọi người. Bà Khả Kỳ nhẹ nhàng đến bên đôi bạn, nheo mắt ngắm nhìn Vân Nhi quý phái trong chiếc đầm dài lệch vai màu tím sẫm, bà khẽ lên tiếng:
_ Sáu tháng không gặp trông con xinh hẳn ra? À nghe Thiên Tân nói thời gian qua con đi tu nghiệp, giờ đã chính thức trở thành Đại Luật Sư đúng không, bác chúc mừng con!
Vân Nhi mỉm cười khiêm tốn:
_ Dạ, bác quá khen, con chỉ cố gắng hết sức mà thôi!
Bà Khả Kỳ cười tiếp:
_ Con về rồi thì gắng sức giúp Tiểu Tân nhé, nay mai bác sẽ nói với bác trai mời con làm luật sư cố vấn cho xã đoàn!
Vân Nhi gật nhẹ đầu:
_ Dạ, con sẽ cố gắng!
Cô quay sang Thiên Tân, anh mỉm cười đáp lại với cái nháy mắt khích lệ.
Bà Khả Kỳ đột nhiên bỏ mặc hai người, bước nhanh về phía cổng, miệng cười thật tươi, tay dang rộng chào đón. Một người đàn ông từ phía ngoài cổng đi vào, nhác thấy bóng bà Khả Kỳ, cũng làm động tác tương tự, dang rộng hai tay, phía sau ông là hai cô gái trẻ.
Họ trao nhau một cái ôm xã giao.
_ Anh Hùng, cuối cùng anh đã đến!
_ Khả Kỳ! Nhiều năm không gặp em vẫn đẹp như xưa!
Bà Khả Kỳ khẽ cười:
_ Còn anh cũng vẫn khéo nịnh đầm!
Nói rồi bà liếc nhìn ra phía sau, mỉm cười với hai cô gái, đoạn chỉ tay vào cô mặc chiếc đầm ôm đơn giản màu đen:
_ Chắc đây là Tiểu Nhã! Còn đây hẳn là Tiểu Anh! – Ngón tay của bà lại lướt về phía cô gái còn lại.
Phương gia cười ha hả:
_ Em đúng là hay thật, đến giờ ánh mắt vẫn vô cùng sắc bén! Tiểu Nhã, Vũ Anh, mau đến chào cô Khả Kỳ, đây chính là vị cố nhân mà ba đã nói!
Hai cô gái nhích lên phía trước, khẽ gật đầu chào người bạn của ba.
Chọn một cái bàn khá gần nơi khoảng sân khiêu vũ, cả bốn người ngồi xuống, bà Khả Kỳ đưa mắt nhìn kỹ Thanh Nhã suýt xoa:
_ Tiểu Nhã càng lớn càng đẹp, chút xíu nữa là cô đã không nhận ra, cũng may con rất giống mẹ!
Thanh Nhã đưa ánh mắt bối rồi nhìn cha, Phương gia giải thích:
_ Con sinh tại Hồng Kông, cô Khả Kỳ biết con từ khi con còn ở trong bụng mẹ. Đến khi con hai tuổi, chúng ta mới di dân sang Hà Lan.
Bà Khả Kỳ ngắt ngang lời ông:
_ Tôi quả thật tự khâm phục mình, tôi thật khéo lựa mà!
Rồi bà mỉm cười, Phương gia cũng cười đáp trả trong khi Thanh Nhã lại bối rối, khó hiểu trước cái cười đầy ẩn ý của hai người.
Vũ Anh từ nãy đến giờ chẳng chú ý gì đến cuộc chuyện trò của người lớn, cô cứ ngó dáo dác xung quanh, ngắm nhìn mọi người, chợt quay sang Tiểu Nhã, cô kéo tay:
_ Chị hai, chúng ta đi lấy thức ăn đi!
Thanh Nhã khẽ giật mình, nguýt Vũ Anh vì thái độ vô phép của cô. Phương gia vội cười trừ với bà Khả Kỳ:
_ Em thông cảm, cô Út của anh được nuông chìu quá nên đâm hư rồi!
_ Không sao, tuổi trẻ mà, ngồi đây nghe hai người già kể chuyện xưa thì buồn chán lắm! Đi đi hai đứa!
Nói rồi bà Khả Kỳ khoát khoát tay, hai cô gái đứng dậy, khẽ gật đầu chào, rồi dắt tay nhau đi.
Vũ Anh tíu ta tíu tít kéo Thanh Nhã tới bàn buffet, với tay lấy cho mình và chị Hai ly rượu vang trắng, rồi cùng lơ đãng ngắm nhìn toàn cảnh buổi tiệc sang trọng của nhà họ Huỳnh. Cả hai không biết rằng gần đó, có một chàng trai nãy giờ không hề rời mắt khỏi hai người, đôi mắt đầy ngạc nhiên, trong đáy mắt ánh lên niềm vui sướng.
_ Tiểu Tân.
Tiếng nói của Vân Nhi vang lên kéo Thiên Tân về với thực tại.
_ Làm gì mà nhìn người ta dữ thế?
Vân Nhi nheo nheo mắt trêu anh, Thiên Tân miễn cưỡng rời mắt khỏi cô gái mặc đầm đen đơn giản, không phục sức gì thêm, chỉ mỗi đôi bông tai chiếu lấp lánh, ở cô toát lên một vẻ đẹp thuần khiết, không lẫn vào đâu được:
_ À, hình như là người quen!
_ Người quen à, anh quen cô ấy lúc nào sao em không biết? – Vân Nhi gặng hỏi, thoáng ghen tỵ.
_ Không, vô tình thôi, gặp chỉ một lần.
Giọng Thiên Tân nghe có vẻ tiếc nuối.
_ Gặp có một lần mà lại nhớ như in thế à, không phải anh có tình ý với người ta chứ? – Vân Nhi lại hỏi dồn
Câu hỏi của Vân Nhi khiến Thiên Tân giật mình:
_ Làm gì có, chỉ là tự nhiên nhớ ra thôi. Thôi, chúng ta đi tìm chỗ ngồi nào!
Nói rồi, anh vội kéo tay cô đi, không để cô hỏi gì thêm.
Đứng không một hồi cũng chán, Vũ Anh huých vào tay Tiểu Nhã:
_ Chị Hai, mình đi lấy chút thức ăn đi, ở đây không quen ai, thật là chán, sao ba lại cứ phải buộc chúng ta đến đây nhỉ? Haiz, hi vọng thức ăn hợp khẩu vị.
Nói rồi không đợi Thanh Nhã kịp trả lời, Vũ Anh đã xăm xăm một mình đi về phía bàn buffet. Hiện nơi đây chỉ bày nước uống và một ít thức ăn nhẹ, cô nhón tay định lấy một cái bánh hạnh nhân thì đụng trúng một bàn tay cũng đang trờ tới cái bánh. Hoảng hồn cô vội giật tay lại, ngước nhìn người bên cạnh, một chàng trai hơi gầy, dong dỏng cao đang nhìn lại cô, cô vội cụp mắt xuống.
_ Đây, cô lấy trước đi! – Chàng trai đưa cái bánh về phía Vũ Anh.
_ Cám ơn anh! – Cô mỉm cười ngẩng đầu nhhìn lên bắt gặp đôi mắt của chàng trai, đôi mắt ấy thân quen đến lạ lùng khiến cô sững sờ.
_ Cô gì ơi! – Chàng trai thấy cô cứ ngẩn người bèn lên tiếng gọi, Vũ Anh vội chớp chớp mắt, đưa tay đón lấy cái bánh, gật nhẹ đầu.
Chàng trai quay sang lấy một cái bánh khác rồi dợm bước rời đi, Vũ Anh vội lên tiếng:
_ Tôi là Vũ Anh, còn anh?
Chàng trai thoáng ngỡ ngàng:
_ Tôi là Dương Tranh, hân hạnh gặp cô!
Nói rồi anh khẽ mỉm cười, xoay lưng đi mất.
Hơn bảy giờ tối, cánh cổng lớn nhà họ Huỳnh dần khép lại, từ trong nhà, ông Huỳnh cười nói vui vẻ bước ra, hướng thẳng về phía hồ bơi, ông đang sánh vai cùng ba người khách lạ, phía sau là đám chú bác. Đi ngang qua chiếc bàn nơi bà Khả Kỳ đang ngồi, ông dừng lại gật đầu chào người khách, bà Khả Kỳ vội giới thiệu:
_ Đây là anh Lực Hùng, bạn cũ của em, mới từ Hà Lan về. Anh Hùng, còn đây là Hạo Thiên, ông xã của em!
Cả hai người tay bắt mặt mừng, Huỳnh Gia lên tiếng:
_ Phương Lực Hùng – Long đầu của xã đoàn Hùng Long, nghe danh anh lâu rồi, bây giờ mới may mắn được gặp!
_ Không dám, không dám! – Ông Hùng mỉm cười, hướng mắt về người đàn ông phía sau Huỳnh Gia ngờ ngợ. Thấy thế, Huỳnh Gia khẽ cười:
_ Đây là Diệp Thăng – Long Đầu của xã đoàn Vạn Hưng, bạn của tôi, hôm nay anh ấy đến đây cùng vợ và con gái.
Cả ba người phía sau cùng gật đầu chào ông Hùng, ông cũng khẽ chào đáp lễ.
Huỳnh Gia chợt cười ha hả:
_ Thôi, màn chào hỏi cứ từ từ, mọi người tự tìm hiểu nhé, tôi phải đi khai tiệc đây, đã trễ rồi.
Ông quay sang Diệp Gia:
_ Tất cả là tại anh đấy, ai đời sinh nhật bạn mà lại đến trễ.
Diệp gia khẽ liếc mắt về phía con gái rồi cười cầu hòa:
_ Tôi biết rồi, lát tôi sẽ chịu phạt với anh mà!
_ Nhớ đấy! – Huỳnh Gia lại cười ha hả, đưa tay về phía bà Khả Kỳ, bà nhẹ nhàng nắm lấy tay ông.
_ Tất cả mọi người tự tìm chỗ ngồi đi nhé, tôi xin phép! - HUỳnh Gia huơ huơ tay ra hiệu.
Nói rồi ông cùng bà vợ Cả, tay trong tay bước thẳng về phía chiếc bánh khổng lồ.
Một dàn nhạc ở chếch về phía bên trái hồ bơi khẽ dạo lên khúc hát Chúc mừng sinh nhật. Hồ bơi cứ như một sân khấu nhỏ, Huỳnh Gia cùng bà Khả Kỳ hướng mắt về phía mọi người, nắm chặt tay nhau, ông lên tiếng:
_ Huỳnh Hạo Thiên tôi hôm nay thật sự rất vinh hạnh, xin cám ơn mọi người đã có mặt ở đây cùng tôi mừng sinh nhật. Tôi không nhiều lời, chắc hẳn mọi người cũng đói rồi, mời mọi người nhập tiệc!
Bên dưới lập tức nhao nhao lên:
_ Đốt nến, đốt nến đã chứ!
Huỳnh Gia cười xòa đầy thân thiện:
_ Tôi tính bỏ qua, chẳng muốn mọi người biết tuổi mình, vậy mà mọi người cũng không tha.
Nói rồi ông và vợ cùng thắp sáng 59 cây nến nhỏ trên chiếc bánh sinh nhật năm tầng của mình. Hướng về phía đám đông, hai người cùng chung tay xốc mạnh chai sâm banh do người phục vụ vừa mang tới.
_ Bùng!
Nắp chai sâm banh bắn mạnh lên cao, hai vợ chồng cùng nhau rót đầy tháp ly bên cạnh, những ly rượu nhanh chóng được mang đến từng bàn. Mọi người nâng ly hướng về phía gia chủ, cùng nhau hô to:
_ Chúc mừng sinh nhật Huỳnh Gia!
Ai nấy đều uống cạn, vợ chồng Huỳnh Gia cũng nâng ly, nhấp khẽ môi, rồi hướng về chiếc bánh, ra sức thổi tắt hết 59 ngọn nến mỉm cười nhìn nhau đầy hạnh phúc. Một khúc nhạc dìu dặt vang lên, HUỳnh Gia dịu dàng dắt tay vợ, bước xuống lối đi hướng thẳng đến khoảng sân lát đá hoa cương, cả hai bắt đầu những bước nhảy nhịp nhàng, lả lướt bên nhau trông thật duyên dáng, không khí dường như ngưng đọng lại, mọi người trầm trồ ngắm nhìn.
............................................................................................................................................................
Chỉnh sửa: [email protected]
[Kites.vn] Bài viết được thực hiện bởi thành viên Kites, vui lòng ghi credit khi copy lên blog và các web khác. Cảm ơn! |
|