Ở cuối con đường mang tên gọi cô đơn kia
Dẫu có thét gào em vẫn mãi chìm trong sự đơn độc
Nhưng anh đã đến bên em như một phép màu
Vì thế hôm nay em sẽ yêu anh nhiều hơn, nhiều hơn cả ngày hôm qua
Tại đài truyền hình KBS
- “Này… đừng có lo nữa mà… tay anh lạnh hết rồi này…” – Joo nắm tay Chansung nói khi cả hai cùng nhau ngồi trong phòng chờ của một chương trình radio về đêm
- “Không run sao được, đây là lần đầu tiên anh làm DJ đó…” – Chansung nhìn chầm chầm vào những lời thoại được biên soạn sẵn trên tay
- “Em ở đây mà… Không sao đâu, em sẽ ủng hộ tin thần cho anh” – Joo vỗ mạnh vào vai Chansung nói
- “Aida… đau, em làm gì đánh mạnh vậy?”
- “Tới giờ phát thanh rồi, mời hai người sang phòng thu” – Ngay lúc ấy một nhân viên vào thông báo
- “À vâng, chúng tôi biết rồi” – Cả Joo lẫn Chansung đồng thanh nói
- “Được rồi, bình tĩnh nhé, em sẽ đứng ngoài xem anh một lúc, lát nữa em sẽ vào…” – Joo đi đằng sau Chansung và đấm nhẹ vào lưng cổ vũ
- “Vào luôn với anh đi…”
- “Không được, anh phải làm cho thật tốt thì em mới vào… nhanh đi…” – Joo vừa nói vừa đẩy nhẹ Chansung vào phòng thu
Tính tong… chiếc đèn phía trên cánh cửa phòng thu được bật lên báo hiệu cho việc ghi hình bắt đầu…
- “Xin chào tất cả mọi người, tôi lè… à… tôi là DJ mới của chương trình radio ngày hôm nay – Hwang Cha… Chansung…” – Vì là lần đầu thử sức trong công việc này nên Chansung có một chút hồi hộp, anh cứ liên tục nói vấp trong phần giới thiệu của mình… nhưng cái cách Chansung nói thật sự rất có duyên, dù phạm lỗi nhưng cũng khiến cho người ta bật cười chứ không hề thấy chán ghét… điều đó cũng khiến Joo bớt lo lắng phần nào…
- “Em vào được rồi đấy” – Một nhân viên khác nói nhỏ với Joo
- “À vâng” – Và rồi cuối cùng cô nàng cũng bước vào phòng thu, lúc này Chansung mới thật sự thở phào nhẹ nhõm… Anh lập tức giới thiệu
- “Vâng, vì đây là chương trình radio đầu tiên của tôi, nên tôi đã mời một người bạn đến đây để giúp tôi bớt căn thẳng… và người đó chính là Joo – nữ diễn viên đang rất được yêu thích hiện nay… hú hú…”
- “Vâng xin chào mọi người tôi là Joo ạ…”
- “Theo anh biết thì em vừa hoàn thành xong vai diễn trong bộ phim “Dream High” thế mà em còn chịu đến đây giúp anh thế này… a… thật sự cám ơn em nhiều lắm”
- “Oppa đừng nói vậy mà… giúp đõ bạn bè cũng là chuyện đương nhiên thôi…”
- “Mà hình như vai diễn trong bộ phim lần này của em là một vai phản diện đúng không?”
- “À vâng, vai diễn ấy là một vai diễn cực kì đáng ghét… nhưng mọi người ơi, xin đừng ghét tôi nhé, vì dù sao đó cũng chỉ là vai diễn xuất thôi ạ…”
- “Anh thấy nhiều người ghét em thì càng tốt chứ sao? Như vậy chứng tỏ em diễn xuất tốt mà”
- “Oppa này, sao anh cứ chọc em hoài vậy?”
Sự tung hứng của Chansung và Joo rất tự nhiên khiến cho buổi phát thanh trở nên thoải mái và vui tươi hơn… Suốt quá trình phát thanh, Chansung và Joo đã cố tình không nhắc đến những chuyện hẹn hò hay yêu đương gì đó để tránh một trong hai người buộc miệng lỡ lời thì không hay… nhưng oái ăm thay, đa số thính giả lại tò mò về chuyện tình cảm của cả hai nên cứ liên tục nhắn tin đến đài phát thanh…
- “Chansung oppa à, thật sự anh có bạn gái chưa vậy?”
- “Em thấy anh rất hợp với HyunA noona đó, anh có thấy vậy không?”
- “Joo eonni à, có phải chị đang hẹn hò với anh chàng Doo Joon đóng chung với chị trong phim không vậy?”
…
Nhưng câu hỏi như thế cứ liên tục được gửi đến khiến Joo và Chansung bối rối… thế là họ đành chọn ra một câu hỏi để trả lời…
- “Vâng, tôi thấy có một tin nhắn được gửi tới từ Park Soohye-nim, câu hỏi thế này ‘Em thấy anh rất hợp với HyunA noona đó, anh có thấy vậy không?’, a… quả là một câu hỏi khó trả lời nhỉ vì tuy HyunA là một cô gái dễ thương, nhảy rất đẹp và còn rất sexy nữa nhưng tôi lại chưa bao giờ nghĩ đến việc hẹn hò với cô ấy cả… Joo à, em thấy sao?” - Chansung nhìn sang Joo với ánh mắt dò ý
- “Anh hỏi em hả? Thật ra thì… em thấy được đấy chứ? Anh hãy làm vậy đi” – Joo tinh nghịch trả lời
- “Gì hả? Em nói chơi với anh phải không?”
- “Thử đi mà…”
- “Ok, có lẽ sau hôm nay tôi phải suy nghĩ về điều này rồi… keke”
- “Vâng và phần thứ nhất của chương trình đã trôi qua rồi, chúng ta hãy cùng nhau đến với bài hát “Love Rain” của ca sĩ Kim Tae Woo nhé… hẹn gặp lại mọi người sau ít phút nữa…”
- “Nè, lúc nãy em trả lời kiểu gì vậy hả?” – Chansung quay sang hỏi Joo ngay khi vừa bỏ chiếc phone xuống
- “Chứ anh muốn em trả lời sao đây? À thật ra tôi không muốn điều đó xảy ra chút nào cả vì anh ấy là của tôi à?” – Với lấy chai nước trên bàn, Joo vừa uống vừa trả lời
- “Uhm, thì nói thế đó…” – và đương nhiên anh chàng Chansung lập tức gật đầu đồng ý
- “Anh điên sao… hay là muốn bị Nichkhun oppa giết chết nhỉ?”
- “Biết là vậy nhưng em cũng đâu cần thế?”
- “Em thích vậy đó, anh làm gì em nào…” – Joo thè lưỡi ra trêu chọc Chansung
- “Giỏi nhỉ? Hôm nay còn dám chọc anh à?” – Chansung chồm người sang cốc vào đầu Joo một cái rõ đau
- “Em méc anh hai cho coi, anh đánh em nè…” – Joo vừa xoa đầu vừa nói
- “Anh thách em méc đó… haha”
Cứ thế mà Chansung với Joo cứ tự nhiên đùa giỡn với nhau mà không để ý rằng có rất nhiều người đang đứng xung quanh nhìn họ, chẳng những thế còn có một vài camera đang ghi lại tất cả những hình ảnh ấy nữa…
- “Vâng, thật tiếc là chương trình ngày hôm nay đã kết thúc rồi, mọi người ơi, mọi người thấy tôi làm DJ như thế nào ạ? Tuần sau hãy cho tôi biết câu trả lời nhé, và bây giờ thì… Tạm biệt…” – Chansung vui vẻ chào khán giả rồi bước ra khỏi phòng thu
-“Bọn em về nhé, cám ơn mọi người nhiều ạ…” – Joo và Chansung cúi chào các nhân viên rồi ra về
Sau khi rời khỏi phòng thu, Chansung và Joo quyết định đi tản bộ một vòng rồi mới trở về nhà… Cả hai mặc những bộ quần áo bình thường và đội nón để tránh gây sự chú ý với mọi người xung quanh…
- “Đã lâu lắm rồi anh và em không nắm tay nhau đi giữa phố thế này nhỉ?”
- “Vâng…”
- “Mà này… câu trả lời của em trên radio lúc nãy… có thật không đấy?” – Đột nhiên Chansung quay sang hỏi Joo làm phá đi bầu không khí lãng mạn hiện có
- “Câu nào? Nãy trả lời nhiều câu lắm sao em nhớ”
- “Câu về HyunA đó…”
- “À… anh còn để bụng chuyện đó sao? Đó đương nhiên chỉ là câu trả lời cho qua chuyện thôi… chứ thật ra thì…”
- “Thật ra thì sao?”
- “Thật ra thì lúc đó em muốn hét lên anh ấy là của tôi… được chưa…”
- “Được” – Chansung vừa trả lời vừa nở một nụ cười trên môi
- “À mà… hình như tuần trước Yuri noona có đưa cho em xem tập 1 kịch bản mới của chị ấy phải không?” – Rồi đột nhiên Chansung nhớ ra cái kịch bản mà Yuri đưa cho Joo vào mấy ngày trước
- “À đúng rồi, anh nhắc em mới nhớ đó… Kịch bản ấy hay lắm luôn đó… mà sao anh biết vậy?” – Joo thắc mắc hỏi Chansung
- “Anh biết là chuyện đương nhiên vì vai nam chính sánh đôi với vai nữ chính của em là anh mà…” – Chansung cười một cách thích thú
- “Cái gì? Không phải chứ?”
- “Bộ em không xem phía sau tờ kịch bản ấy sao? Có tên anh đấy…”
- “Thật ra thì em mới xem sơ qua thôi… mà em không tin đâu… sao là anh được chứ?” – Joo vẫn không tin là người sẽ diễn chung với cô lại là Chansung
- “Không tin thì em về nhà lấy ra mà coi đi”
- “Không thể nào… về thôi… nhanh lên…” – Dù Chansung nói thế nào thì Joo vẫn không tin nên cô nhất mực kéo Chansung về nhà mình
--------------------------------------------------
Tại nhà của Joo và Junsu
- “Ơ, hôm nay anh hai lại không có ở nhà sao?” – Joo nói khi phát hiện trong nhà chẳng có ai dù kim đồng hồ đã điểm hơn 2 giờ sáng rồi
- “Hyeong ấy đi công tắc nữa à?”
- “Chắc không, anh ấy đâu nói gì với em… Mà thôi kệ, em phải xem tờ kịch bản ấy trước đã… lý nào lại có tên anh được cơ chứ?” – Joo vội chạy vào phòng lấy tờ kịch bản và ngồi phịch xuống giường đọc nó
- “Bác sĩ Go Joonyoung (Nữ chính): Jung Minjoo - Bác sĩ Kim Doyoon (Nam chính): Hwang… Chan… Sung…. Chuyện gì thế này…” – Sau khi nhìn thấy bản phân vai tạm thời ở cuối trang Joo vội hét lớn lên
- “Sao hả? Đúng chứ?” – Chansung tựa lưng vào cửa vừa nhóp nhép nhai chocolate vừa nói
- “Anh còn nói… à mà… cái đó… anh lấy đâu ra vậy?” – Joo thắc mắc với nhìn bịch chocolate trên tay Chansung
- “Mới lục trong tủ nhà em chứ đâu” – Chansung tỉnh bơ nói
- “Yah… chết anh rồi, của Junsu oppa đó…”
- “Vậy thì sao? Hyeong ấy cũng thường bảo hyeong ăn mà…”
- “Nhưng cái này thì không được đâu… anh ấy quý nó đến mức bản thân còn không dám ăn đó… anh muốn chết hay sao mà lấy ăn vậy hả?” – Joo vội chạy đến giật lại bịch chocolate từ tay Chansung – “Hix, anh ăn gì mà nhanh vậy?” – Joo nhìn bịch chocolate than thở
- “Anh đói mà, biết sao giờ…”
- “Đói sao không nói em… hix… lát anh ấy về mà nhìn thấy chắc giết anh mất thôi…”
- “Vậy giờ sao? Hay để anh ra ngoài mua bịch khác thế vào vậy”
- “Cái này hình như là chocolate người ta tự làm ở nhà đó… anh mua sao được hả?” – Joo lắc đầu nói với vẻ khó chịu
- “Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, giờ em muốn anh sao đây?”
- “Làm lại cái khác bỏ vào thôi chứ sao? Dù sao anh ấy cũng không ăn… nên chắc không để ý đâu… Trong tủ còn mấy thanh chocolate kìa, anh lấy ra nấu chảy trước dùm em đi, em đi kiếm cái khuôn…”
- “Uhm… anh biết rồi…”
Đang loay hoay trong nhà kho để tìm những cái khay thì đột nhiên Joo ngửi thấy mùi khét và khi quay lưng lại thì cô nhìn thấy khói bốc lên khắp nhà…
- “Chansung à, anh làm gì vậy?” – Joo hét lớn hỏi Chansung
- “Anh… anh có biết đâu, em bảo anh làm tan chảy chocolate nên anh đem chocolate bỏ vào chảo nè… mà không biết sao nó không chảy ra mà nó còn cháy hết thế này…” – Chansung bối rối chỉ tay vào cái chảo đang bốc khói trên bếp kia
- “Anh… không đem nó đun cách thủy mà là… bỏ trực tiếp vào chảo như vậy sao?” – Joo vội chạy đến tắt bếp
- “Ohm uhm…”
- “Hì… anh…” – Joo nở một nụ cười nhìn Chansung và rồi… - “Anh đi chết đi… chỉ được có cái mặt đẹp với dáng cao thôi chứ anh chả được gì hết á” – Joo đánh liên tục vào người Chansung…
- “Nè… coi chừng…” – Trong lúc đánh Chansung, Joo đã không để ý rằng ngay phía sau lưng Chansung là chiếc chảo nóng cháy khét lúc nãy… Nghe Chansung hét lên cô mới nhìn thấy và lúc ấy cô mới dừng tay
- “Kêu anh làm chút chuyện thôi lại thành ra thế này… rõ chán… lại bắt em phải dọn dẹp rồi…” – Joo vừa nói vừa ủ rủ mặt mày cầm cái chảo lên bỏ vào trong bồn rửa chén
- “Thôi được rồi, để anh làm cho…” – Thấy Joo như vậy nên Chansung cũng muốn chuộc lỗi bằng cách giành làm với cô
- “Anh làm? Anh mới mém làm cháy nhà em rồi đó, giờ còn tính làm gì nữa hả? Không cho anh làm đâu, ra kia ngồi dùm em đi…”
- “Em sợ anh làm hư chuyện của em nữa hay là vì thương anh, sợ anh làm mệt nên không muốn anh làm hả?” – Chansung nhếch mép cười hỏi Joo
- “Anh bỏ cái mặt playboy đó của anh đi nghe chưa…”
- “Cũng phải ha, lâu rồi hình như chưa cho em thấy bộ mặt playboy của anh thì phải... Tối nay... em có muốn thấy lại bộ mặt đó không?” – Chansung áp sát mặt mình vào Joo và hỏi một cách khiêu khích
- “Anh... nè... anh... anh làm gì vậy hả?” – Giọng Joo mỗi lúc một lớn hơn khi Chansung dần dần ép sát cô vào tường – “Nè, em không giỡn đâu nha, anh hai mà về lúc này thì...” – Nhưng Joo chưa kịp nói dứt câu thì đôi môi Chansung đã dính chặt vào môi Joo...
- “Sao hả? Mùi chocolate… ngọt chứ?” – Chansung cười một cách thích thú khi nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng của Joo sau nụ hôn - “Em thật là... quen nhau bao nhiêu năm rồi mà sao lần nào anh hôn em em cũng như vậy chứ hả?”
- “Em... không nói với anh nữa... em đi ngủ đây” – Joo dùng dằng bước vào phòng, trèo lên giường nằm và trùm kín chăn lại... Nhưng rồi đột nhiên Joo cảm thấy có một vòng tay đang nằm phía bên kia giường và ôm lấy cô...
- “Thích thật đó...” – Chansung cười tít mắt khi ôm Joo vào lòng như thế này
- “Anh...” – Joo chui đầu ra khỏi chăn nhìn Chansung với ánh mắt hình viên đạn
- “Sao?”
- “Anh còn chưa về nữa... ở đây làm gì? Em muốn đi ngủ”
- “Khuya rồi, về giờ này anh sợ lắm...” – Vừa nói Chansung vừa lấy tay che ngực mình lại tỏ vẻ sợ hãi
- “Sợ... gì chứ?”
- “Sợ có người bắt cóc anh đấy... đâu phải em không biết anh đẹp trai thế này, dễ bị mấy cô khác bắt đi lắm...”
- “Anh ở đây em còn sợ hơn đó... đi về đi...” – Joo xuống nước năn nỉ Chan
- “Không” – Nhưng dù có nói thế nào thì Chansung cũng nhất quyết không chịu về
- “Vậy làm sao em ngủ?”
- “Nhưng anh không muốn về đâu, anh không yên tâm để em một mình thế này mà...”
- “Vậy... xuống dưới đó ngủ đi...” – Hết cách với Chansung nên Joo đành chỉ tay xuống sàn nhà, chỗ cạnh giường của cô
- “Dưới đất sao?”
- “Không chịu thì anh qua phòng Junsu oppa mà ngủ, bên ấy có giường đó...”
- “Thôi được... ngủ dưới đất thì ngủ... nhưng cũng phải cho anh gối chứ?”
- “Chờ đó đi... em lấy cho...” – Joo bỉu môi nói
- “Keke cám ơn em, baby”
- “Nè... của anh đó, an phận mà ngủ dưới đó đi, anh mà mò lên đây thì đừng trách em…” – Joo quăng mạnh một cái gối và một cái chăn xuống cho Chan
- “Được rồi, anh hứa mà…”
- “Hứa rồi đó, vậy thôi, giờ em ngủ đây…” – Joo nằm xuống giường nhắm mắt lại nói
- “Uhm, biết rồi…”
- “Mà nè…”
- “Hả?”
- “Ngủ ngon…” – Joo có nhịn cười nói sau đó quay lưng về phía Chansung
- “Uhm, em cũng ngủ ngon” – Chansung nở một nụ cười mãn nguyện rồi cũng dần chìm vào giấc ngủ…
--------------------------------------------------
Sáng hôm sau…
Lăn lăn lăn… bộp…
Chansung bị đánh thức bởi vì có một cái gì đó đang ôm lấy người anh rất chặt khiến anh nghẹt thở… Mở mắt dậy và nhìn sang bên cạnh… Chansung ngạc nhiên khi nhìn thấy Joo đang ngủ say trong lòng anh…
- “Con bé này, tối qua còn bảo mình là không được mò lên giường… thế mà sáng nay lại tự lăn xuống đây đấy à?”
- “Uhm…” – Rồi đột nhiên Joo mở mắt dậy và nhìn thấy trước mặt mình là Chansung… theo phản xạ, cô hét lên thất thanh và liên tục lấy gối đánh mạnh vào người Chansung – “Yah… em đã bảo anh thế nào hả? Em đã nói là không cho anh leo lên đây mà sao anh vẫn cứ làm thế chứ?”
- “Này… con bé này… đau quá… em bình tĩnh lại coi… em xem thử xem là anh mò lên giường của em hay là em tự bò xuống ôm anh vậy hả?”
- “Hả?” – Giật mình khi nghe lời Chansung nói, Joo ngừng việc đánh Chansung lại và bắt đầu nhìn sang xung quanh… quả thật cô đang ngồi dưới sàn nhà… như vậy… có nghĩa là cô mới thật sự là người “xâm phạm” Chansung trước… Giờ đây dáng vẻ “hung dữ” của Joo đã không còn nữa mà thay vào đó là vẻ mặt xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm một cái lỗ nào đó để chui xuống trốn mà thôi…
Joo bắt đầu trèo ngược lại lên giường và lấy chăn trùm kín người lại…
- “Này… sao vậy?” – Chansung bật cười khi thấy cảnh tượng đó, anh bắt đầu trêu chọc cô bằng cách leo lên giường và dùng tay kéo tấm chăn ra khỏi người Joo…
- “Yah, đừng có phá em, để em yên” – Nhưng Chansung cố giật tấm mềm ra bao nhiêu thì Joo càng cố kéo nó lại bấy nhiêu…
- “Thôi được rồi… không giỡn nữa… hết vui rồi…” – Rồi đột nhiên Chansung đứng phắt dậy nói với giọng bực bội – “Em làm cho rõ đi, anh mới là người bị hại đó, quá đáng…”
- “Anh giận hả? Em xin lỗi mà… em…” – Joo hé mở chiếc chăn ra nhìn Chansung và dùng tay lay lay vạt áo anh…
- “Muốn anh hết giận không?” – Chansung quay lại và áp sát mặt mình vào mặt Joo
Không nói gì Joo chỉ khẽ gật đầu
- “Vậy thì trả lãi cho anh đi…”
- “Thế nào chứ?”
- “Cho anh…”
- “Joo à… em làm gì mà nhà bếp lộn xộn vầy nè…” – Chansung chưa nói hết câu thì đột nhiên cả hai nghe được tiếng Junsu vọng từ bên ngoài vào…
- “Chết rồi… anh hai… anh hai về rồi…” – Joo hốt hoảng nói với Chansung
- “Về… sao về nhanh thế không biết… chết rồi, anh ấy mà thấy anh ở đây chắc giết anh mất” – Chansung cũng hoảng không kém gì Joo…
- “Joo à, em chưa dậy sao?” – Không nghe tiếng trả lời, từ bên ngoài Junsu vẫn tiếp tục hỏi
- “À, vâng, em dậy rồi…” – Bất đắc dĩ Joo phải trả lời – “Giờ em ra ngoài đánh lạc hướng anh ấy, anh tìm cách chuồn đi… rõ chưa?” – Nói xong Joo vội bước ra ngoài… Còn mình Chansung trong phòng, anh vội nhắn tin cho Changmin – quản lý của anh – đến đón rồi cũng lập tức nhảy ra ngoài theo lối cửa sổ
--------------------------------------------------
Trong khi đó, Yuri thức dậy nhưng lại không thấy Nichkhun bên cạnh mình, cô vội bước xuống giường và đi một vòng quanh nhà tìm kiếm nhưng cũng không thấy... Vậy là những điều cô suy nghĩ tôi qua không phải là dư thừa... Nichkhun đã thật sự đi tìm Victoria...
- “Chị dâu, hôm nay dậy sớm vậy?” – Chansung từ ngoài cửa bước vào
- “Ơ, Chan à... giờ này cậu mới về à?” – Yuri giật mình bởi sự xuất hiện của Chansung
- “À, dạ, tối qua em có một show truyền hình thực tế nên sáng nay mới xong...” – Chansung cố tìm cớ biện minh cho sự “mất tích” của mình tối qua
- “Em vất vả quá… ăn gì không để chị ấy cho…”
- “À dạ thôi… em đi ngủ chút đây... ủa mà Khun hyeong đi làm rồi à? Sớm thế?” –Chansung quay sang hỏi Yuri khi không nhìn thấy Nichkhun
- “Uhm, đi rồi... hôm nay có tí việc ấy mà...” – Yuri thoáng buồn đáp lại Chansung - “Mà thôi, em đi nghỉ đi, chị ra ngoài mua chút đồ đây…”
- “Dạ… mà nè…” – Chansung nhìn thấy Yuri ra ngoài với hai bàn tay không nên anh định kêu cô lại nhưng cô đã nhanh chân đi mất rồi – “Bà chị này hôm nay sao vậy? Ra đường mà không mang theo gì hết sao?”
|