Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: thoathan
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Cổ Đại] Không Muốn Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Khí Phi Tái Nan Cầu | Phôi Phi Vãn Vãn (DROP tạm thời)

  [Lấy địa chỉ]
81#
 Tác giả| Đăng lúc 12-1-2013 04:41:11 | Xem tất
Chương 76: Mang điểm tâm cho hắn.








Chọn vị trí ngay sát cửa sổ ngồi xuống, Tiết Vị Ương khéo léo mở miệng: “Vẫn giống như trước đây, thật nhanh nhẹn.”

“Vậy tốt rồi!” Tiểu nhị cười lui xuống.

Chỉ sau chốc lát, trà đã được mang lên. Đồng thời trên mặt bàn cũng được bày ra những món điểm tâm thật màu sắc. Bánh nhu tô [1] hồng nhuận, bánh bao thủy tinh, nịnh hương nhuyễn cao [2]…

[1] “nhu tô” bánh sữa làm từ bột gạo nếp.

[2] “nịnh hương nhuyễn cao” bánh bột lọc mềm ướp hương chanh.

Ta cảm thấy trong hốc mắt nóng lên, những thứ này, trước kia Phượng Lê Mạch đều đem cho ta nếm qua.

Tiết Vị Ương cầm lấy một chiếc bánh cao thủy tinh, cắn một miếng, nói: “Loan Phi, ngươi cũng nếm thử đi, điểm tâm nơi này hương vị rất ngon. Trước đây, ta cùng với ca ca thường xuyên tới nơi này ăn, nhưng sau khi huynh ấy tiếp nhận ấn soái, thì không còn thời gian cùng ta tới đây nữa.” Dứt lời, nàng gắp một cái đưa tới trước mặt ta.

“Ưm, cũng may mà hương vị điểm tâm không có đổi.” Nàng lại gắp một cái.

Ta nhất thời mà cười ra tiếng, thì ra hương vị mà nàng nói, không phải là trà, mà là điểm tâm.

Tiểu nhị vội nói: “Tiết tiểu thư nói đùa, chúng ta chẳng qua chỉ là đổi chưởng quầy, còn đầu bếp lại không đổi. Hương vị đương nhiên phải giống nhau rồi!”

Tiết Vị Ương gật gật đầu, ý bảo hắn có thể đi xuống.

Thật nhiều việc, đột nhiên lóe lên trong đầu óc của ta, làm cho ta cơ hồ không chịu được nổi. Cố ý di dời lực chú ý của chính mình, miễn cường cười nói: “Người tới trà quán, là đặc biệt tới thưởng thức điểm tâm sao?”

Nàng cắn một miếng nhuyễn cao, cười nói: “Ca ca của ta thích uống trà, ta thì không. Nhưng mà ta có thói quen tới nơi này, nhiều người nhiều miệng.” Thời điểm nàng nói ra lời cuối, ta rõ ràng nhìn thấy trong đáy mắt nàng hiện lên một chút tinh quang.

Chững chạc mà sắc bén.

Ta giật mình nhìn nàng, thanh âm xung quanh thực sự rất ồn, nhưng là, sau đó thì sao chứ? Hỗn loạn như vậy, căn bản nghe không rõ bọn họ đang nói cái gì.

Nhìn thấy bộ dáng ngạc nhiên của ta, nàng cũng không kiêng kị, nói thẳng: “Ngươi nghe không rõ, nhưng ta có thể.”

“Vì sao?” Ta còn thấy khó hiểu.

“Bởi vì ngươi không có võ công.” Nàng thản nhiên nói, ánh mắt đã rời khỏi gương mặt ta, chăm chú nhìn điểm tâm trước mặt. Tựa hồ như ở thời khắc chần chờ đó đang suy nghĩ xem nên chọn loại này tiếp theo để có được hương vị thật ngon.

Lòng ta theo đó mà trùng xuống, nàng quả nhiên vẫn là không tin tưởng ta. Ta nghĩ, nếu như ta có võ công, nhất định hôm nay nàng sẽ không mang ta đi tới nơi này? Thì ra đi dạo phố chẳng qua là lấy cơ, nàng là muốn tận dụng hết tất cả các khả năng để nghe được tin tức tình báo.

Nhưng ta không cảm thấy chán ghét nàng, mà ngược lại, có chút kính nể. Nàng làm như vậy, đơn giản là vì Tiết Tùng Ninh. Cùng là đối với ca ca, đổi lại ta đã vì Phượng Lê Mạch mà làm được cái gì? Trong trí nhớ, ta cơ hồ chỉ biết hưởng thụ sự bảo hộ của hắn dành cho. So với Tiết Vị Ương, ta thật sự nhỏ bé.

Lúc từ trong trà thất đi ra, Tiết Vị Ương còn dặn dò tiểu nhị làm thêm mấy phần điểm tâm gói lại mang về Tướng quân phủ.

Khi về đến phủ thì cũng đã khá muộn, nha hoàn nói Tiết Tùng Ninh đã trở về từ sớm, lúc này đang đợi ở thư phòng. Ta nghĩ nên trở về phòng mình, cũng không nghĩ đến Tiết Vị Ương lại đưa điểm tâm trên tay đặt vào trong tay ta, nói: “Ca ca ta phỏng chừng lại đang nghiên cứu binh thư, Loan Phi nếu không phiền, làm phiền ngươi đưa chút điểm tâm qua cho huynh ấy, được chứ?”

Lời nàng vừa nói xong, nha hoàn bên cạnh đã kinh ngạc mở miệng “Tiểu thư, nhưng không phải là thiếu gia…”

“Làm càn.” Nàng quát nhẹ, “Ta nói chuyện, khi nào thì đến phiên ngươi cắt lời?” Không biết vì sao, ánh mắt nàng nhìn nha hoàn kia, sắc bén đến mức khiến cho ta không thể thốt nên lời.

Nha hoàn cúi đầu, không dám nói nữa.

Ta chần chờ một chút, mới nâng tay tiếp nhận điểm tâm trong tay nàng.

“Dẫn Loan Phi cô nương đến thư phòng của thiếu gia.” Phía sau truyền đến thanh âm của Tiết Vị Ương, nhàn nhạt thản nhiên, một chút không nghe ra có ý tứ khác. Hơi hơi nắm chặt đồ trong tay, chẳng lẽ đúng là do ta lo lắng qua nhiều sao?




Lạnh cóng cả tay, hic
Mất ngủ, nên cố gõ :((
Chưa có beta lại nữa.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

82#
 Tác giả| Đăng lúc 12-1-2013 04:44:39 | Xem tất
Chương 77: Không phải ta làm








Nha hoàn đi ở phía trước dẫn đường, có lẽ vừa rồi bị Tiết Vị Ương khiển trách cho nên dọc đường đi, nàng không nói một câu. Ta cảm thấy có chút xấu hổ, trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra nên nói cái gì để làm dịu đi bầu không khí. Nghĩ muốn nói, cũng liền thôi. Ta đem điểm tâm tới rồi sẽ trở về ngay.

Nha hoàn dẫn ra đến trước thư phòng, nâng tay giúp ta gõ cửa, sau đó lui sang một bên.

“Ai?” Chỉ chốc lát sau, từ trong phòng truyền ra thanh âm của Tiết Tùng Ninh.

Ta có chút run run, lúng túng nói: “Là ta, Loan Phi.”

Hắn lại nói: “Vào đi.”

Ta đẩy cửa, nha hoàn nhân cơ hội đó nói: “Cô nương đi vào trước, nô tỳ đứng chờ ở bên ngoài, lát nữa sẽ đưa cô nương trở về.”

Nha hoàn này thật ra rất tỉ mỉ, biết ta cũng không biết đường trở về. Mỉm cười với nàng ngụ ý nói lời cảm tạ, ta đẩy cửa đi vào.

Tiết Tùng Ninh buông sách trên tay xuống, nâng mắt nhìn ta, cười hỏi: “Hôm nay cảm thấy thế nào?”

Ta ngây người, sớm đã quên mất chuyện uống rượu đến say ngày hôm qua quên mất, hắn lại đề cập tới, khiến mặt ta đỏ cả lên.

Hắn đứng dậy, ánh mặt dừng ở hộp gấm trên tay ta, nhíu mày mở miệng: “Đây là cái gì?”

“À.” Ta giật mình hoàn hồn, đem đồ đặt lên trên bàn, mở nắp hộp ra nói, “Ra bên ngoài có mang điểm tâm về, Vị Ương nói muốn mang đến cho người nếm thử.”

“Vị Ương?” Hắn tựa hồ có chút nghi hoặc, nhìn nhìn ta, sau đó lại giống như rất vui vẻ, khoát tay nói, “Ta không ăn đồ ngọt, vẫn là ngươi ăn đi.”

“Ta đã ăn rồi.” Bị hắn nhìn, ta có chút không được tự nhiên, cúi đầu nói, thanh âm nho nhỏ.

Hắn gật đầu, cũng không có cưỡng cầu ta, chỉ nói: “Nguội rồi ăn sẽ không ngon, vậy thưởng cho nha hoàn ăn đi. Nghĩ chắc Vị Ương nhất định là đã ăn no rồi mới trở về.”

Hắn thực hiểu Tiết Vị Ương, cũng giống như Phượng Lê Mạch hiểu ta vậy. Nghĩ đến ta với Tiết Vị Ương lại thực bất đồng, ta không hiểu Phượng Lê Mạch. Vừa nghĩ đến trong lòng lại cảm thấy chua xót.

Nhớ tới nha hoàn đang chờ ở ngoài cửa, liền đem điểm tâm mang cho nàng ăn. Nha hoàn cười nói cảm ơn, ta đang định đi lại bị Tiết Tùng Ninh gọi lại “Loan Phi, ngươi đợi chút.”

Hắn thật tự nhiên đưa tay kéo ta lại, ta có chút quẫn bách, nhớ tới đêm qua hắn cũng kéo ta như vậy, thậm chí còn ôm ta, ta đều không có cự tuyệt, chính là hiện tại…

Nhẹ nhàng giãy ra khỏi tay hắn, co người lại đan hai bàn tay vào nhau, thấp giọng nói: “Tướng quân còn có chuyện gì sao?”

Hắn cười: “Vì sao lại gọi ta là Tướng quân, nghe thật không được tự nhiên.”

Ta cảm thấy hốt hoảng, không gọi Tướng quân thì gọi là gì?

“Gọi ta là Tùng Ninh.” Hắn mềm giọng mở miệng.

Trong lòng run lên, ta lắc đầu: “Như vậy không tốt.” Thật sự không tốt, ta không thể nào thốt ra xưng hô thân thiết như vậy được.

Hắn hơi giật mình, trên mặt lại không nhìn thấy sự không hài lòng, nhìn ta, nói rõ từng chữ: “Ta nói rồi, nàng cũng không phải nha hoàn trong phủ Tướng quân của ta.”

Ta gật đầu, ta biết.

“Vậy vì sao…”

Hắn tiến lên từng bước, đang định mở miệng, đột nhiên nghe thấy ngoài cửa “phanh” một tiếng. Ta cả kinh, theo bản năng quay đầu nhìn lại. Nhìn thấy nha hoàn vừa rồi còn đứng ở ngoài cửa ngã xuống đất, ôm ngực, miệng phun ra máu tươi.

Ta chết điếng người, Tiết Tùng Ninh sớm đã lắc mình đi ra ngoài, cúi người xuống kiểm tra.

Nha hoàn kia mở tròn hai mắt kinh sợ, nâng tay chỉ vào điểm tâm đang nằm rải rác trên mặt đất, muốn nói gì đó, nhưng lại không phát ra tiếng. Ngay sau đó, cánh tay của nàng rơi xuống đất, cùng với đó tiếng rên rỉ cũng biến mất không nghe thấy nữa.

Tiết Tùng Ninh đem hai ngón tay đặt vào vị trí động mạch trên cổ nàng, trầm giọng nói: “Nàng chết rồi.”

Đã chết, nha hoàn đã chết. Nàng ăn xong hộp điểm tâm, đã chết.

Tiết Tùng Ninh đột nhiên nâng mắt nhìn về phía ta, ta kinh sợ thối lui nửa bước, tay vịn vào vách tường, nhịn không được run rẩy.



Đổi xưng hô cho anh Tiết với Loan Phi tí nghe cho tình cảm :))
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

83#
 Tác giả| Đăng lúc 12-1-2013 04:47:52 | Xem tất
Chương 78: Không muốn giết lầm







Không phải ta, không phải ta.

Nhưng mà, hắn sẽ tin sao?

Rất nhanh, có người nghe tiếng mà đến. Tiết Vị Ương cũng đến đây. Nàng vội vàng chạy đến, kéo Tiết Tùng Ninh hỏi: “Ca, huynh có bị làm sao không?” Sau đó, ánh mắt của nàng nhìn về phía ta, mơ hồ trong đó có sự tàn nhẫn hòa trộn, nàng nâng tay chỉ vào người ta, “Thì ra đây là mục đích người vào Tướng quân phủ sao? Ca, muội đã sớm nói nàng là người của Lâm Vương, Lâm Vương ghi hận huynh không thuận theo hắn, cho nên muốn nghĩ phương cách để trừ bỏ huynh!”

Ta chấn kinh, bởi vì lời nói nàng.

Ta không có hạ độc, cười tự giễu nhìn nữ tử trước mặt, rốt cuộc thì nàng bắt đầu tính kế từ khi nào? Nàng là đoán chắc Tiết Tùng Ninh sẽ không ăn đồ ngọt, cho nến mới dám làm chuyện lớn mật như vậy. Ta nghĩ, nàng ban đầu hẳn là muốn ta ăn điểm tâm này? Lại không nghĩ tới là nha hoàn ăn.

Tiết Vị Ương đứng dậy đi về phía ta, nàng thuận tay bắt lấy trường kiếm treo trên tường, thuần thục tuốt vỏ kiếm ra, giơ kiếm đâm tới, không muốn cho ta một chút đường sống. Ta thậm chí còn chưa kịp phản ứng, đã thấy một thân ảnh vụt tới, ngay lập tức đứng chắn ở trước người ta.

Đến khi nhìn rõ, lại là Tiết Tùng Ninh.

“Ca!” Tiết Vị Ương vội vàng thu tay lại, “Huynh làm cái gì vậy?”

“Vị Ương, khoan... để ta nghĩ kỹ đã.”

Hắn đưa lưng về phía ta, cho nên ta không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nhưng lại rõ ràng cảm nhận được hắn khi đó đang rất khó nghĩ. Giống như tạm thời buộc phải đưa ra quyết định lấy hay bỏ, như người bị rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.

[ Tiết Tùng Ninh ]

Ngay trong khoảnh khắc nha hoàn kia tắt thở, không cần phải nghiệm chứng cái gì, trong lòng Tiết Tùng Ninh dĩ nhiên so với bất cứ ai đều rõ ràng hơn. Tối hôm qua, hắn từ Lâm Vương phủ trở về, Vị Ương đêm khuya không ngủ chỉ sợ hắn xảy ra chuyện.

Khi nói cho nàng biết hắn từ Lâm Vương phủ mang về một nữ tử, vẻ mặt kinh ngạc của nàng đều đã thu hết vào trong đáy mắt hắn.

Kỳ thật, Tiết Vị Ương băn khoăn không phải không có đạo lý. Tiệc dạ yên ở Lâm Vương phủ, Tiết Tùng Ninh không tỏ bất cứ thái độ nào, như vậy người thông minh như Lâm Vương hẳn sớm đã đoán ra ý đồ của hắn. Có lẽ, cho dù hắn có đứng ở vị trí trung lập thì Lâm Vương cũng sẽ không buông tha hắn.

Chính là, nữ tử tên Loan Phi kia, Tiết Tùng Ninh khó có thể xem nàng là người mà Lâm Vương phái đến để giám thị hắn.

Hiện tại, nàng trốn ở phía sau lưng hắn, hắn vẫn như trước có thể cảm nhận được run rẩy của nàng. Thần sắc nàng hoảng sợ, nàng lắc đầu, chính là muốn vì chính mình biện giải, kỳ thật hắn đều biết.

Hết thảy những việc Tiết Vị Ương làm, hắn cũng biết.

Nàng chỉ là sợ, sợ hắn cùng giống như Tiết Thanh, chết trong cuộc tranh đấu của huynh đệ Quân gia.

Cho nên, nàng mới lựa chọn tiên hạ thủ vi cường [1].

[1] “tiên hạ thủ vị cường” ý nói ra tay trước để dành lợi thế cho mình.

Nhưng là nàng không biết, có đôi khi tin tưởng một người rất đơn giản, rất kỳ quái, cũng không cần lý do.

“Ca!” Trên gương mặt nàng vẫn còn mang vẻ sợ hãi, nếu như không kịp thời thu lại đường kiếm trong tay, thì có lẽ giờ phút này mũi kiếm đã đâm vào ngực Tiết Tùng Ninh. Hắn khẽ lắc đầu, hắn vẫn còn đang suy nghĩ.

Thật ra, muốn nghĩ cái gì đây?

Đơn giản là, giết hay không giết.

“Độc hại Tướng quân chính là tội chết! Ai cũng không bao che được cho nàng! Ngày sau Lâm Vương có hỏi, chúng ta tự nhiên cũng bận tâm mặt mũi cho Lâm Vương, mà công bố với bên ngoài nàng bị nhiễm bệnh thương hàn, trị liệu không kịp.”

Tiết Vị Ương từng chữ, từng chữ nói ra rất nghĩa khí, thận trọng như nàng, sớm đã nghĩ đến hết thảy đường lui. Không nói đến, Loan Phi tột cùng có phải là người của Lâm Vương hay không, nàng làm như thế, không chỉ trừ bỏ được cái gai trong lòng, lại không gây phương hại đến mặt mũi của Lâm Vương. Nói thế nào, nàng cũng đều là do Lâm Vương ban cho Tiết Tùng Ninh. Dù sao cũng có xuất thân từ Lâm Vương phủ.

Nhưng là, chung quy hắn vẫn bị dao động .

Tiết phủ không phải Hoàng thất, hắn cũng không muốn vì những tranh đoạt đó mà khơi lại một trận đẫm máu.

Đứng thẳng thân mình, Tiết Tùng Ninh giương giọng nói: “Người đâu, đưa Loan Phi cô nương về phòng, bảo vệ cho tốt!”

Hắn tiến lên, cầm tay Vị Ương, đỡ lấy trường kiếm, treo lại lên tường. Lắc đầu, hắn không giết lầm một người.

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

84#
 Tác giả| Đăng lúc 12-1-2013 04:51:09 | Xem tất
Chương 79: Hắn nói tin ta







[ Loan Phi ]

Ta chỉ cảm thấy mơ hồ, đến tột cùng là ai đem ta mang về phòng, cũng không rõ ràng.

Tựa hồ tràn ngập trước mắt đều là bộ dáng của nha hoàn miệng đầy máu tươi, đột nhiên nhắm hai mắt lại. Oan uổng, oan uổng, đến tột cùng khi nào mới chịu dừng lại đây?

Bọn họ, đều có lý do của bọn họ. Nhưng, dù có là nỗi khổ gì cũng không nên đẩy cái khó sang cho ta?

Ngoài cửa, mờ nhạt nghe thấy tiếng người hít thở. Xem ra là người đưa ta trở về phòng cũng không có rời đi, giờ phút này liền canh giữ ở bên ngoài cửa phòng ta. Ta cũng không biết câu “bảo vệ” kia của Tiết Tùng Ninh rốt cuộc có ý tứ gì?

Không biết tại sao, bỗng nhiên cảm thấy hai chân mềm nhũn, té ngã xuống đất.

Vốn tưởng rằng ra khỏi Lâm Vương phủ, ta đã có thể rời xa cừu hận của bọn họ, rời xa những tính kế khiến tim ta đập dồn dập, chính là, dù đã cố tình tránh đi vẫn cứ bị cuốn vào một chốn khác. A, thật sự là buồn cười. Cuộc sống mà ta không thích nhất, nay lại đi đâu cũng thấy được.

Tranh. Đấu.

Suy xét đến cùng thì là vì cái gì?

Như vậy thì ta ở đâu? Lại làm quân cờ cho ai đây?

Trong ngực cảm thấy thật khó chịu, giống như có cái gì đó chặn lại ở yết hầu, khiến cho ta có cảm giác hít thở không thông.

Chậm rãi, chậm rãi, nằm trên mặt đất. Sàn nhà lành lạnh, tựa hồ thực thoải mái. Ta cảm thấy, ta dường như có chút thần chí không được rõ ràng.

Không biết qua bao lâu, nghe thấy ngoài cửa có thanh âm người đi lại, sau đó, có người nói: “Thiếu gia.”

Cửa bị đẩy ra, thân ảnh cao lớn tiến vào. Hương vị của ánh mặt trời, thật ấm áp, thì ra mùi vị của nó lại tốt đến vậy.

“Loan Phi!” Giọng nói của Tiết Tùng Ninh mang theo kinh ngạc, bước nhanh lại đây dìu ta, “Loan Phi, nàng làm sao vậy? Thân mình không thoải mái sao?”

Ta không muốn mở mắt nhìn hắn, chỉ lắc lắc đầu.

Hắn nhẹ thở dài một tiếng, ôm ngang người ta, vững vàng bước đi, đem ta nhẹ đặt ở trên giường. Cách một lát, nghe thấy hắn nói: “Ta sai bọn họ trông chừng nàng, không phải muốn giám thị nàng.”

Hắn đang giải thích với ta.

Ta có chút thụ sủng nhược kinh [1], rốt cục nhịn không được mà mở mắt. Trước mắt là nam tử mặt mày tuấn tú, hắn chằm chằm nhìn ta, thấy ta mở mắt, thần sắc của hắn tựa như có dịu đi một chút, lại nói: “Ta biết không phải là nàng, nàng đừng lo lắng, ở Tiết phủ, sẽ không có người gây bất lợi cho nàng.”

[1] “thụ sủng nhược kinh” được sủng ái mà lo sợ.

Trong lòng chấn động, hắn nói hắn biết, hắn tin tưởng ta...

Hé miệng ra, nước mắt lăn dài trên má. Ta luôn luôn cảm thấy, cảm giác này cách ta quá xa.

Quật cường nâng mắt nhìn hắn, run giọng hỏi: “Vì sao?”

Tiết Tùng Ninh vẫn nhìn ta như cũ, bỗng nhiên nâng tay, thay ta lau đi hai gò má đẫm lệ. Ta với hắn nhìn nhau, ta hắn bỗng dưng run lên, đột nhiên rũ mắt xuống, cười nói: “Ánh mắt của nàng, thực đơn thuần. Giống nàng ấy.”

Ta không biết “nàng” trong miệng hắn là ai, nhưng là ta cảm kích hắn, bởi vì phần tín nhiệm kia.

Hai người mặt đối mặt, im lặng hồi lâu, hắn mới lại nói: “Đừng trách Vị Ương.”

Ta lắc đầu, ta không trách nàng. Ta biết, nàng chính là dùng cách riêng của mình để bảo vệ hắn. Đối nàng mà nói, ta chẳng qua chỉ là người ngoài, có lẽ vẫn là người cá biệt được xếp vào Tướng quân phủ, là gian tế được xếp vào bên người Tiết Tùng Ninh, nàng không có trực tiếp xuống tay với ta, ta đã cảm thấy thực may mắn rồi.

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

85#
 Tác giả| Đăng lúc 12-1-2013 04:54:06 | Xem tất
Chương 80: Giết ta để cứu ta







Tiết Tùng Ninh đứng lên, đưa lưng về phía ta, mở miệng nói: “Ta trước kia, thật sự nghĩ nàng là nha hoàn của Lâm Vương phủ.”

Ta cả kinh, không rõ lời nói của hắn có ý tứ ra sao. Trước kia? Như vậy hiện tại thì sao? Hắn đã cho ta là ai? Vội vàng mở miệng:

“Ta không phải là người do hắn phái tới!”

Đối với biểu hiện của ta, hắn tựa hồ có chút kinh ngạc, nhưng chỉ trong chớp mắt, hắn lại thay vào đó thần sắc ôn hòa, xoay người đối diện với ta, thấp giọng nói: “Loan Phi, ta muốn nàng sống.”

Ta giật mình, sau một lúc lâu mới cười khổ nói: “Nàng không chịu buông tha cho ta?”

Hắn lắc đầu: “Không phải.”

Như thế nào không phải đây? Dù cho hắn có phủ nhận, ta cũng biết rõ. Có điểm ghen tị, trước đây chẳng bao lâu, ta cũng có một ca ca che chở cho ta như vậy.

Xoay mặt đi, không nhìn tới hắn, ta sợ rằng nếu nhìn thấy hắn, ta sẽ lại nhớ tới Phượng Lê Mạch, sau đó sẽ là từng gương mặt thân thuộc ở Phượng phủ.

“Nàng nghỉ ngơi đi.”

Hắn rốt cục đi ra ngoài.

Trong phòng, chỉ còn lại hương vị vắng lạnh, chưa nói tới thích hay không thích, chẳng qua là không có một chút cảm giác an toàn.

Ban đêm, không khí có chút khô ráo kỳ lạ. Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng kêu của côn trùng nhỏ, bộ dạng vui vẻ. Miễn cưỡng nở nụ cười, vì sao, ta so với bọn chúng lại có bộ dạng đáng thương, thảm hại hơn?

Rốt cục cũng không hề còn cảm giác lạnh như băng, ta mới nhớ tới, mùa hè cuối cùng cũng đến.

Ngửa mặt nằm ở trên giường, thật lâu thật lâu, một chút cảm giác buồn ngủ cũng không có. Không miễn cưỡng, dứt khoát mở to hai mắt, ngủ không được, không bằng không ngủ.

Loáng thoáng, giống như ở bên ngoài nghe thấy âm thanh có người đi lại. Ta cũng không có suy nghĩ nhiều, nghĩ là người của quý phủ đi tuần đêm. Lại qua một chút thời gian, bên ngoài truyền đến âm thanh “tanh tách” rất nhỏ, tựa hồ càng ngày càng dày đặc. Sau đó, mùi khói qua khe cửa mà đi vào, sương khói nồng đậm ngày càng xông lên. Ta chấn động nhảy dựng lên, mới phát hiện, trên cánh cửa đang phát ra tầng tầng ánh lửa.

“Đi lấy nước! Đi lấy nước!” Không biết là ai ở bên ngoài lớn tiếng quát to. Tiếp theo đó, tiếng bước chân, tiếng quát tháo, dần dần trở nên hỗn loạn.

Ta chỉ cảm thấy hai chân như bị đóng đinh, ghim chặt, ngay cả sức lực để chạy trốn cũng không có. Ta mệt mỏi, nếu như bọn họ không muốn buông tha ta, muốn ta chết, vậy thì cứ như vậy cũng tốt.

Nặng nề mà thở dài, ta vẫn không nhúc nhích, nằm ở trên giường chờ chết.

Lửa càng ngày càng cháy lớn, ta nghe thấy có tiếng hắt nước. Sau đó, ta nghe thấy thanh âm của Tiết Vị Ương, toát ra khí thế không cho người khác kháng cự: “Không cần cứu, chỗ này là phòng cũ, lần khác tìm người đến sửa chữa lần nữa là được.”

Có ai đó nhỏ giọng nói: “Nhưng là, phòng này không phải còn có người ở …”

Đúng vậy, nàng muốn, không phải là tính mệnh của ta sao? Chẳng lẽ nàng thật sự hưng trí đến như vậy mà muốn sửa sang lại phòng ốc một lần hay sao? Nhưng mà ta thật sự không hề hận nàng, ta ngược lại thoải mái nở nụ cười.

“Loan Phi.” Một người từ sau cửa sổ nhảy vào, hướng về phía này gọi tên ta. Thấy rõ ràng mặt hắn, ta khiếp sợ vô cùng. Tiết Tùng Ninh không nói gì, kéo ta ra khỏi giường, ốm chặt vào trong ngực. Từng đốm lửa lẻ tẻ rơi xuống, ta thở nhẹ một tiếng, hắn dứt khoát theo hướng ánh lửa kia liền xông ra ngoài.

Ta định kêu lên, hắn lại bưng kín miệng ta lại. Thả người vài cái, bay qua hòn giả sơn ở trong hậu viện, hắn không có dừng cước bộ, lại hướng về phía trước chạy một đoạn đường, lắc mình phi vào một gian phòng.

Ta thực sự không rõ, điều này tột cùng được tính là cái gì? Tiết Vị Ương muốn ta chết, hắn lại liều mạng muốn cứu ta. Nhìn vào con ngươi của hắn, hắn hơi do dự một lát, sau vẫn thong dong mở miệng: “Lửa là do ta sai người phóng.”



5 chương, đi ngủ =))
bh là 4h40p sáng :))

Bình luận

Tiết Tùng Ninh cũng tốt thật nhỉ, ko ngờ nghĩ ra cách này thì sau này ko sợ Lâm Vương truy tìm LP rồi :))  Đăng lúc 12-1-2013 10:40 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

86#
 Tác giả| Đăng lúc 17-1-2013 05:08:57 | Xem tất
Chương 81: Lần nữa sống lại








Hắn nói, hỏa là hắn sai người phóng.

Ta nhìn hắn, gương mặt hắn đang ở rất gần ta, trong mắt là một vẻ bình tĩnh như mặt nước hồ, ta biết, hắn không nói dối ta. Ta đột nhiên không biết nên nói cái gì.

Cách một lát, nghe thấy cửa bị người đẩy ra, Tiết Vị Ương tiến vào. Hắn bước lên phía trước hỏi nàng: “Thế nào rồi?”

Tiết Vị Ương mở miệng nói: “Đã diệt sạch, muội đã tung tin tức ra ngoài rồi.” Ánh mắt của nàng nhìn về phía ta, mặt không chút thay đổi nói, “Từ nay về sau, ngươi đã thật sự không còn chút quan hệ nào với Lâm Vương phủ nữa. Ta chỉ hy vọng, ta không có tha lầm ngươi.”

Lòng ta kinh hãi không thôi, nhìn thẳng vào nữ tử với vẻ mặt thanh tú trước mặt.

“Vị Ương, muội đừng dọa nàng nữa.” Tiết Tùng Ninh cười nói, khẽ điểm nhẹ trên đầu nàng, nhẹ giọng nói, “Tối nay muội vất vả rồi, ngày mai nhớ tìm mấy công thợ tay nghề khá chút, sửa chữa hậu viện cho tốt.”

“Ca, cái này Vị Ương biết, Vị Ương đi về trước.” Nàng nói xong, lại hướng ta liếc mắt một cái, rốt cục xoay người đi ra ngoài.

Ta rốt cục nhịn không được, giữ chặt ống tay áo Tiết Tùng Ninh, gấp giọng hỏi:“Lời nói của Vị Ương có ý gì? Ai, có ai giám thị ta sao?” Bàn tay giữ lấy ống tay áo của hắn run đến lợi hại, ta hỏi, nhưng trong lòng từ sớm đã tỏ tường đáp án.

Trừ hắn ra, còn có thể có ai đây?

Haha, hắn chung quy, không chịu buông tha ta. Tiện tay đem ta tặng cho người khác, hắn lại còn muốn đau khổ dây dưa. Quân Lâm, ta thật không nhìn thấu được hắn.

Cũng khó trách, Tiết Vị Ương thủy chung không tin ta không phải gian tế do Lâm Vương phủ phái tới.

Nhưng mà Tiết Tùng Ninh, hắn vì sao nguyện ý vì ta tự biên tự diễn một màn vừa diễn ra? Với hắn mà nói, ta chẳng phải một người không liên quan hay sao?

Hắn cầm tay của ta, an ủi nói: “Nàng đừng sợ, về sau sẽ không có chuyện như vậy nữa.”

Ta lắc đầu, hết thảy hắn làm cho ta, ta không biết nên đi cảm kích, hay vẫn là phòng bị.

Hắn cúi đầu nhìn ta, đột nhiên nói: “Nàng rất sợ Lâm Vương, phải không?”

Kinh ngạc nâng mắt nhìn thẳng hắn, hắn khẽ cắn nhẹ trên bạc môi, lại nói: “Ta sớm đã nhìn ra, nàng là muốn chạy trốn ra khỏi Lâm Vương phủ. Ta không biết vì sao Lâm Vương còn muốn phái người giám thị nàng, không.” Hắn bỗng nhiên lại lắc đầu, “Có lẽ người đến không phải là người của Lâm Vương...” Thanh âm của hắn dần dần thấp xuống, ta càng bối rối khó hiểu, không phải người của Quân Lâm, làm sao có thể chứ?

Ta đột nhiên nhớ tới lúc ban ngày, hắn nói phái người canh giữ ở trước cửa phòng ta, không phải là vì giám thị ta. Khi đó ta không biết, thì ra hắn là muốn phòng bị người ở trong tối đang theo dõi ta!

Huynh muội bọn họ, đều là người khôn khéo như vậy.

Mà ta, kinh nghiệm quá nông cạn.

Ảo não cười một tiếng, ta nhìn hắn, hỏi: “Nếu ta thật sự là gian tế mà Lâm Vương đưa đến bên cạnh huynh, huynh sẽ giết ta sao?” Ta biết, hắn nguyện ý thả ta, là khẳng định ta không phải người của Quân Lâm. Về phần hắn vì sao tin tưởng ta, ta không thể nào biết được.

Hắn tựa như lúc này mới định thần, chần chừ một lát, vẫn là không có trả lời câu hỏi của ta. Xoay người lại, đem ta kéo tới bên giường, đạm thanh nói: “Đêm nay nàng ngủ ở nơi này trước đã.”

“Vậy còn huynh?” Ta không nghĩ nhiều liền hỏi.

“Ta còn có một số việc muốn xử lý.” Hắn nói xong, liền rời đi, lại nghĩ tới cái gì đó, quay đầu cười nói, “Nơi này rất an toàn.”

Ngơ ngác nhìn thân ảnh hắn biến mất phía sau cánh cửa khép lại, sau một lúc lâu ta mới lại hồi phục thần trí.

Lần thứ hai sống lại sao?

Một lần trước, là Quân Lâm cho ta. Ta vốn nghĩ rằng đó là lúc vận mệnh đau khổ của ta chấm dứt, lại không biết, thực ra đó mới sự bắt đầu. Như vậy lúc này đây thì sao? Huynh muội Tiết gia làm một vở kịch lạt mềm buộc chặt, trước mắt kẻ hắn sai tới giám thị ta làm một cuộc trộm long tráo phượng, ta không biết chờ đợi ta ở phía trước, sẽ là cái gì…




Loan Phi bị sốc quá sau một lần tin lầm cho nên bây giờ nghi ngờ hết thảy :(
Thương Quân Lâm bị nghi oan :((
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

87#
 Tác giả| Đăng lúc 17-1-2013 05:12:50 | Xem tất
Chương 82: Vui sướng trong lòng







[ Vân Lan ]

Buổi sáng, còn rất sớm, đã có người tiến vào thông báo nói Tiết Tùng Ninh đến đây. Quân Lâm biến sắc, chưa kịp nói thêm một câu liền đứng dậy rời đi. Vân Lan chậm rãi đứng dậy, nhìn bóng dáng hắn đến xuất thần. Vẫn là không buông xuống được sao? Không buông bỏ được nữ nhân kia.

“Vương phi.” Diễm Ngọc ở một bên nhẹ giọng gọi nàng.

Nàng khẽ cười, vịn vào tay Diễm Ngọc nói: “Đi thôi.” Nàng cũng phải đi, xem sau khi hắn biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, sẽ khiếp sợ như thế nào.

Thật đắc ý, Phượng Loan Phi cuối cùng cũng không tranh đoạt được với nàng!

Món nợ của Phượng Hố, nàng đã đòi lại tất cả từ nàng ta. Điều kiện nàng ép Liên Vân khai ra là muốn Quân Lâm cưới nàng làm phi, sau đó mới giúp hắn. Hiện tại ngẫm lại, thật sự cảm thấy vui sướng trong lòng. Kỳ thật ngày ấy, khi nhìn thấy ánh mắt Loan Phi nhìn hắn, Vân Lan liền biết, nàng ta yêu hắn, yêu rất sâu đậm.

Có lẽ, nàng cũng có chút may mắn, nàng cùng nàng ta không phải tỷ muội ruột. Nếu không, nàng đã không thể ra tay làm ra chuyện khiến nàng ta tổn thương như vậy?

A, tóm lại, hiện tại, thật tốt.

Từ xa , đã nhìn thấy thân ảnh Tiết Tùng Ninh rời đi.

Tốc độ thật nhanh nha, xem ra Tiết Tùng Ninh cũng không phải dạng người cẩu thả. Sau đó, Vân Lan nghe thấy tiếng ấm trà bị ném mạnh xuống, thanh âm từ phòng khách trước mặt truyền ra đến chói tai.

Diễm Ngọc tựa hồ bị dọa sợ, bàn tay đang đỡ Vân Lan khẽ run lên, có chút kinh ngạc nhìn nàng.

Vân Lan mím môi cười, nàng đã nghĩ đúng, Tiết Tùng Ninh chính là đến nói cho hắn biết, nàng ta đã chết.

Nói đến đây, nàng ta dù sao cũng là người từ Lâm Vương phủ đi ra, đã chết rồi, tốt xấu gì cũng phải đến bẩm báo cho hắn một tiếng. Chính là không biết Tiết Tùng Ninh giải thích cái chết của nàng ta như thế nào cho hắn nghe, đương nhiên, hắn nổi giận, dĩ nhiên làm cho Vân Lan hểu được. Đối với nàng, thủy chung hắn không thể làm ngơ.

“Vương phi, còn đi vào sao?” Diễm Ngọc nhỏ giọng hỏi.

Dừng lại ở trước cửa phòng khách, Vân Lan chậm rãi lắc đầu, nàng còn đi vào làm cái gì? Giờ phút này đối với hắn hẳn là rất khó chịu đi? Nàng sẽ không ngốc đến nỗi đi vào để tự mình chuốc lấy khổ cực.

Nàng bỗng nhiên quay đầu, nhìn về phương hướng Tiết Tùng Ninh vừa mới ròi đi. Nàng càng thêm xác định vì sao hắn lại có ý phải đưa nàng ta đem tặng cho Tiết Tùng Ninh. Hắn là hận, là yêu, là đau khổ.

Đúng vậy, hắn là người biết làm thể nào để chịu đựng nỗi đau. Hắn chỉ là sợ, không dám đem nàng giữ lại bên mình. Đêm đó khi nhìn thấy nàng ta mặc bố y [1], ai cũng đều hiểu được, nàng là muốn chạy trốn. Hắn biết thời biết thế đem nàng ta tặng cho người khác, kỳ thực là muốn buông tha chính mình, cũng là buông tha cho nàng ta?

[1] “bố y” trang phục của thường dân hay nha hoàn.

Haha, thật vui vẻ, bởi vì Phượng Loan Phi không hiểu, nàng ta đến chết cùng không hiểu được!

Có chút vui sướng khi người gặp họa, Vân Lan khẽ ngẩng đầu, nàng ta ở trên trời có nhìn thấy không? Đúng vậy, hãy nhìn xem cho kỹ, cuối cùng hiểu hắn nhất không phải là nàng ta mà là Vân Lan nàng!

“Vương phi, ngài...” Diễm Ngọc có chút khó hiểu nhìn nàng, nàng cười, mở miệng nói: “Trông ta rất vui vẻ, phải không?” Đương nhiên vui vẻ, Phượng Loan Phi đã chết, nàng ta rốt cục đã chết. Hơn nữa bị chết thực không cam lòng đi? Nàng vì sao lại không vui cho được?

Đẩy tay Diễm Ngọc ra, Vân Lan thanh âm lạnh lùng nói: “Chuyện Vương gia đem một phế thiếp tặng cho Tiết tướng quân mà truyền ra ngoài sẽ không tốt. Đi, đem Liễu Nhi xử lý .”

“Nhưng mà Vương gia không phải không cho......”

“Ta đường đường Vương phi, ta ra lệnh chẳng lẽ còn không đủ sao?” Nàng lạnh lùng nói.

Diễm Ngọc hoảng sợ, vội cúi đầu lui xuống .

Vân Lan hừ nhẹ một tiếng, hắn hiện tại ốc còn không mang nổi mình ốc, làm sao còn có tâm tư quan tâm một nha hoàn chứ? Nếu đã chết, như vậy tất cả mọi thứ có liên quan đến nàng ta, người làm tỷ tỷ là nàng, sẽ thay nàng ta loại bỏ cho hết.

“Cút hết đi cho Bổn Vương!”

Trong phòng truyền ra tiếng gầm giận dữ, hỗn loạn bi thống cùng phẫn nộ vô hạn.

Sau đó, Vân Lan nhìn thấy Thư Nghiên lui đi ra. Thời điểm hắn nhìn về hướng của nàng, thoáng do dự một chút, tiến lên thi lễ nói:

“Thuộc hạ bái kiến Vương phi.”

Gật đầu, ra vẻ không biết: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Trên mặt Thư Nghiên hiện lên dáng vẻ ảm đạm, nhưng cũng không có dối gạt nàng: “Tiết Tướng quân nó, hôm qua Tướng quân phủ bị hỏa hoạn, phu nhân đã qua đời.” Trên mặt hắn giăng kín bi tương.

Vân Lan không hài lòng nhíu mày: “Phu nhân? Ai là phu nhân? Nghiêm thị vệ là vì nàng mà tiếc thương sao?”

Thư Nghiên ngẩn ra, lập tức nói: “Không có. Thuộc hạ còn có việc, cáo lui trước.” Sau đó, vội vàng rời đi.

Nhịn không được cười ra tiếng, nàng không nghĩ tới Tiết Tùng Ninh cũng là người có tâm cơ như vậy! Bị hỏa hoạn? Rõ ràng là hắn phóng hỏa. Thời điểm ban ngày Tiết tiểu thư kia còn muốn vu oan cho nàng ta, thế mà so với nàng ấy Tiết Tùng Ninh vẫn là lợi hại hơn. Nếu muốn nói nàng ta là vì ám sát Tướng quân mà bị xử quyết, có lẽ Quân Lâm cũng sẽ không buông tay mặc kệ đi?

Quay lại, nhìn vào phòng khách.

Cách cánh cửa, nàng dĩ nhiên có thể cảm giác được nỗi đau trong lòng hắn. Hắn vốn muốn đem nàng đưa ra bên ngoài là thả nàng đi, không biết rằng, là hắn tự tay đem nàng đẩy vào vực của cái chết. Nhưng mà, mặc kệ thế nào, đối với nàng, đều cảm thấy vui sướng trong  lồng!




Dạo này bị stress nặng quá :(( Đâm ra ngày càng lười!
Edit đến đâu up đến đấy, k có time mà beta lại nữa :(
Khi nào rảnh sẽ beta lại, hic :(
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

88#
 Tác giả| Đăng lúc 17-1-2013 05:15:05 | Xem tất
Chương 83: Nói ta giống nàng ấy [1]








[ Loan Phi ]

Suốt cả một đêm, ta đều không ngủ được, mãi cho đến lúc tảng sáng mới mơ hồ có chút buồn ngủ. Mơ mơ màng màng ngủ một lát, thì nghe thấy có tiếng nha hoàn đến gõ cửa: “Cô nương ngủ muộn, tiểu thư muốn nô tỳ tới hỏi cô nương, có muốn ăn gì hay không?”

Ta lắc đầu, lại hỏi nàng: “Tiết tướng quân đâu?”

“Tướng quân sáng sớm đã ra ngoài rồi ạ.” Nha hoàn đem vật trên tay đặt lên bàn, xoay người nói, “Tiểu thư nói y phục này là cho cô nương mặc, nếu như cô nương không thích màu này, có thể đổi bộ khác.”

Ta ngồi dậy, ánh mắt nhìn về phía quần áo đặt trên bàn. Màu sắc cũng không phải thập phần diễm lệ, nhưng là liếc mắt một cái có thể nhìn ra được đó là đồ tốt nhất.

“Ngươi thay ta cám ơn tiểu thư.”

“Cô nương khách khí.”

Ta khẽ cười một tiếng. Cảm thấy ngàn vạn lần suy nghĩ không ra, Tiết Vị Ương chán ghét ta như vậy, nàng rõ ràng không cần đối xử với ta như thế. Nhưng là, nàng vẫn như cũ, không hề ủy khuất, khó dễ ta dù cho chỉ một chút. Không biết vì sao, đối với nàng, ta bỗng nhiên cảm thấy kính nể. Ta biết, nàng không phải thật sự muốn nhằm vào ta. Nàng chính là đối địch với hết thảy những người có tâm muốn gây bất lợi cho Tiết Tùng Ninh, đối với những kẻ đó, nàng sẵn sàng trở nên tàn nhẫn.

Mặc y phục vào, theo nha hoàn tùy ý đi vào trong sân. Thấy vài người cầm công cụ trong tay cán qua cán lại trên một ống quần có dính vết bùn. Ta nhớ tới đêm qua Tiết Tùng Ninh nói muốn tìm người sửa chữa lại phòng ở ở trong hậu viện.

Đi về phía trước một đoạn đường, nghe thấy thanh âm múa kiếm ở trong không khí truyền đến. Âm thanh thật sắc bén, đó là tiếng trường kiếm xẹt ngang không khí.

Chăm chú nhìn về phía trước, xuyên qua lan can chạm khắc hoa văn, ta nhìn thấy Tiết Vị Ương đã cởi bỏ váy áo xiêm y, thay vào là một bộ võ phuc, đang ở bên cạnh hồ sen luyện kiếm.

Dáng người nhanh nhẹn, thanh thoát, mái tóc dài của nàng tung bay uyển chuyển, sống động.

“Loan Phi.”

Ta xem đến ngây người, nàng bỗng nhiên ngừng lại gọi ta.

Ta giật mình, phục hồi lại tinh thần, có chút thu mình lại, nàng lại nở nụ cười, cầm trường kiếm trong tay đưa cho nha hoàn ở bên cạnh, rồi tiến đến đây. Ta không tự giác lui lại nửa bước, nàng lập tức cảm giác được, nhíu mày nói: “Làm sao vậy, ngươi sợ ta một kiếm giết chết ngươi sao?”

Ta lắc đầu, nàng nói nàng buông tha ta, nhất định sẽ không lại giết ta. Không biết vì sao, ta tin nàng.

Có lẽ, ta cùng với nàng, có thể trở thành bằng hữu .

Nàng không có cùng ta so đo, chỉ đạm thanh nói: “Kỳ thật, ta chán ghét tính tình của ngươi, cứ ôn nhu yếu đuối, tựa như chỉ cần gió thổi qua liền đổ vậy. Nhưng mà, nam nhân đều thích những nữ nhân nhu tình như nước.”

Ta cười cười: “Nhưng là ta thực hâm mộ ngươi.” Nếu như ta có được một chút bản lãnh của nàng, thì đã không phải rơi vào hoàn cảnh như ngày hôm nay .

Nàng thoáng giật mình, nhưng chỉ sau chốc lát, lại nheo mắt nhìn ta, sau một lúc lâu, sâu kín nói: “Ca ca ta nói, ngươi giống một người.”

Nghe nàng nói như thế, ta mới mơ hồ nhớ tới hình như Tiết Tùng Ninh từng ở trước mặt ta đề cập tới việc ta rất giống một người. Bật thốt lên hỏi: “Giống ai?” Ta có chút hiếu kỳ, phải chăng vì lý do này, cho nên Tiết Vị Ương mới nguyện ý buông tha cho ta?

“Phượng Khinh Ca.” Nàng nhẹ nhàng phát âm từng chữ rất rõ ràng.

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

89#
 Tác giả| Đăng lúc 17-1-2013 05:17:37 | Xem tất
Chương 84: Nói ta giống nàng ấy [2]







“Phượng Khinh Ca.” Nàng nhẹ nhàng phát âm từng chữ rất rõ ràng.

Mà ta, giống như bị một cây kim nhỏ đâm trúng không thương tiếc, đột nhiên dừng lại.

“Nàng ấy vốn là Phượng phủ Cửu tiểu thư.” Tiết Vị Ương cho rằng ta không biết, tốt bụng giải thích .

Nhưng là, ta làm sao lại không biết?

Ta chỉ cảm thấy có chút choáng váng, liều mạng nắm chặt hai tay, để cho móng tay cắm mạnh vào lòng bàn tay, cố ý dùng đau đớn để giữ vững sự thanh tỉnh. Khó khăn mở miệng: “Tướng quân cùng Phượng phủ Cửu tiểu thư...” Hỏi ra mới lại phát hiện có chỗ không ổn. Người Khinh Ca yêu là Quân Ngạn, huống chi, ta chưa bao giờ nghe nàng nói qua nàng quen biết Tiết Tùng Ninh nha.

Cũng may Tiết Vị Ương không có chú ý đến bất thường của ta, nàng nhẹ thở dài một tiếng, nói: “Đó đã là chuyện của rất nhiều năm về trước, ca ca ta cùng phụ thân tiến cung, một lần ngẫu nhiên, huynh ấy nhìn thấy Phượng Khinh Ca. Chuyện cụ thể thế nào ta cũng không biết rõ, chỉ biết lúc ấy Hoàng Hậu nương nương mở lời vàng ngọc, nói rằng nếu như ca ca ta thích, sau này sẽ đem nàng gả cho huynh ấy. A – thế sự thật vô thường [1]. Khi đó, sợ là Hoàng Hậu vì muốn mượn sức của cha ta cho nên mới ưng thuận mà hứa hẹn. Bây giờ, ai còn để ý đến chuyện này nữa chứ?”

[1] “thế sự vô thường”: Mọi thứ đều đã thay đổi

Thì ra là cô cô...

Người xưa nay đều không thích Khinh Ca, chuyện thuận miệng hứa hẹn đem nàng gả cho Tiết Tùng Ninh thực sự là việc mà người có thể làm ra. Nhưng mà vẫn không đúng. Khinh ca nàng, cho tới bây giờ vẫn chưa từng tiến cung, làm sao có thể cơ hội gặp qua Tiết Tùng Ninh chứ?

Tiết Vị Ương khẽ liếc mắt nhìn ta một cái, khẽ cười nói: “Ngươi không cần để ý, ca ca ta thích đem ngươi giữ ở bên người thì sẽ đối tốt với ngươi. Huống hồ Phượng Khinh Ca kia hiện đã trên đường áp giải sung quân rồi, nói muốn gả cho ca ca ta, cũng đã là chuyện quá khứ .”

Ta không hé răng, nàng nào biết đâu rằng trong lòng ta đang suy nghĩ cái gì? Ta làm sao có thể ăn dấm chua với Khinh Ca, ta chỉ là...

“Vị Ương.” Xa xa truyền đến thanh âm của Tiết Tùng Ninh.

Ta không khỏi quay đầu nhìn lại, y phục màu trắng mà hắn đang mặc tung bay trong gió, trên mặt hắn, lộ ra nụ cười dịu dàng.
Thời điểm ánh mắt nhìn về phía ta, không ngờ lại trở nên nhu hòa, cười nói:“Thì ra Loan Phi ở đây.”

Ta vội vàng khôi phục thần sắc, gọi hắn “Tiết tướng quân”. Nhưng hắn cũng không có so đo với ta, Tiết Vị Ương đã tiến lên, mở miệng: “Hắn không nghi ngờ gì chứ?”

“Không có.” Hắn lắc đầu, lại nói, “Gian phòng ở hậu viện không cần thiết phải làm đặc biệt, cứ giống như ở tiền viện là được rồi. Dù sao sau này, cũng không có dịp có người nào ở lại đó.”

Tiết Vị Ương gật gật đầu.

Hắn lại hỏi: “Hai người đang nói chuyện gì vậy? Ta từ xa nhìn thấy được, tựa hồ còn rất hăng say nha.”

Trong lúc nhất thời ta nghẹn lời, không biết phải nói như thế nào, Tiết Vị Ương lại giải thích: “Cũng không có gì, muội hỏi một chút xem Loan Phi bình thường thích làm cái gì. Vừa vặn, đúng lúc huynh đi tới.”

Nàng không nhìn ta, nói dối liên tiếp mà sắc mặt không hề thay đổi. Ta tuy có chút giật mình, nhưng cũng không vạch trần. Tiết Tùng Ninh cũng không có truy vấn, đã thấy một người có dáng vẻ như là thị vệ bước nhanh lại đây. Ta tưởng tìm Tiết Tùng Ninh, không nghĩ tới hắn đi đến bên người Tiết Vị Ương, nói thầm với nàng sau lại vội vàng cáo lui.

Tiết Tùng Ninh đột nhiên nói: “Ám hội bên kia có manh mối sao?”

“Vâng, để muội đi nhìn xem.” Nàng cúi đầu, theo thị vệ rời đi.

“Vị Ương, hết thảy cẩn thận. Có thể thì hãy làm, không làm được, thì nên tạm rút lui.” Hắn cẩn thận dặn dò, cho đến khi thân ảnh của nàng biến mất ở cuối hành lang dài mới xoay người lại nhìn ta.

Tâm trí của còn dừng lại ở “Ám hội” trong lời hắn nói. Ta cũng biết, Ám hội là tổ chức mà trên danh nghĩa là sản nghiệp do Lục ca ta sở hữu. Chính là không biết Tiết Vị Ương vì sao phải điều tra nó.

Tiết Tùng Ninh thẳng tắp nhìn ta, sau một lúc lâu, đột nhiên nói: “Ta hôm nay đã đến Lâm Vương phủ, nói với Vương gia đêm qua quý phủ gặp hỏa hoạn, nàng không kịp thoát nạn.”

Lời hắn nói ra, khiến cho ta kinh hãi!

Hắn nói với Quân Lâm, rằng ta đã chết ......

Khẽ động khóe môi, đột nhiên rất muốn biết biểu tình của hắn lúc nghe tin báo tử của ta. Chính là, mở miệng ra, lại hóa thành một chữ: “À…”

Cúi đầu nhìn mũi chân của chính mình, ánh mắt không biết vì sao, có chút ươn ướt.

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

90#
 Tác giả| Đăng lúc 17-1-2013 05:21:10 | Xem tất
Chương 85: Hoàng thượng triệu kiến







Rất nhanh đã đến cuối tháng sáu, ánh mặt trời chiếu sáng rực rỡ.

Trong sân chim chóc, côn trùng đều vui kêu, thêm phần sức sống cho không khí nóng bức.

Bên cạnh, Tiết Tùng Ninh đột nhiên xoay người, nhìn ta nói: “Loan Phi, nàng là có chuyện cũ giấu trong lòng.” Không phải câu hỏi, hắn nói ra thực chắc chắn.

Ta do dự một chút, sau lại tiện đà bật cười: “Ai mà không có chuyện cũ chứ?”

Hắn im lặng, sau một lúc lâu mới lại nói: “Cũng đúng, nàng không nói ta sẽ không bức nàng.” Hắn nhìn ta, còn chân tình nói, “Nàng có muốn về nhà không? Ta có thể phái người đưa nàng trở về.”

Trong lòng khổ sở, nhà, ta làm gì còn nhà nữa chứ?

Khó khăn lắc đầu: “Ta không có nhà.”

Nghe vậy, hắn hướng ta cười hối lỗi, nói: “Vậy nàng ở lại đây đi, đem nơi này trở thành nhà của chính mình.”

Bị một câu nói đơn giản của hắn làm cho cảm động, không biết vì sao ta luôn cảm thấy trên người Tiết Tùng Ninh, rất sạch sẽ, rất sạch sẽ. Có thể làm cho lòng ta cảm thấu thực an toàn. Nhưng mà ta là muốn rời đi, thời điểm hoàn hồn lại phát hiện, thiên hạ to lớn, nhưng lại không có chỗ cho Phượng Loan Phi ta dung thân.

Cảm giác bi thương dâng lên trong lòng, ép cho ta cảm thấy thật đau thương.

“Sau này nàng hãy chuyển đến Mính Cư ở cùng Vị Ương đi, làm bạn cùng với Vị Ương cũng tốt.” Nói đến Tiết Vị Ương, trong mắt hắn hiện lên một tia thương tiếc, “Kỳ thật, Vị Ương vẫn luôn rất cô độc, từ nhỏ không phải là nữ giả nam trang theo phụ thân tới ở quân doanh, thì là một mình ở nhà luyện kiếm. Muội ấy là một nữ nhi, lại chưa bao giờ được sống qua cuộc sống của một tiểu thư bình thường. Có đôi khi, muội ấy rất quyết đoán, và lãnh khốc. Hi vọng nàng bao dung hơn một chút. Kỳ thật muội ấy không biết cách làm sao để chung sống cùng với người khác.”

Trong lời nói của hắn, từng câu từng chữ đều là đau lòng và yêu thương dành cho nàng.

Ta bỗng nhiên nhớ tới ta còn nói qua ta rất hâm mộ nàng, thì ra ta không hề biết rằng, bất cứ ai đều có nỗi khổ bất đắc dĩ của riêng mình.

Ta gật đầu, hắn tựa hồ rất vui mừng, còn đang muốn nói vớ ta cái gì đó, lại thấy một gia đinh vội vàng chạy tới, lớn tiếng kêu: “Thiếu gia, có người trong cung tới, nói là Hoàng Thượng triệu kiến!”

Hắn ngậm miệng, chỉ bỏ lại một cậu “Thật ngại”, liền dẫn theo gia đinh vội vàng rời đi.

Nhìn theo bóng dáng hắn, ta đứng một lát, liền có nha hoàn tiến đến cười nói: “Cô nương, nô tỳ cảm thấy người tới đây thật là tốt.”

Ta khó hiểu nhìn nàng, nàng cười giải thích: “Người đừng nhìn Tướng quân phủ lớn như vậy, kỳ thực luôn lạnh lẽo như băng. Thiếu gia và tiểu thư luôn luôn có việc bận làm không xong, hai người bọn họ cũng không thường chạm mặt. Thường xuyên là người này ở nhà, người kia lại đi vắng. Người tới đây, sau này tiểu thư sẽ có người để nói chuyện cùng. Thiếu gia cũng thích cười nhiều hơn!”

Phải không? Ta chưa bao giờ biết thì ra chính mình còn có nhiều chỗ tốt như vậy.

Chính là, nghe nha hoàn nói, ta mơ hồ cảm thấy có chút động tâm. Một loại cảm giác bị làm cho cảm động.

Nha hoàn miên man nói với ta rất nhiều chuyện, đều là về huynh muội Tiết gia. Mãi cho đến khi nàng đưa ta về Mính Cư, nàng vẫn cứ nói mãi không ngừng, ta nhịn không được mà bật cười, đã lâu lắm rồi chưa từng được cười thư thái đến như vậy.

Gần đến tối, huynh muội Tiết gia vẫn chưa thấy ai trở về. Ta không khỏi có chút lo lắng, nha hoàn khuyên ta không cần phải bận tâm, nói rằng đây cũng chỉ là chuyện thường xảy ra.

Ở Mính Cư dùng bữa tối, mời nha hoàn cùng nhau ăn, nàng lại cười từ chối: “Nô tỳ làm sao có thể ngồi cùng bàn dùng cơm với cô nương được?”

Ta lắc đầu: “Ta cũng không hơn ngươi đâu, cùng nhau ngồi ăn đi.” Nếu không phải Tiết Tùng Ninh thu lưu ta, chỉ sợ giờ phút này ta còn ở lại Lâm Vương phủ sống cuộc sống còn không bằng so với hạ nhân.

Nha hoàn từ chối mãi không được, cuối cùng cũng đồng ý cùng ta ăn cơm, chỉ là như thế nào cũng không chịu ngồi xuống. Ta không lay chuyển được nàng, đành phải tùy ý nàng.

Lại qua một khoảng thời gian thật lâu, sắc trời đã trở nên đen kịt mà Tiết Vị Ương vẫn không có trở về. Thời điểm ta đứng dậy đi ra tới cửa, thấy một người vội vã đi tới phía này, đến lúc tới gần, mới nhìn rõ, là Tiết Tùng Ninh.

Thần sắc hắn căng thẳng, nhìn thấy ta, bật thốt lên hỏi: “Vị Ương đã trở lại chưa?”

Trái tim ta bỗng run mạnh lên, chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra sao?



Xong 5 chương
Bh là 5:06
Đi ngủ đây :(
Chương tiếp theo k biết khi nào mềnh xong việc để post nữa
Sẽ cố gắng sớm nhất có thể ạ.

Bình luận

Hôm nay lại đợi được 5 chương tiếp theo roi, cám ơn bạn đã edit truyen này nhé. Chúc bạn luôn vui và sẽ hoàn thành câu truyện, đừng đào hố không lấp nhe.hihi.   Đăng lúc 17-1-2013 10:22 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách