Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: thoathan
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Cổ Đại] Không Muốn Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Khí Phi Tái Nan Cầu | Phôi Phi Vãn Vãn (DROP tạm thời)

  [Lấy địa chỉ]
111#
 Tác giả| Đăng lúc 31-3-2013 23:43:31 | Xem tất
Chương 102: Dạ yến [2]




                                                                                                                                                                     



Hoàng Thượng gắt gao đem ta kéo tại bên người, không chút để ý tới mặt mũi Hoàng Hậu. Hoàng Hậu là tức giận mà không dám nói. Vào đại điện, thấy mọi người đều đã quỳ hết xuống, cao giọng hô: “Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Hoàng Hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế! Nhã phi nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”

Ta tận lực đem ánh mắt nhìn thẳng, không dám đưa mắt để tìm kiếm thân ảnh quen thuộc.

Hoàng Thượng từng bước mang ta đi thẳng lên điện, ngài ngồi trên chính giữa vị trí, Hoàng Hậu ngồi ở bên trái, mà ta, ngồi ở bên phải. Sau đó, giọng nói của ngài mới vang vọng khắp đại điện: “Các khanh gia bình thân!”

“Tạ Hoàng Thượng --”

Mọi người cảm tạ ân điển rồi ngồi vào bàn.

Ta hít một hơi thật sâu, cố lấy dũng khí mới hướng về phía các Hoàng Tử ngồi mà nhìn.

Đột nhiên bắt gặp ánh mắt của Quân Ngạn, trong sự hốt hoảng còn mang theo bi thương, mang theo đau đớn. Sắc mặt hắn cực kém, tựa như chỉ cần nhìn ta nhiều thêm chút nữa sẽ khiến hắn ngã quỵ. Có thể là vậy, nhưng hắn lại vẫn đang cố chấp không chịu rời mắt khỏi gương mặt ta. Ta có chút giật mình, đây là Quân Ngạn mà ta chưa bao giờ gặp qua, hắn trước kia, luôn là một sự cao ngạo không thể che giấu, trong mắt hắn, luôn tràn đầy tự tin.

A, nay là làm sao vậy?

Ta đảo qua khuôn mặt hắn, đem ánh mắt dời về phía khác. Chính là, không có thấy khuôn mặt kia, hắn, không có tới.

Ta không thể nói rõ đó là cảm giác gì, giống như được thả lỏng, lại giống như không cam lòng. Tóm lại, là vô cùng phức tạp.

Trong lòng thán một tiếng, ta đột nhiên lại thấy Tiết Tùng Ninh ngồi ở bên phải. Hắn cũng thẳng tắp nhìn ta, ta cùng với hắn, là khoảng cách quá xa . Từ xa ta khó có thể nhìn rõ bộ dạng của hắn. Tuy nhiên, ta tựa hồ vẫn như cũ cảm nhận được trong ánh mắt của hắn mang theo đau đớn, hết sức rõ ràng.

Hoàng Thượng  ở bên người đột nhiên mở miệng hỏi: “Lâm vương sao còn chưa đến?”

Ta đột ngột hoàn hồn, Hoàng Thượng hôm nay là muốn đem sự tồn tại của ta chiêu cáo thiên hạ, ngài tự nhiên sẽ không nói ra mấy lời linh tinh rằng ta là Nhã phi chuyển thế, nhưng, Quân Lâm, hắn sẽ không thể không hiểu rõ dụng ý của Hoàng Thượng .

Mặc kệ thế nào, hắn cư nhiên không đến, điều này chung quy không thể biện minh.

Một người đứng dậy, ta nhìn rất rõ ràng , đó là Dương Trọng Vân.

Hắn mở miệng nói: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, Lâm vương từ sáng sớm đã đến đây, chính là đến đây rồi lại trở về, hình như là ... đi hoàng lăng. Thần khẩn cầu Hoàng Thượng...... Có thể hiểu cho tâm tình của Lâm Vương. Hoàng Thượng bớt giận!” Hắn nói xong, đột nhiên quỳ xuống .

Đi hoàng lăng, ước chừng là đi bái tế Nhã phi đi?

Cũng đúng, tạm thời hắn không biết ta là ai, Hoàng Thượng đột nhiên nạp phi tử mới, cũng phong hàm “Nhã phi”, hẳn đã mang tới đả kích rất lớn cho hắn? Hắn vì mẫu phi thân sinh có thể báo thù đến như vậy, chắc Nhã phi ở trong lòng hắn phải có địa vị cực lớn. Đột nhiên xuất hiện một nữ nhân chiếm phong hào của mẫu phi hắn, hắn không tiếp nhận được cũng chuyện bình thường.

Chính là...

Dương Trọng Vân này là cái gì đây? Hắn chẳng qua chỉ là một sư gia ở Vân Châu vừa mới hồi kinh, vì sao lại nguyện ý đứng ra vì Quân Lâm nói chuyện? Nếu biết có lẽ Hoàng Thượng sẽ tức giận, hắn còn dám đứng ra?

Bình luận

tem  Đăng lúc 1-4-2013 01:51 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

112#
 Tác giả| Đăng lúc 31-3-2013 23:46:06 | Xem tất
Chương 103: Dạ yến [3]






                                                                                                                              

Lặng lẽ nhìn về phía Hoàng Thượng, thấy ngài mới vừa rồi còn có biểu tình không hài lòng thì lúc này đã buông lỏng, chậm rãi nói: “Trẫm, không trách nó.” Ngài nắm chặt tay của ta, lại nói, “Dương khanh gia hãy bình thân.”

Dương Trọng Vân vội khấu tạ thánh ân, lui trở lại vị trí ngồi .

Hoàng Thượng dừng một chút, mới lại mở miệng: “Từ hôm nay trở đi, Dương Trọng Vân một lần nữa tiếp chưởng chức vụ Thừa Tướng, phụ tá trẫm xử lý quốc sự.”

“Tạ Hoàng Thượng, thần sẽ được dốc sức đem hết khả năng vì Đại Tuyên tận trung!” Dương Trọng Vân nói ra những lời chính nghĩa, trên mặt là biểu tình kiên định.

Mọi người phía dưới đều hướng hắn chúc mừng, cũng có một ít người, túm tụm lại, chụm đầu ghé tai, khe khẽ nói nhỏ , ngại vì đang ở trên đại điện, cho nên không dám công khai xuất ngôn.

Sắc mặt Hoàng Hậu âm thầm trầm hẳn xuống , bàn tay ở dưới bàn gắt gao nắm chặt, ẩn nhẫn tức giận.

“Trẫm trước kính Thừa Tướng một ly.” Hoàng Thượng nói xong giơ chén rượu lên.

Mọi người cũng nâng chén theo, chúc mừng Dương Trọng Vân thăng nhiệm chức Thừa Tướng.

Một ly uống cạn, cung nữ lại vội vã nâng bầu rượu tiến đến rót đầy, lại cung kính lui tới một bên.

Ta thấy một người ngồi ở phía các Hoàng Tử đứng dậy, hướng Hoàng Thượng nâng chén nói: “Nhi thần muốn chúc mừng Phụ hoàng, song hỷ lâm môn!” Hắn không nói rõ, mỗi người đều nhất tề hiểu được, một chuyện vui khác, chính là chỉ ta.

Hoàng Thượng cười nâng chén: “Tốt! Trẫm nhận của Vũ nhi một ly này!” Nói xong, ngửa đầu uống cạn.

Quân Vũ cũng là xem giống ta, cười nói: “Thật giống nha Phụ hoàng a!”

Lời này của hắn, khiến cho Hoàng Thượng càng thêm vui vẻ . Còn có gì so với việc ngài không có tìm nhầm người càng khiến cho ngài thêm vui vẻ, không phải sao?

Trong lòng ta buông tiếng cười lạnh, tên Hoàng Tử này cũng không bình thường a, thực biết cách lấy lòng người. Ta dù chưa gặp qua Nhã phi, nhưng, đã gặp qua Quân Lâm . Ta cùng với Nhã phi, căn bản không có điểm nào giống nhau hết.

Lời nói của hắn, chẳng qua là biết thời biết thế mà thôi.

Nói cái gì mà giống thật giống, như vậy tựa như phải giống đến bảy tám phần, cũng có thể biến thành cả mười phần . Huống chi, Hoàng Thượng muốn nghe , chẳng phải chính là lời này sao?

Ta đang suy nghĩ, đột nhiên nghe bên ngoài có người cao giọng nói: “Lâm vương đến --”

Đầu ngón tay run lên, hắn chung quy, vẫn là đến đây.

“Truyền.”

Trong lời nói của Hoàng Thượng, mang theo vui mừng.

Hắn rảo bước tiến vào đại điện, tay áo thuần trắng theo gió bay bay, tạo nên một đường cong tuyệt đẹp. Đi hoàng lăng, còn thay đổi màu sắc y phục, xem ra hắn đối Nhã phi tình cảm thật sự không giống bình thường.

“Nhi thần tham kiến Phụ hoàng, Mẫu hậu, bái kiến … Nhã phi nương nương!”

Ta sợ ngây người, không phải bởi vì câu nói “Nhã phi nương nương” của hắn, mà là, hắn vậy mà xưng hô với Hoàng Hậu là -- Mẫu hậu!

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

113#
 Tác giả| Đăng lúc 1-4-2013 00:01:50 | Xem tất
Chương 104: Hắn nói không xứng





                                                                                                                                                         

Hoàng Thượng nhìn hắn, vui mừng nói:“Lâm nhi không cần đa lễ, mau ngồi đi.”

“Tạ phụ hoàng.” Quân Lâm lúc này mới đứng dậy, hướng vị trí của các Hoàng Tử đi đến. Hắn rũ mắt xuống, tựa hồ là cố ý không muốn nhìn ta. Bất chợt có ánh sáng trắng chiếu vào bên sườn mặt của hắn, ta mới phát hiện hắn tựa hồ gầy đi không ít.

Ta lặng yên nhìn vào mắt Hoàng Thượng, cắn răng nói: “Hoàng Thượng, thần thiếp muốn kính Lâm vương một ly.”

Hoàng Thượng cười nói: “Chén này đương nhiên phải là Lâm nhi kính ái phi mới phải.”

“Không, Hoàng Thượng.” Ta miễn cưỡng cười, “Thần thiếp nghĩ, vẫn là thần thiếp kính hắn thì hơn.”

Ta không bằng, trực tiếp đối mặt hắn. Làm cho hắn nhìn thấy ta còn sống, đến tột cùng sẽ có vẻ mặt như thế nào? Lại lấy thân phận hiện tại của ta đến đối diện với hắn, để xem hắn làm sao tự tại được?

Hoàng Thượng rốt cục gật đầu, lại dặn dò nói: “Ái phi tửu lượng không tốt, chỉ cần nhấp môi một ngụm, không cần miễn cưỡng.”

Ta cúi đầu lên tiếng trả lời, bưng chén rượu đứng dậy, mày mặt Quân Ngạn nhăn càng sâu , hắn khó hiểu nhìn ta, không rõ ta đột nhiên muốn làm cái gì. Ta không nhìn hắn, ánh mắt dừng ở trên người Quân Lâm, giương giọng nói: “Chén rượu này, bản cung kính Lâm vương!”

Hắn không nghĩ tới ta sẽ kính hắn rượu, rõ ràng chấn động, nâng mắt nhìn tới.

Chỉ là thoáng qua chốc lát, thần sắc kinh ngạc, sợ hãi, phẫn nộ cùng lúc hiện lên.

Đem chén rượu đặt bên môi, ta hướng hắn nhẹ nhàng cười: “Lâm vương vì sao không nâng chén?” Cười a, ta nhất định phải cười. Mặc kệ trong lòng đau đớn đến thế nào, ta đều phải trước sau như một mà nở nụ cười.

Cung nữ sớm đã rót đầy chén rượu cho hắn, hắn bỗng nhiên đứng dậy, hung hăng nhìn ta, trên người ẩn nhẫn tức giận, so với ngày đó hắn muốn ta dựa vào hận ý mà sống sót, càng sâu. Dùng sức nâng chén rượu lên, hắn phẫn uất uống cạn, rồi lại gạt tay đánh cái chén rơi xuống đất. Chỉ nghe “phanh” một tiếng, chiếc chén sứ thanh hoa quý báu lập tức vỡ nát .

Tất cả mọi người trên điện đều kinh ngạc!

Vô luận là Hoàng Hậu, hay là Quân Ngạn trên mặt đều tràn ngập kinh ngạc. Dương Trọng Vân lại đứng bật dậy. Hoàng Thượng chợt nhíu mi, vừa định mở miệng, đã thấy Quân Lâm bỗng dưng quỳ xuống, trầm giọng nói: “Phụ hoàng thứ tội, nhi thần đêm qua ngủ không được tốt, cho nên nhất thời lỡ tay.” Đầu của hắn cúi thấp xuống, tóc dài trước trán che khuất đi biểu cảm trân gương mặt.

Hắn là thật sự hận ta, tại hầu hết các tình huồng đều có thể làm ra những chuyện như vậy. Chính là, rốt cuộc hắn vẫn là Quân Lâm, cho nên, cũng không chấp nhận được chính mình mắc thêm lỗi lầm nào nữa. Nhất thời lỡ tay? A, hắn là thật sự lỡ tay sao?

Hoàng Thượng vẫn cứ là không vui, lại nghe Hoàng Hậu đột nhiên nói: “Hoàng Thượng bớt giận, việc này cũng có thể thông cảm cho hắn, dù sao......” Nàng nói xong, ánh mắt sâu kín nhìn về phía ta.

Lòng ta lại tiếp tục kinh hãi, không nghĩ tới nàng vậy mà lại lấy ta ra nói chuyện. Quả nhiên, Hoàng Thượng nghe nàng nói như thế, càng phát ra tức giận. Ngài hướng ánh mắt nhìn ta, đè nặng thanh âm nói: “Nếu là vì ái phi nàng, hắn lại càng không nên...... không nên như thế!”

Thuận tiện rũ mi mắt xuống, đang lúc muốn mở miệng, đột nhiên thấy Tiết Tùng Ninh đứng dậy, quỳ xuống nói: “Hoàng Thượng bớt giận, mạt tướng cho rằng Lâm vương là do mấy ngày liền quá mức lao lực, cho nên mới nhất thời lỡ tay.”

Ta sợ ngây người, đã thấy Tiết Tùng Ninh hướng ta nhẹ nhàng lắc đầu. Thực sự chấn động, hắn là sợ Hoàng Thượng bức ép Quân Lâm, Quân Lâm sẽ vô ý là nói ra thân phận chân chính của ta sao? Đúng rồi, hắn là hiểu lầm Quân Lâm vì cho ta là Phượng Khinh Ca a.

Tiết Tùng Ninh thực ngốc, thực ngốc.

Hắn đứng ra như thế, không phải làm cho Hoàng Hậu cùng Quân Ngạn càng thêm “xác định” hắn là người của Quân Lâm sao? Trong lòng run rẩy, như vậy Tiết Vị Ương, Tiết Vị Ương phải làm sao bây giờ?

“Hoàng Thượng!” Ta giữ chặt ống tay áo của ngài, miễn cưỡng cười nói, “Quên đi, cũng không cần nhiều chuyện, tranh cãi làm gì. Chỉ là lỡ tay mà thôi, đúng hay không?”

Ai nấy đều nhìn ra Quân Lâm là cố ý , cho dù Hoàng Thượng muốn buông tha hắn, cũng là không có đường lui. Ta ra mặt cầu tình, cũng là vì ngài mà thôi. Nhìn về phía Tiết Tùng Ninh ở bên dưới, thần sắc hắn vẫn căng thẳng không thể thả lỏng như trước.

Ta muốn nói thêm với hắn, không cần xen vào chuyện của ta nữa, không cần xen vào chuyện của ta nữa. Tiết Thanh cũng không muốn huynh muội bọn họ bị cuốn vào cuộc tranh đấu của Hoàng tộc này, ta cũng không cam lòng để cho hắn vì ta, mà mạo hiểm như vậy.

Thấy ta cũng ra mặt nói đỡ cho Quân Lâm, Hoàng Thượng rốt cục không nói thêm gì nữa.

Ta vốn tưởng rằng Quân Lâm là muốn mượn cớ rời khỏi yến tiệc, lại khong nghĩ rằng hắn vấn cố gắng chịu đựng mà ngồi lại. Ta cố ý không hề nhìn hắn, chỉ cùng Hoàng Thượng nâng cốc chúc mừng.

Bọn họ, dù có mang trong lòng tâm tư xấu xa, ta cũng chỉ là không muốn tự mình đi nghiền ngẫm làm gì.

Phía dưới truyền đến tiếng cười của Quân Vũ: “Thập Tam đệ hôm nay làm sao vậy? A, Thập ca ngươi là ta đây thật sự cảm thấy, Nhã phi nương nương vừa mới được sắc phong đẹp như tiên nữ ở trên trời, so với mẫu phi của ngươi cũng không chút thua kém đâu!”

“Nàng không xứng!” Thanh âm của hắn là giận dữ, nghiến răng nghiến lợi rít ra.

Ta biết vậy nên nên cảm thấy ảo não, ta không xứng? Vậy thì vì sao hắn lại không rõ ràng ở trước mặt Hoàng Thượng vạch trần thân phận của ta ?

Bình luận

tem ^^  Đăng lúc 2-4-2013 12:32 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

114#
 Tác giả| Đăng lúc 1-4-2013 00:54:16 | Xem tất
Chương 105: Vì sao trở về.








Khi dạ tiệc đã tan, Hoàng Thượng như trước không có ngủ lại Vân Lạc cung, hình như là hẹn các đại thần thương nghị quốc sự. Ta im lặng đi ở trên đường, cung nữ đi theo bên người ta, nhỏ giọng nói: “Nương nương đừng buồn, trong lòng Hoàng Thượng là có nương nương .”

Thì ra nàng là nghĩ vì Hoàng Thượng không đến Vân Lạc cung qua đêm mới khiến ta không vui, hướng nàng cười cười, ta sao có thể không vui vì chuyện này đây?

Đi về phía trước một đoạn, cung nữ bên người đột nhiên nói: “Nô tỳ tham kiến Lâm Vương điện hạ!”

Ta chấn động, nâng mắt nhìn lại, thấy hắn gương mặt băng lãnh, nghiêm nghị đứng ở phía trước không xa nhìn thẳng vào ta. Y phục thuần trắng của hắn ở trong màn đêm có vẻ càng chói mắt, nhìn thấy ta dừng lại, hắn tiến thêm một bước hướng về phía ta.

Theo bản năng lui lại mấy bước, hắn không trở về phủ, vì sao còn ở lại trong cung?

“Lui ra.” Hắn bình tĩnh hướng cung nữ nói.

Cung nữ do dự một lát, đang muốn hành lễ rồi xoay người rời đi, ta lại nói: “Không cần lui xuống, Lâm Vương có gì muốn nói mời nói đi, bản cung còn muốn đi tới Phượng Nghi cung.”

Trong mắt hắn đột nhiên bừng bừng bốc hỏa, cơ hồ là muốn xông lên, hung hăng nắm chặt cổ tay của ta, cả giận nói: “Đi Phượng Nghi cung làm cái gì? Là muốn liên hợp với vị Hoàng Hậu cô cô kia của ngươi đối phó với bổn vương sao?”

Hắn nắm tay ta thực đau a, nhưng là lời nói của hắn giống như đánh đòn cảnh cáo, hoảng sợ nhìn hắn, hắn đến tột cùng là đang nói cái gì?

“Vương gia!” Cung nữ kinh hô một tiếng, mở to hai mắt nhìn hắn chằm chằm.

Hắn rốt cục cảm thấy chính mình lỡ lời, ngay cả một tia do dự cũng không từng có, lòng bàn tay lật lại thật nhanh rồi bay qua, một chưởng đánh vào ngực cung nữ. Chỉ thấy cung nữ “phốc --” một tiếng, trong miệng phun ra đầy máu tươi, thân mình lay động, vô lực, trực tiếp ngã xuống.

“A --” Ta thất kinh kêu to lên, hắn vậy mà có thể khinh địch như vậy giết chết cung nữ nữa. Cũng chỉ vì câu nói “Hoàng Hậu cô cô” kia mà thôi!

Ngự Lâm Quân tuần đêm rất nhanh liền nghe thấy tiếng mà tiến đến, thấy cung nữ ngã trên mặt đất, trong đáy mắt của người nào cũng lóe lên tia cảnh giác. Một người chạy nhanh mở miệng nói: “Nương nương, Vương gia, đã xảy ra chuyện gì?”

Ta sợ tới mức nói không ra lời, Quân Lâm mặt không chút thay đổi nói: “Có thích khách, mau đuổi theo.” Hắn đưa tay chỉ về phía trước, ánh mắt lại như trước dừng ở trên mặt ta, một khắc chưa từng dời đi.

Vừa nghe có thích khách, Ngự Lâm Quân đều theo hướng hắn chỉ là hùng dũng truy đuổi.

Hắn nhanh chóng nắm lấy tay của ta, đem ta kéo đi về một phía.

“Ngươi, buông ra!”

Khí lực thật lớn, mặc cho ta giãy dụa như thế nào đều không làm nên chuyện gì.

“Buông ra! Ta sẽ gọi người tới!”

“Gọi người?” Hắn nhẹ giọng hừa một tiếng, lực đạo trên tay không chút suy yếu, châm chọc mở miệng, “Gọi người tới rồi nói như thế nào? Nói cho bọn họ biết, người là do ta giết? Nhưng là, ta vì sao phải giết nàng đây?” Hắn nhìn ta, rất chắc chắc là ta sẽ không đi nói ra ngoài.

Ta cắn môi: “Ngươi cho rằng ta không dám sao?”

Dùng sức đem ta kéo qua, gắt gao ấn chặt ta vào trên tường, một tay hắn khẽ xoa đầu ta mỉa mai cười, sau đó cười lạnh một tiếng nói: “Ngươi nghĩ rằng ta đây cái gì cũng không biết? Ngươi không sợ chết, vậy thì vì sao lại nguyện ý làm như thế? Là muốn bảo vệ ai đây?”

Trong lòng giật mình, hắn nói đúng, cùng lắm thì chính là thân phận của ta bị bại lộ, nhưng là ta bây giờ còn không thể chết được, ta còn có chuyện chưa có làm xong.

Phản kháng vài cái, hắn như trước nắm tay ra rất chắc. Ánh mắt phẫn nộ găm chặt lấy ta, tàn nhẫn nói: “Tốt lắm a! Giả chết? Ngươi là khẩn trương như vậy, không kiên nhẫn như vậy muốn thoát khỏi thế giới của ta? Đã vậy, vì sao còn trở về?”

Ta giật mình, việc giả chết kia đều là Tiết Tùng làm ra để bảo hộ ta, hắn làm thế nào lại biết?

Trở về? A, đó cũng đâu phải mong muốn của ta !

Ta không để ý tới hắn, hắn bỗng nhiên dừng lại hồi lâu, ngữ khí run nhè nhẹ, mở miệng nói: “Còn có, vì sao...... vì sao lại thay ta cầu tình?” Những lời này, tựa hồ hắn phải cố gắng lấy dũng khí rất lớn mới có thể nói ra khỏi miệng. Nắm tay trên tường đột nhiên nắm chặt, tựa như lời vừa hỏi ra, hắn lại vô cùng hối hận.

Nhưng là ta biết, hắn để ý, càng lúc càng để ý. Nếu ta cái gì cũng không làm, hắn ngược lại sẽ càng thêm thản nhiên.

Nâng tay, nhẹ nhàng xoa ngực hắn, hắn chấn động thực mạnh, ta nhân cơ hội đẩy ra hắn, cười nói: “Ngươi nghĩ rằng ta làm như vậy là vì ngươi?”

“Ngươi!” Trong mắt hắn lộ ra biểu tình không thể tin được, sửng sốt một lúc lâu, mới cắn răng hỏi, “Là Tiết Tùng Ninh?”



Không biết mọi người nghĩ sao, chứ nói thật, làm đến đây mình thấy thương anh Lâm vô cùng. {:402:}

Bình luận

Thoa gửi raw cho mình nha. Tranh thủ làm xong sớm luôn.  Đăng lúc 1-4-2013 05:42 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

115#
 Tác giả| Đăng lúc 2-4-2013 00:03:00 | Xem tất
Chương 106: Ta cắn hắn





                                                                                          

Thời điểm ba chữ “Tiết Tùng Ninh” được thoát ra khỏi miệng hắn, cũng là lúc bàn tay hắn ở trên đầu lập tức nắm chặt, nhìn ra được, hắn là cực uất hận . Hắn giống như đột nhiên nhớ tới điều gì đó, lớn tiếng hỏi: “Hắn cũng là người của Hoàng Hậu sao? A.” Hắn hãy còn cười rộ lên, “Ta nên sớm nghĩ đến ! Mười năm trước không có đem ta trừ bỏ, hiện tại, rốt cuộc nhịn không được !”

Không biết vì sao, thời điểm nghe hắn nói ra những lời này , từ trong lòng chỉ cảm thấy trào lên sự bi thương vô hạn .

Mười năm trước, hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi.

Một đứa trẻ, cùng lúc bị biết bao người chà đạp thương tổn, nhưng hắn gắng gượng sống. Ta không thể tưởng tượng trong lúc đó hắn đã phải trả giá biết bao nhiêu gian khổ cùng cực khổ, mới có thể luyện nên hắn ngày nay có ý chí sắt đá như vậy!

“Phượng Loan Phi!”

Hắn đột nhiên trầm tâm mà gọi rõ tên của ta.

Ta giật mình nhìn hắn, hắn lại châm chọc cười: “Nhã phi? Ngươi sao xứng!”

Trong lòng đau xót, nhìn nam tử tràn đầy ưu thương lộ rõ trên nét mặt, hắn xoay người, sự tức giận khôn cùng hoàn toàn được thể hiện ra, ta bỗng dưng thối lui nửa bước. Quật cường nâng mắt nhìn hắn, cắn răng thốt ra từng chữ rõ ràng: “Mặc kệ thế nào, nay ta đã là Nhã phi. Xứng hay không xứng cũng không cần ngươi tới săm soi ta mà bình phẩm! Người thông minh như ngươi, ngày sau ở trước mặt Hoàng Thượng, ngươi nên gọi ta một tiếng ‘Mẫu phi.”

Mẫu phi......

Vì sao ta nhớ kỹ, lại càng thấy đau lòng .

“Đừng mơ tưởng!” Hắn khó khăn nhả ra ba chữ, trợn mắt nhìn ta.

Ta cũng không mong muốn, không muốn hắn gọi ta như thế . Chính là, chúng ta còn có đường lui sao?

A, sớm đã không có rồi.

Ta không muốn cùng hắn dây dưa thêm nữa, xoay người lại muốn dời đi, hắn lại lao nhanh tới giữ chặt ta: “Không được đi!”

Lời nói thật là bá đạo, không được đi? Dựa vào cái gì chứ?

Cắn răng nói: “Cũng muốn đem ta giết luôn sao?” Nhớ tới cung nữ chết thảm mới vừa rồi , nhịn không được mà run rẩy . Người nam tử trước mắt này đây, suy nghĩ ở trong lòng hắn từ lâu ta đã không thể nhìn thấu.

Hắn giật mình, ta nói tiếp: “Lần trước không có tự tay giết chết ta, cho nên cảm thấy không cam lòng sao? Muốn lại giết ta thêm một lần nữa?” Ta vĩnh viễn nhớ rõ những lời mà Tiết Tùng Ninh từng nói, người nấp sau bức màn giám thị ta!

“Ngươi nói cái gì!” Hắn rống giận quát lên.

Ta liều mạng bình ổn tâm trí chính mình , không cho hai chân xụi lơ khụy xuống. Thẳng tắp nhìn hắn: “Tốt, muốn giết cứ giết, không giết thì để cho ta đi.” Tối nay đối với hắn, bất cứ điều gì ta cũng phơi bày ra hết .

Những lời mà ngày xưa không dám nói, đều đã nói . Chuyện không dám làm, đều đã làm.

Trái tim đau đớn dữ đội , nhưng ta vẫn cố tình muốn trưng ra nụ cười mà hắn chán ghét nhất cho hắn xem. Yêu thương một người, một khi đã hận , như vậy liền hận hoàn toàn đi!

Cũng đỡ phải, nóng ruột nóng gan lo lắng!

Hắn nhìn ta, hoàn toàn bất động.

Lửa giận trong mắt chậm rãi tản đi, tia thống khổ kia tựa hồ càng thêm khảm sâu vào đáy mắt. Ta ảm đạm, nay hắn, còn thống khổ điều gì nữa đây? Chẳng lẽ đối với ta, hắn còn...... còn quyến luyến sao?

Trong lòng mạnh mẽ chấn động, ảo não cười, xem đi, những điều ta muốn ngày càng nhiều .

Hắn nói không cho ta đi, thật đúng là không cho. Cầm lấy tay của ta càng ngày càng gấp, tựa như có ý muốn đem cổ tay của ta bóp gẫy. Ta không có kêu đau, cúi đầu hung hăng cắn xuống tay hắn!

Hắn cũng không có kêu đau, vẫn là hoàn toàn bất động.

Ta đột nhiên bật khóc, vẫn còn muốn dùng sức cắn, dùng sức cắn......

Đầu lưỡi nếm được mùi máu tươi nồng đậm , trộn lẫn với vị nước mắt của chính ta, rất khổ sở a.

Ta vẫn không động đậy mà cắn tiếp , hắn còn giữ chặt lấy như giam ta vào trong lao ngục. Ta nhả miệng ra, ta không lay chuyển được hắn. Nâng mắt, ngay trong khoảnh khắc hoảng hốt đó, tựa hồ ta  nhìn thấy hắn nở nụ cười......

Thân mình bị hắn hung hăng kéo qua, nghe thanh âm lạnh lùng của hắn truyền đến: “Bây giờ đưa ngươi rời khỏi cung, hãy đi càng xa càng tốt, đừng để cho ta nhìn thấy ngươi lần nữa! Nếu không, ta nhất định sẽ giết ngươi!”

“Phốc.” Không nhịn được mà bất cười ra tiếng. Phượng Loan Phi, ngươi lại ngớ ngẩn như vậy, trái tim sắt đá lang sói như hắn, làm sao có thể cười với ngươi chứ?



Tình hình là LP bh chả tin ai :(
Sao có thể nghĩ anh Lâm phái người giết chị được chứ? :(
Oan cho anh Lâm quá :(
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

116#
 Tác giả| Đăng lúc 2-4-2013 00:06:53 | Xem tất
Chương 107: Ta hoảng hốt

Editor: nhocoi
Beta: thoathan








“Cười cái gì?” Hắn nghiêm mặt lạnh hỏi.

Ta vẫn cứ cười, ta nghĩ ta rất lâu rất lâu rồi không có cười qua như vậy. Cười chính mình rất si lại rất ngốc.

“Không cho cười!” Hắn khẽ quát. Tay hắn từ trong người lấy ra một khối ngọc bội nhét vào tay ta , “Đi ra ngoài đêm cái này đổi lấy tiền!”

Ta rút tay lại , hắn vẫn như trước không buông ra. Đành phải nói: “Ta sẽ không rời khỏi cung , ngươi mau thả ta ra. Nếu không ta sẽ gọi người tới, đường đường Lâm vương mà đùa giỡn phi tần, chuyện này e là không phải chuyện tốt.”

Hắn sững người, không thể tin được nhìn ta.

Tay ta cầm ngọc bội hướng về phía hắn vẫy vẫy, nói: “Còn có tín vật làm chứng.”

“Phượng Loan Phi!”

Hắn hận sao, vậy vì sao không giống như đối với cung nữ kia một chưởng đánh chết ta?

Hắn hừ giọng nói: “Ngươi cho là Phụ hoàng sẽ tin sao? Đừng quên, ngươi chính là mẫu phi của ta!”

Ta lắc đầu: “Vậy ngươi cũng đừng quên, Hoàng Thượng ngài rõ ràng nhất, trong lòng ngươi căn bản không coi ta là Nhã phi.”

Từng lời nói làm hắn đau đớn, hắn nhìn chằm chằm ta hồi lâu, đột nhiên một tay nắm lấy ta kéo qua, hung hăng hôn xuống.

“Đúng, ngươi ở trong mắt ta, trong lòng ta, chưa bao giờ là mẫu thân! Hiện tại không phải, về sau cũng đừng mơ tưởng!”

“Uhmm --”

Ta sợ ngây người, nơi này là hoàng cung, hắn cư nhiên có lá gan lớn như vậy, dám hôn ta? Hắn không sợ sẽ bị người nhìn thấy sao? Lấy tay đánh hắn, hắn thờ ơ, dùng sức đem ta ôm lấy, hung hăng hôn.

“Phượng Loan Phi!” Hắn cắn răng gọi ta, lại cúi đầu nói, “Ngươi thật đáng sợ......”

A, ta đáng sợ?

Ta làm sao có thể đáng sợ?

Cho tới bây giờ, đều là hắn đem ta ra đùa bỡn ở trong lòng bàn tay, hắn cho ta biết hạnh phúc, ta khờ ngốc tiếp nhận, cũng nhất mực quý trọng. Hắn phản bội ta, ta cũng vẫn yên lặng thừa nhận, cũng không phản kháng. Hắn cho ta cơ hội rời đi, ta im lặng rời đi, không mang theo một đồng nào của hắn.

Hiện tại, hắn lại còn nói ta đáng sợ?

Hắn dùng lực hôn, làm ta đau . Ta giãy dụa, thế nhưng, không thể nào thoát khỏi ma trảo của hắn. Hắn thở hổn hển, từ từ, từ từ, có vẻ dịu lại. Môi hắn dường như mềm mại tách ra, động tác không còn bá đạo, thô lỗ nữa.

“Loan Phi......”

Hắn đột nhiên cúi đầu cất tiếng gọi.

Ta chấn động, hắn cũng hoàn toàn cứng đờ.

Sau đó, dùng sức đem ta đẩy ra, hắn không nhìn ta, xoay người nhanh chóng rời đi......

Cho đến khi thân ảnh hắn biến mất khỏi tầm mắt ta, ta còn chưa có phản ứng. Nước mắt chảy xuống, nâng tay lau đi.

A.

Tự cười giễu chính mình, nhất định là do ta quá khờ .

Nếu không, vì sao lại thấy hắn cười, lại nghe thấy hắn ôn nhu gọi tên của ta?

Dựa vào vách tường đứng thẳng dậy, quay trở về hiện tại, ta nghe thấy một tiếng động “xào xạc ” bên bụi hoa truyền tới. Ta hoảng sợ, bản năng kêu lên: “Ai? Ai ở trong đó?”

Trong nháy mắt thời gian như ngừng lại, một bóng người hơi lảo đảo đi ra, ta nhìn rõ ràng , là một nhũ mẫu già. Ta cố gắng hồi tưởng tất cả sự việc mới xảy ra, nàng có hay không...... đều nhìn thấy hết.

Ta nên làm cái gì bây giờ?

Nàng lại đột nhiên hướng ta quỳ xuống, run rẩy dập đầu nói: “Nương nương, nương nương thứ tội! Nô tỳ cầu nương nương buông tha Lâm vương điện hạ! Nương nương ngàn vạn lần … hay tha thứ cho ngài! Nô tỳ cầu nương nương không cần đem chuyện tối nay nói cho Hoàng Thượng! Điện hạ ngài...... Điện hạ ngài là không cố ý mạo phạm nương nương ! Nương nương, ngài nhất định phải tin tưởng nô tỳ, nương nương! Nương nương......” Nàng vừa khẩn cầu ta vừa hướng ta mà dập đầu.

Thì ra, nàng nhìn thấy Quân Lâm cùng ta ôm nhau ở nơi này, cho là Quân Lâm có ý định xâm phạm ta. Sợ ta ở trước mặt Hoàng Thượng tố cáo hắn.

“Nương nương, chỉ cần ngài buông tha điện hạ, ngài muốn nô tỳ làm cái gì cũng được! Nương nương......”

Nàng vẫn không ngừng cầu xin, mà cách đó không xa đã nghe được âm thanh của nhóm người tìm ta truyền đến.

Ta nhìn nàng quát: “Đứng lên đi!”

Nàng ngây ngẩn cả người, ta lại nói: “Ngươi đứng lên trước đi! Bản cung sẽ lo liệu việc này, nhưng, đêm nay, ngươi cái gì cũng chưa nhìn thấy, hiểu chưa?” Nếu để cho người khác nhìn thấy, nghe được ý tứ trong lời nàng khẩn cầu, chỉ sợ ta cùng Quân Lâm đều có phiền toái .

“Tạ nương nương! Tạ nương nương!” Nhũ mẫu lại dập đầu vài cái mới đứng dậy.

Bình luận

tem nữa ^^  Đăng lúc 2-4-2013 12:32 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

117#
 Tác giả| Đăng lúc 2-4-2013 00:09:03 | Xem tất
Chương 108: Cách xa nàng một chút [1]

Editor: nhocoi
Beta: thoathan








“Nhã phi nương nương! Nhã phi nương nương!”

Đám người trong cung giơ cao đèn lồng, xa xa nhìn thấy ta, vội vàng xông đến. Sau đó, lại tự giác tránh ra mở  đường, ta mới nhìn thấy sắc mặt lo lắng của Hoàng Thượng .

Ngài bước nhanh tiến lên, giữ chặt tay của ta, lo lắng nói: “Ái phi, nàng có bị làm sao không? Trẫm nghe nói nàng gặp phải thích khách, thật sự rất lo lắng!”

Ta thầm kêu không tốt, cư nhiên kinh động tới Hoàng Thượng. Lắc đầu nói: “Cảm tạ Hoàng Thượng quan tâm , thần thiếp không sao cả.”

Ngài lo lắng, trầm giọng nói: “Người đâu, hộ tống nương nương hồi cung, nếu nương nương có điều gì bất trắc, trẫm sẽ lấy đầu của các ngươi!”

Đám cung nhân hoảng sợ, liền cúi đầu lên tiếng trả lời .

Ta sợ hãi nắm lấy ống tay áo của ngài, vội la lên: “Hoàng Thượng bớt giận, thần thiếp thật sự không có việc gì.”

“Làm càn.” Ngài cúi đầu nói nhỏ, “Trẫm nghe nói cung nữ bên người của nàng đều đã bị hại, làm sao có thể nói không có việc gì?”

Đang nói, ngài như nhớ tới điều gì, bật thốt lên nói: “Lâm nhi đâu? Trẫm nghe nói là nó phát hiện ra thích khách, nó không ở cùng với nàng sao?” Vừa hỏi hỏi, ngài vừa nâng mắt xem xét, ánh mắt dừng ở trên người lão nhũ mẫu phía sau ta, đột nhiên lộ ra thần sắc hờn giận, “Tần nhũ mẫu, ngươi ở chỗ này làm gì?”

Ta chỉ nghe được tiếng “bịch”, Tần nhũ mẫu cuống quít quỳ xuống, đạp đầu tới trán chạm đất nói: “Hoàng Thượng, nô tỳ...... nô tỳ là......” Nàng cả người run rẩy, nói không ra lời.

Hai tay hơi nắm chặt thành hai đấm, đã có người chết, việc này tình hình xem như đã náo động. Ta lại cùng Quân Lâm ở một chỗ, còn bị Tần nhũ mẫu nhìn thấy , tuy rằng nàng còn cầu ta không nói, nhưng người này, ta chung quy không biết, vẫn là nên đề phòng.

Ta suy nghĩ nhanh, vội nói: “Hoàng Thượng, Lâm vương là đã đuổi theo thích khách, thần thiếp một mình một người vô ý bị lạc đường, cũng may gặp được lão nhũ mẫu đây, vốn là muốn kêu nàng đưa thần thiếp hồi cung . Đúng lúc, ngài đã tới rồi.”

Nghe ta nói như thế, Tần nhũ mẫu liền đáp lời: “Nương nương nói phải, mong Hoàng Thượng xem xét.”

Ánh mắt Hoàng Thượng vẫn cứ sắc bén vô cùng, nhìn vào mắt nàng ta xem xét, âm thanh lạnh lùng nói: “Chuyện hôm nay xem như quên đi, ngày sau cách xa nương nương một chút, nếu không trẫm nhất định không bỏ qua!” Nói xong, không để ý đến sự kinh ngạc của ta, bàn tay to của ngài gắt gao nắm chặt tay của ta, xoay người rời đi.

“Hoàng......” Ta im miệng, không khỏi quay đầu nhìn về phía người đang quỳ trên mặt đất, nàng theo quy củ vẫn còn quỳ , đầu cúi rất thấp rất thấp, ta nhìn không thấy thần sắc của nàng.

“Ái phi bị sợ hãi, trẫm đưa nàng hồi cung.” Hoàng Thượng ôn nhu nói, một tay vòng qua vai ta, nhẹ nhàng ôm lấy.

Ta hơi chấn động, nhưng cũng không nói gì nữa.

Đám cung nhân ở hai bên, trên tay cầm đèn lồng đi theo chiếu sang một vùng phía trước, có gió thổi đến, bóng hình xiên xiên khẽ động . Ta than nhẹ một tiếng, trong lòng cảm giác tựa hồ như có ai đó đang nhìn ta. Có chút giật mình, đưa mắt nhìn lại, xa xa phía sau cột hành lang, Quân Ngạn tay vịn cột hành lang, thẳng đứng.

Bình luận

tem nữa nữa ^^  Đăng lúc 2-4-2013 12:33 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

118#
 Tác giả| Đăng lúc 2-4-2013 00:10:51 | Xem tất
Chương 109: Cách xa nàng một chút [2]

Editor: nhocoi
Beta: thoathan






Ta nhìn không rõ thần sắc của hắn, nhưng lại có thể cảm thấy được sự tức giận cùng thù hận quanh hắn. Từ trong đó dường như tỏa ra hương vị của thảm họa, trộn lẫn với không khí bức bối trong đêm hè, càng trở nên đáng sợ hơn, khiến cho con người ta trong lòng run rẩy không thôi.

Ta theo bản năng nép vào lòng Hoàng Thượng né tránh, Hoàng Thượng cho ta là sợ hãi, ôm chặt ta, nhẹ gọi : “Ái phi làm sao vậy?”

Ta lắc đầu: “Hoàng Thượng...... Hoàng Thượng đêm nay còn đi Ngự Thư phòng sao?”

Ngài cười khẽ chỉ vào chóp mũi của ta, sủng nịch mở miệng: “Đi chứ, trẫm là Hoàng Đế, còn có chuyện quan trọng cần phải xử lý. Nhưng mà trẫm tự mình đưa nàng trở về Vân Lạc cung, rồi mới đi.” Ngài lại nói, “Nàng yên tâm, trẫm đã tăng cường số người bảo hộ cho nàng, tuyệt không để cho nàng chịu một chút thương tổn nào!”

Cái mũi ê ẩm, ta biết ngài xem ta là Nhã phi, thế cho nên ngài đối với ta thật quá tốt.

Lúc hoàn hồn lại, thốt nhiên phát hiện Quân Ngạn sớm đã không còn ở nơi đó. Lúc Hoàng Thượng ôm lấy ta đi qua cột hành lang kia, ta tinh tường nhìn thấy lớp sơn đỏ trên cột hành lang bị hung hăng cào phá. Trong lòng nhớ tới vẻ mặt của Quân Ngạn, đột nhiên kinh hãi.

Sau một lúc lâu, lại bất đắc dĩ lắc đầu. Ta hiện tại đã là phi tử của Hoàng Thượng, hắn còn có thể thế nào?

Trở về Vân Lạc cung, Hoàng Thượng quả nhiên đã tăng số thị vệ trấn thủ ở ngoài cung, lại dặn dò ta nghỉ ngơi thật tốt, mới đứng dậy rời đi. Đi ra đến cửa, lại quay đầu lại, phân phó cho cung nữ kêu ngự trù phòng nấu canh định thần đem cho ta uống, đến lúc đó mới thực sự chịu rời đi.

Nhìn bóng dáng ngài, ta đột nhiên có loại cảm giác kỳ quái. Hoàng Thượng không ở lại Vân Lạc cung của ta không phải do bận rộn việc quốc gia, mà tựa hồ do chuyện khác. Nhưng, đến tột cùng là việc gì, ta lại không nghĩ ra.

“Nương nương, mời người uống canh. Hoàng Thượng cố ý phân phó nô tỳ chuẩn bị .” Cung nữ nhỏ giọng nói.

Ta gật đầu, tiếp nhận bát canh, cẩn thận cầm lấy thìa, đưa lên miệng nếm một ít, không biết tại sao, trong đầu đột nhiên lại nghĩ tới gương mặt của Tần nhũ mẫu.

Nàng đến tột cùng là ai? Vì sao Hoàng Thượng lại chán ghét nàng như thế? Còn cố tình kêu nàng cách xa ta một chút......

Bỗng nhiên cả kinh, không, không phải cách xa ta một chút, hẳn là cách xa Nhã phi một chút!

Nàng cùng Nhã phi có liên hệ!

Tay run lên, nước canh đổ xuống. Ta giật mình, bát canh bị đánh đổ, “phanh” một tiếng rơi xuống, vỡ nát.

“A, nương nương!” Cung nữ sợ hãi kêu lên, cúi người xuống giúp ta lau, vừa lo lắng hỏi: “Nương nương có nóng không, có bị bỏng không?”

Ta làm sao còn quan tâm tới chuyện nóng hay không nóng, kéo lấy nàng nói: “Đi, đem Tần nhũ mẫu tới đây, bản cung có chuyện muốn hỏi nàng!”

Bình luận

giựt tem nhiều ghê nha  Đăng lúc 2-4-2013 08:36 AM
tem ^^  Đăng lúc 2-4-2013 12:32 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

119#
 Tác giả| Đăng lúc 2-4-2013 00:12:54 | Xem tất
Chương 110: Tình thương vĩ đại của mẹ [1]


Editor: nhocoi
Beta: thoathan







Cung nữ bị ta dọa sợ, sau một lúc lâu mới nói: “Nhưng mà nương nương, Hoàng Thượng không cho......”

“Bản cung chỉ là muốn hỏi mấy câu, không có gì trở ngại.” Ta cướp lời nàng, “Ngươi đi nhanh đi!”

Cung nữ chần chờ một chút, cuối cùng đồng ý, xoay người đi ra ngoài.

Chỉ chốc lát sau, cung nữ liền đưa Tần nhũ mẫu tiến vào. Nàng thấy ta, liền quỳ xuống nói: “Nô tỳ thỉnh an nương nương, nương nương thiên tuế!”

Vẫy tay ý bảo cung nữ lui xuống, ta mới kêu đứng lên.

“Nô tỳ được biết nương nương đêm nay muốn nói chuyện với nô tỳ!” Tần nhũ mẫu lại dập đầu, mới đứng dậy.

Ta nhìn nàng, ước chừng bộ dáng khoảng năm mươi tuổi, mái tóc đã nhuộm màu xám trắng. Nàng tựa hồ có chút co quắp, hai tay xoắn lại lộ vẻ lúng túng.

Ta rốt cục mở miệng: “Ngươi là nhũ mẫu của Lâm vương?” Có thể quan tâm Quân Lâm như thế, tính theo tuổi tác của nàng, ta nghĩ suy đoán của ta hẳn là sẽ không sai .

Nàng tựa hồ có chút khiếp sợ, kinh ngạc nhìn ta, trong hốc mắt khô cạn từ từ nổi lên một tầng nước, bỗng nhiên lại quỳ gối bên chân ta, nức nở nói: “Ngài thật sự...... Thật là Nhã phi nương nương?”

Ta giật mình, nàng tựa hồ tỏa ra vui sướng, nói tiếp: “Ban đầu nô tỳ còn không tin, nhưng là hiện tại...... Nương nương, thật là ngài sao? Ngài còn nhớ rõ nô tỳ, còn nhớ rõ nô tỳ sao!” Nàng rơi lệ, vừa cười, vừa tiến lại gần ta.

Ta lắc đầu: “Ngươi lầm rồi, ta không phải nàng.”

“Nương nương......” Vẻ mặt nàng kinh ngạc, “Không...... Vậy ngài vì sao lại biết nô tỳ là nhũ mẫu của Lâm vương?”

“Ta đoán .” Thành thật trả lời nàng.

Nàng lại vẫn là không tin: “Không thể, nô tỳ có hỏi qua công công đi theo bên người Hoàng Thượng, hắn có nói, ngài biết chuyện Anh vườn ngày xưa, ngài biết chuyện cùng Hoàng Thượng lúc xưa! Nương nương, trừ ngài ra, đâu còn ai biết?”

Thì ra là như vậy.

Ta kinh ngạc bật cười, còn Quân Lâm biết, nhưng là nàng sẽ tin tưởng sao? Hay là ta muốn nói cho nàng biết thân phận thật sự của ta là Phượng Loan Phi? Lắc đầu, điều này không phải ý định ban đầu của ta.

Ta không có trả lời nàng, chỉ hỏi: “Hoàng Thượng vì sao bảo ngươi phải cách xa ta một chút?”

Nàng tựa như chấn động, tiện đà run run dập đầu: “Nương nương, năm đó trong lúc nô tỳ ôm Vương gia đi ra ngoài, thật sự không nghĩ tới sẽ phát sinh sự tình như vậy. Nương nương ngài đã quên sao......”

Ta khẩn trương nhìn nàng, cắn răng nói: “Ngươi mau nói.” Gần sắp tiếp cận chân tướng năm đó, ta đột nhiên có loại xúc động không thể diễn tả bằng lời, tay vịn vào cạnh bàn, chống đỡ để có thể đứng vững.

Bình luận

@Dung: tks e, hôm nay vẫn sớm mà? mọi hôm 5-6h sáng mới ngủ cơ :D  Đăng lúc 2-4-2013 12:34 AM
ss đừng làm việc quá sức nha, đêm khuya rùi nên đi ngủ sớm để giữ gìn nhan sắc thui ^_*  Đăng lúc 2-4-2013 12:33 AM
tem ^^  Đăng lúc 2-4-2013 12:32 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

120#
 Tác giả| Đăng lúc 2-4-2013 22:43:51 | Xem tất
Chương 111: Tình thương vĩ đại của mẹ [2]







Nàng chần chờ, rốt cục tiếp tục nói: “Đêm đó Hoàng Thượng không ở trong cung, nương nương lại đột nhiên sinh non, sau khi sinh ra Vương gia thì thân thể suy yếu, Hoàng Hậu nương nương liền đuổi cung nhân lui xuống để cho nương nương nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Vương gia lại khóc nháo, nô tỳ sợ làm ảnh hưởng tới nương nương nghỉ ngơi, đành phải đem Vương gia ôm ra ngoài. Ai biết...... Ai biết nương nương đột nhiên bị băng huyết......” Nàng toàn thân run rẩy, đột nhiên che mặt khóc lớn nói, “Nhưng là ở trong cung ngay cả một cung nhân cũng không có, nô tỳ có tội, nô tỳ thật sự có tội a, nương nương!”

Không có ai......

Ai cũng không biết Nhã phi bị băng huyết sau khi sinh......

A, thật nhiều mưu kế được tính toán mới chu đáo làm sao. Băng huyết, thật sự là một đòn sát thủ hoàn hảo!

Tần nhũ mẫu khóc lớn không thôi: “Thời điểm đám cung nhân phát hiện ra, sớm...... đã không còn kịp rồi! Lúc Hoàng Thượng hồi cung, giận dữ khôn cung mà giết chết hai tên thái y. Nhưng...... dù là ai cũng không có cách cứu vãn. Hoàng Thượng muốn mạng của nô tỳ, là nhờ nương nương liều chết che chở nô tỳ, muốn nô tỳ chiếu cố Vương gia cho tốt. Hoàng Thượng là vì đáp ứng với nương nương, mới không có giết nô tỳ.”

Hơi siết chặt nắm tay, trách không được Hoàng Thượng lại chán ghét nàng như thế . Hoàng Thượng là thật tâm yêu thương Nhã phi, bằng không làm sao có thể vì lời nói của nàng, đã qua nhiều năm như vậy, cũng không từng động thủ Tần nhũ mẫu một chút?

“Vậy Quốc ...... à không, Phượng Hố......” Bật thốt lên hỏi, lại sửng sốt, ta không biết nên hỏi như thế nào. Nếu là băng huyết, Phượng Hố có thể hạ thủ vào lúc nào?

Tần nhũ mẫu dường như đã ý thức được ta muốn hỏi cái gì, chần chừ, xoay người dò xét xung quanh, mới đè thấp thanh âm nói: “Vốn là không có ai biết , nô tỳ cũng không từng nghĩ đến. Mấy tháng trước, cựu quản gia của Phượng phủ đột nhiên lại đứng ra làm chứng nói năm đó trong lá trà mà tiền quốc cữu Phượng Hố mang vào cung tặng cho nương nương, có độc......”

Đầu ngón tay run lên, hạ độc...... E là độc dược mạn tính ......

Tần nhũ mẫu chưa chú ý tới sự khác thường của ta, đổi giọng nói: “Vương gia từ nhỏ mệnh khổ, chưa từng được mẹ ruột ôm ấp lấy một lần. Nhưng may mắn là có Hoàng Hậu nương nương nhân từ......”

“Hoàng Hậu?” Ta kinh ngạc.

Tần nhũ mẫu gật đầu, trong mắt lộ ra một chút ánh sáng: “Đúng vậy, trước lúc nương nương lâm chung, đã ở trước mặt Hoàng Thượng mặt đem Vương gia phó thác cho Hoàng Hậu nương nương. Hoàng Hậu nương nương rưng rưng nước mắt mà đồng ý nhận lời, đối xử với Vương gia trước sau đều giống với con ruột.”

Ta rốt cục biết vì sao Quân Lâm lại gọi Hoàng Hậu là “mẫu hậu” , thì ra sau khi Nhã phi qua đời, hắn liền bị đưa tới làm con thừa tự của Hoàng Hậu. Nhìn dáng vẻ Tần nhũ mẫu đối với Hoàng Hậu vẻ mặt tràn đầy cảm kích, trong lòng hơi hơi dâng lên một trận bi thương.

Nếu là ta của trước đây, chắc chắn bị tấm lòng của cô cô làm cho cảm động. Nhưng là hiện tại, đương nhiên là không.

Ta nghĩ, ngay lúc đó Nhã phi đã ý thức được tình cảnh của chính mình , nàng cứu không được bản thân, cho nên nàng muốn bảo trụ con ruột của mình. Đem đứa nhỏ trước mặt Hoàng Thượng phó thác cho Hoàng Hậu, như vậy cho dù Hoàng Hậu có muốn gây bất lợi cho hắn, cũng không dám làm. Nàng không che chở, cũng phải che chở. Nếu không, một khi đứa nhỏ xảy ra chuyện gì, nhất định Hoàng Hậu cũng thoát không được can hệ.

Không thể không nói, Nhã phi đi bước cờ này, vừa hiểm vừa chuẩn.

Chuyện này nói lên tình thương của người mẹ vĩ đại biết nhường nào, ở thời khác cuối cùng của sinh mệnh, nàng vẫn dùng hết quyền lực che chở chu toàn cho đứa con dứt ruột sinh thành. Quân Lâm hắn nhất định cũng là biết chuyện năm đó , thông minh như hắn, chỉ cần nghe một tai, cũng sẽ biết được toàn bộ, khó trách hắn lại hận như thế.



Post sớm hơn đêm qua 1h30p nhé {:438:}

Bình luận

"đối xử với Vương gia" bị sai chữa "sử" nha bạn..  Đăng lúc 3-4-2013 08:27 AM
Ss post sớm thế này có dự định post típ mấy chap liền tù tì k a???  Đăng lúc 2-4-2013 10:45 PM
E lại đk tem ^^  Đăng lúc 2-4-2013 10:44 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách