Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: run_man
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Hiện Đại] Chìm Trong Cuộc Yêu | Thánh Yêu (DROP tạm thời)

  [Lấy địa chỉ]
31#
Đăng lúc 28-6-2013 09:21:49 | Xem tất
Chương 60.2. Sự tàn nhẫn của Duật Tôn (tiếp theo)
Edit: Pam




Mạch Sanh Tiêu vừa muốn ngắt để gọi 120 (số điện thoại cấp cứu), điện thoại lại bị một bàn tay khác cầm lấy, cô vội nhìn lên, một khuôn mặt lạnh lùng mị hoặc chúng sinh đã đập ngay vào tầm mắt.



"Duật Tôn."



"Sanh Tiêu, chúng ta đi."



Mạch Sanh Tiêu hoàn toàn không nghĩ tới y lại xuất hiện ở đây, trong đầu cô bây giờ hoàn toàn trống rỗng, hai tay đưa ra muốn cầm lấy điện thoại trong tay y, "Mau, mau gọi 120."



Bên đầu kia điện thoại, Tô Nhu đã gấp tới mức muốn nhấc chân.



Duật Tôn đeo một đôi găng tay màu trắng rất mỏng, động tác của y nhàn nhã không hề mất đi ưu nhã tránh khỏi động tác của Sanh Tiêu, đầu ngón tay trượt nhẹ một chút, liền rút được điện thoại, ném ra ngoài cửa sổ.



Mạch Sanh Tiêu mắt hạnh trợn tròn, không thể làm gì được, cô nghiêng sang phía Duật Tôn kêu lên, "Anh định làm gì.. . .”



Bàn tay người đàn ông chụp tới, ôm eo của cô mang cô đi về phía cửa phòng, Nghiêm Trạm Thanh lúc này đã rơi vào hôn mê, vũng máu bên dưới vẫn đang lan rộng thêm.



Mạch Sanh Tiêu lúc này mới có phản ứng, Duật Tôn làm thế này không chỉ là thấy chết mà không cứu, y như vậy so với trực tiếp giết người có gì khác biệt.



"Anh bỏ tôi ra, Duật Tôn, anh đến tột cùng là muốn làm cái gì? Đó là một mạng người, anh buông tôi ra. . . . . ." Mạch Sanh Tiêu sao có thể là đối thủ của y, hai ba lần liền bị Duật Tôn kéo ra đến cửa, đôi tay cô bám chặt khung cửa, hai chân giống như là đính vào sàn, "Tôi muốn cứu anh ấy."



"Nếu tôi nói không thì sao?"



"Anh là gì của tôi?" Mạch Sanh Tiêu hắng giọng hướng y nói, "Buông tôi ra, chuyện của tôi không cần anh quan tâm, anh buông ra! Cứu mạng . . . . . ."



Duật Tôn đưa tay bịt miệng Sanh Tiêu, "Chẳng lẽ em quên rồi sao? Hắn đã từng thiếu chút nữa lấy mạng của tôi."



"Tôi không quên, tôi lúc ấy liều mạng cũng muốn nói cho anh biết, Duật Tôn, tôi không muốn nhìn thấy bất cứ ai gặp chuyện không may, bây giờ cũng thế, ân oán của các anh tạm thời để qua một bên có được hay không, anh hãy cứu anh ấy, anh ấy là vì tôi mới bị một nhát dao kia, nếu anh ấy thực sự xảy ra chuyện gì, cả đời này tôi cũng sẽ không an lòng . . . . . ."



Duật Tôn xanh mặt, y ôm lấy hông Mạch Sanh Tiêu quay trở lại bên trong phòng trà, tiện tay đóng cửa lại, lưng dựa vào cánh cửa, "Ý của em là, lúc ấy nếu như là Nghiêm Trạm Thanh ở trên xe, hắn gặp nguy hiểm, em cũng sẽ thông báo cho hắn giống như vậy sao?"



"Đúng, cho dù là bất cứ ai, tôi đều sẽ làm như vậy, " Mạch Sanh Tiêu bị y ôm eo không thể động đậy, hai chân cô không ngừng đạp loạn trên mặt sàn, "Anh ấy không còn cầm cự được bao lâu nữa!"



"Tôi chính là muốn hắn không được!" Duật Tôn cắn vào tai Sanh Tiêu, ánh mắt nhìn Nghiêm Trạm Thanh tràn đầy hứng thú tàn nhẫn, "Tôi không hề làm gì cả, hắn bị chết trong tay Cố Tiêu Tây, Mạch Sanh Tiêu, cũng không liên quan tới em, em không việc gì phải thấy cắn rứt lương tâm."



"Nhưng tôi đã nhìn thấy!"



Duật Tôn che ánh mắt của cô, "Như thế này, cũng coi như không có nhìn thấy. Sanh Tiêu, em càng lo lắng cho hắn, tôi càng muốn hắn phải chết."



Mạch Sanh Tiêu gấp đến độ nước mắt chảy ra, chất lỏng nóng bỏng thấm qua ngón tay Duật Tôn, lúc chảy xuống đến lòng bàn tay đã lạnh như băng, "Duật Tôn, anh nhất định muốn như thế này phải không? Tôi không có thời gian lãng phí với anh ở đây, anh mau buông tay!"



"Mạch Sanh Tiêu, em nhất định phải cứu hắn sao?"



"Đúng."



"Sẽ không hối hận sao?"


"Tôi không hối hận, anh mau buông tôi ra!" Sanh Tiêu dùng sức giãy giụa, Duật Tôn xoay mình buông tay, cô bị bất ngờ nên lao về phía trước, thiếu chút nữa ngã nhào trên mặt sàn.



Người đàn ông mắt lạnh nhìn bóng dáng của cô nhào qua, con ngươi giương lên, cũng không quay đầu lại đi ra khỏi phòng trà.



Cố Tiêu Tây mất hồn mất vía chạy vào phòng rửa tay gột sạch hai tay, lúc đi ra, bước chân lảo đảo, tay phải bám vào vách tường mới có thể đi được. Cô ta vừa mới ra khỏi phòng trà, đã bị hai người đàn ông chặn lại.



Duật Tôn ở bên trong phòng trà ngay bên cạnh ngồi hồi lâu, y nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng Mạch Sanh Tiêu kêu cứu, cùng với tiếng bước chân của phục vụ viên phòng trà theo nhau mà đến, ngay sau đó, chính là tiếng xe cứu thương 120 chạy tới khẩn cấp cứu hộ.



Duật Tôn đứng lên, đem khay trà trước mặt một cước đá văng ra, đây là phương pháp tốt nhất để đưa Nghiêm Trạm Thanh đi vào chỗ chết, chỉ là, Mạch Sanh Tiêu nhất định tới đây chặn ngang một bước.



Y lái xe trở lại Tinh Hoa Danh Thự, ngoài cửa có hai người đàn ông đứng gác, y mở cửa đi vào, chỉ thấy Cố Tiêu Tây ôm hai vai đang ngồi ở ghế salon bên trong phòng khách.



Duật Tôn đi tới trước tủ rượu bên cạnh, rót hai ly rượu.



Cố Tiêu Tây sợ hãi đôi môi run run, Duật Tôn đem một ly rượu đỏ đưa về phía cô ta, môi cô ta vừa mới chạm tới miệng ly, lại rụt trở về, "Em, em không thể uống rượu."



"Uống đi." Duật Tôn ngồi xuống đối diện cô ta, y vắt chéo chân, tư thái cao quý khẽ nhấp một ngụm rượu, "Cố Tiêu Tây, em làm sao phải sợ đến như vậy?"



"Duật thiếu, em, em giết người rồi. . . . . ." Cố Tiêu Tây lúc này mới cảm thấy sợ, cô ta nói chuyện đứt quãng, "Làm sao bây giờ, anh. . . . . . Anh giúp em một chút được không? Em, em không muốn ngồi tù, hu hu hu, em muốn đi học. . . . . ."



Duật Tôn gật đầu, cũng không biết là đáp ứng cô ta, hay là đang cười cô ả ngu ngốc, "Nói thật, tôi thật sự không ngờ em lại hạ độc thủ đối với Nghiêm Trạm Thanh như vậy, tôi chỉ muốn cho em nếm thử một chút dạy dỗ, không nghĩ tới em thật sự lại kích động như thế. . . . . ."



Cố Tiêu Tây thân thể co rút thành một cục, nghe những lời Duật Tôn nói, cũng không hoàn toàn phản ứng kịp, "Anh, anh có ý tứ gì?"



"Những bức ảnh kia, chụp có đẹp không?" Người đàn ông nghiêng người đứng dậy, khuôn mặt tuyệt đẹp tiến tới gần Cố Tiêu Tây, khiến cô ta giật mình sợ hãi lùi sâu vào trong, y từ từ nhếch đôi môi lạnh bạc, "Tôi cảm thấy chắc là cũng tạm được đi, dù sao người này dáng người cũng chỉ như thế, hiệu quả chụp ảnh cũng không phải tốt lắm."



Cố Tiêu Tây mặt trắng bệch như người chết, "Ý anh là, những ảnh chụp kia cùng CD đều là anh làm?"



"Tôi cho tới bây giờ cũng chưa hề nói, không phải là tôi làm."



Cố Tiêu Tây khó có thể tin lắc đầu, huyết sắc trên mặt một chút cũng không còn, "Không thể nào, không thể nào. . . . . . Anh tại sao lại làm như vậy?"



"Lúc Nghiêm Trạm Thanh bảo cô tiếp cận tôi, đã cho cô bao nhiêu tiền?" Duật Tôn cánh môi đặt lên miệng ly, rượu đỏ óng ánh trượt vào trong miệng y, "Cô nên biết rằng, có một số loại tiền là không thể cầm bừa, tính toán của hắn thật sự còn quá non, buổi tối ở Thiên Sắc kia, đầu tiên là thuốc phiện giấu ở trong điếu thuốc, sau đó, lại là sự xuất hiện của cô, mật mã máy tính của tôi cũng là do Nghiêm Trạm Thanh bảo cô phải không? Thật khờ, tôi nếu thật sự cất giấu tài liệu cơ mật gì ở bên trong, làm sao có thể dùng sinh nhật Mạch Sanh Tiêu làm password, như thế khác nào đem tài liệu dâng cho hắn?"



Thì ra là, bọn họ vừa bắt đầu đã lọt vào bẫy của Duật Tôn.



Eo Cố Tiêu Tây nhũn xuống, cả người tê liệt ngã vào ghế sofa, cô nàng dù sao vẫn còn quá nhỏ, rất nhiều việc nếu Duật Tôn không nói ra, cô cũng không thể nghĩ ra nổi, "Không thể nào, không. . . . . ." Cô lắc đầu, thật không thể tin được, nếu như vậy, y và cô lên giường, cũng nằm trong kế hoạch hay sao? "Anh nể tình đứa bé, giúp tôi một lần được không? Anh đã nói, anh muốn đứa con này, không phải sao?"



Duật Tôn mím lại môi mỏng, kéo ra một chút nụ cười thâm sâu.



Lo lắng trong lòng Cố Tiêu Tây trầm xuống, hi vọng trong mắt cô theo nụ cười đang dần nở ra trên mặt Duật Tôn mà dần dần biến mất, "Không. . ."



"Làm sao cô có thể xác định, đứa nhỏ này là của tôi?"



"Duật Tôn, đứa nhỏ này có phải của anh hay không, anh là người rõ ràng nhất, tôi chỉ có anh là người đàn ông duy nhất, tôi đi theo anh vẫn còn trong sạch." Cố Tiêu Tây càng nói càng lớn tiếng, trong lòng tràn ngập sợ hãi, bây giờ cô ta đã hoàn toàn không thể nắm chắc, mỗi hành động của người đàn ông này thậm chí mỗi thần sắc của y đều làm cô hoang mang.


Hết phần 60.2.
Ngày hôm nay sẽ post hết 60, đến trưa post nhé các nàng.

Bình luận

Thanks chị Pam ^^  Đăng lúc 28-6-2013 10:55 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

32#
Đăng lúc 28-6-2013 11:26:23 | Xem tất
Chương 60.3. Sự tàn nhẫn của Duật Tôn (phần cuối)

Edit: Pam



"Duật Tôn, đứa nhỏ này có phải của anh hay không, anh là người rõ ràng nhất, tôi chỉ có anh là người đàn ông duy nhất, tôi đi theo anh vẫn còn trong sạch." Cố Tiêu Tây càng nói càng lớn tiếng, trong lòng tràn ngập sợ hãi, bây giờ cô ta đã hoàn toàn không thể nắm chắc, mỗi hành động của người đàn ông này thậm chí mỗi thần sắc của y đều làm cô hoang mang.



"Đúng, tôi là người rõ ràng nhất."



Cô nghe vậy, trái tim vừa treo lên lại muốn rơi xuống.



"Nhưng . . . . . ." Người đàn ông dừng lại, ngón tay chơi đùa xoay tròn ly rượu đặt lên bàn, "Đoạn video đó cô cũng xem rồi, người đàn ông làm tình với cô lúc đó, cô có thể khẳng định là tôi sao?"



Một thứ tuyệt vọng tới cùng cực cơ hồ nhấn chìm Cố Tiêu Tây, "Ý anh là sao? Ý anh là sao?"



"Đêm đó, Cố Tiêu Tây, tôi chưa bao giờ chạm vào cô, cô nghĩ là sao tôi có thể kiềm chế được phải không? Bởi vì tôi chê cô bẩn, tôi thấy ghê tởm" Duật Tôn đứng dậy, đi tới trước TV, tiện tay lấy ra một đĩa CD, "Cô không phải muốn biết ai đã ngủ với mình sao? Biết rồi, cũng đừng bắt đàn ông phải chịu trách nhiệm.”



Trên ti vi xuất hiện những hình ảnh mà cô đã từng thấy, Cố Tiêu Tây đau lòng đến mức muốn nhấc chân chạy trốn, cô cố kìm nén chôn chặt người tại chỗ của mình, xem gã đàn ông ở trên người cô hô mưa gọi gió, Duật Tôn đi đến ngồi xuống trên ghế salon trước mặt cô.



Trên màn hình, gã đàn ông đang kéo dài động tác nửa người trên sau một hồi căng thẳng, y rút thân ra, quay mặt lại.



Cố Tiêu Tây rất tức ngực, không khí mỏng manh làm cô không thể nào thở nổi.



Đó là một gương mặt hoàn toàn xa lạ.



"Anh ta, anh ta là ai?"



Duật Tôn mở tay ra, "Tôi cũng không biết."



Cố Tiêu Tây vọt đứng lên từ trên ghế salon, "Đó là ai, đó là ai?" Cô ta dường như  sắp lao về phía Duật Tôn, hai người đàn ông ngoài cửa chẳng biết từ lúc nào đã đứng ở sau lưng cô, hai người vươn tay, một người đè lại bả vai cô ta, ấn Cố Tiêu Tây ngồi trở lại bên trong ghế salon.



"Hắn là ngưu lang tôi bỏ ra 1000 đồng gọi tới” Duật Tôn nhẹ nhàng ném ra những lời này. Cũng ra hiệu bảo hai người đang giữ Cố Tiêu Tây buông ra.



Cố Tiêu Tây thần sắc tan rã, thất thanh khóc lớn lên.



"Cô còn muốn hỏi gì nữa? Có muốn biết là quán nào nữa hay không, hay để tôi gọi cho cô, nói không chừng, coi như nể tình cũ, hắn còn có thể miễn phí cho cô . . . . "



Cô chỉ cảm thấy buồn nôn, Cố Tiêu Tây cúi người xuống, kịch liệt nôn ra một trận, "Đừng nói nữa, đừng nói nữa!"



Duật Tôn cầm lên một điếu thuốc, châm thuốc, chỉ hút một hơi, liền đặt xuống gạt tàn thủy tinh. Phòng khách to như thế chỉ chốc lát liền tràn đầy mùi thuốc lá, Cố Tiêu Tây nôn ọe , đôi tay đè lại ngực làm thế nào cũng không phun ra được.



"Duật Tôn, anh. . . . . . Không phải là người!"



"Lúc ban đầu cô định trêu chọc vào tôi, nên nghĩ tới sẽ có hậu quả như thế này."



Cố Tiêu Tây khóc giọng nói khàn khàn, cô thật không có nghĩ tới có thể như vậy, cô đáp ứng Nghiêm Trạm Thanh, cũng chỉ đơn thuần cho là chuyện rất đơn giản, nhưng, tất cả mọi chuyện đều nằm ngoài dự liệu của cô, không có một chuyện nào Cố Tiêu Tây có thể khống chế nổi.



"Như vậy, anh trước mặt Mạch Sanh Tiêu, đối tốt với tôi, tất cả đều là giả vờ sao?"



"Điều này còn phải hỏi sao?" Người đàn ông này có khí tức của ác ma, cơ thể giống như một người máy ma quỷ, lời nói càng có sức sát thương người, y liền càng nói.



"Cô thích Nghiêm Trạm Thanh phải không? Thật đáng tiếc, bị đâm trúng hai nhát dao, tôi nghĩ cũng không sống nổi. . . . . ." Duật Tôn thấy cô ta giật mình đứng sững không nhúc nhích, càng đổ thêm dầu vào lửa, "Thật ra thì Nghiêm Trạm Thanh đối với cô cũng không tệ, công ty hắn gặp chuyện phiền toái xong, cũng không trừng phạt cô, cô cho rằng hắn thật sự sẽ dùng ảnh của cô để đổi 5000 vạn sao? Cô nếu yêu hắn, nên hiểu rõ, hắn không làm được những chuyện này ."



"Đừng nói nữa ahhh... " Cố Tiêu Tây che mặt, vô cùng hối hận, "Không được nói nữa."



"Thật ra thì, cô cũng chỉ là một con cờ chúng tôi thay phiên chơi trong tay, tôi vốn cũng không muốn làm tới cùng như thế này, chỉ tại cô không biết chừng biết mực, ngay từ lúc cô hắt cốc nước vào mặt Mạch Sanh Tiêu, cũng đã bắt đầu vượt quá giới hạn rồi."



Cố Tiêu Tây suy nghĩ mất hồn, cô ngẩng khuôn mặt cứng đờ lên, "Chẳng lẽ tôi phải rơi vào tình cảnh như bây giờ, chỉ bởi vì tôi đã hắt cho Mạch Sanh Tiêu một cốc nước sao?"



"Có thể nói là như vậy ."



Cố Tiêu Tây mở to miệng, nặn ra một nụ cười nhợt nhạt còn khổ sở hơn so với khóc, "Thì ra là như vậy, như vậy, anh yêu cô ta sao?"



Đôi mắt hoa đào tuyệt đẹp của Duậ Tôn khẽ chuyển, tựa hồ là suy nghĩ một chút, không trả lời ngay lập tức, "Chỉ cần dựa vào cô ấy là người phụ nữ tôi cưng chiều bây giờ, như vậy cũng đủ rồi."



"Tại sao muốn như vậy, tại sao làm được tàn nhẫn như vậy?" Cố Tiêu Tây cặp mắt trống rỗng nhìn về phía Duật Tôn, "Anh có thể để cho tôi gieo gió phải gặt bão, nhưng, anh không thể làm liên lụy tới cả cha mẹ của tôi, họ chỉ có một đứa con gái duy nhất là tôi, anh muốn giết chết tôi, so với giết một con kiến còn đơn giản hơn. Nhưng tất cả mọi hy vọng của cha mẹ đều đặt vào tôi, từ nhỏ đến lớn, họ muốn tôi ngoan ngoãn đi học, họ bảo, chỉ có như vậy, trong nhà về sau mới thoát nghèo, sẽ không bị người khác coi thường. Tôi thật sự liều mạng học tập, nhìn thấy tương lai sẽ hết khổ rồi, hu hu. . . . . . Tại sao lại để tôi gặp phải Nghiêm Trạm Thanh, gặp phải anh, tôi hy vọng đây chỉ là một giấc mộng, mau một chút tỉnh dậy đi. . . . . ."



Cố Tiêu Tây hoàn toàn đắm chìm trong đau thương của chính mình, không thể tự kiềm chế, Duật Tôn liếc nhìn gương mặt kinh hoàng luống cuống của cô ta, cánh môi chỉ mím lại, không nói gì thêm.



Ngoài cửa truyền đến một chút tiếng động, bóng dáng cao lớn của Từ Khiêm lướt qua phòng khách, đi tới bên cạnh Duật Tôn.



Duật Tôn nháy mắt với người đàn ông phía sau Cố Tiêu Tây, đối phương gật đầu một cái, mang tới một cốc nước lọc.



Nửa ly nước lạnh đặt lên bàn, Từ Khiêm bỏ một viên thuốc màu vàng nhạt vào ly nước.



Duật Tôn nhìn thấy nó sủi bọt khí, sau đó hoàn toàn biến mất, y thoáng cười, quay sang Từ Khiêm hỏi, "An toàn chứ?"



"Yên tâm, có dùng kỹ thuật hiện đại nhất kiểm tra cũng không phát hiện ra cô ta dùng loại thuốc này."



"Cậu thật biến thái, luôn thích nghiên cứu những thứ này, sao lại có thể biến thái như vậy?"



"Lời này anh tự nói chính mình mới đúng chứ? Làm ra loại chuyện hư hỏng như thế này, sao không biết tự giải quyết?"



"Được lắm, " Nụ cười trên khóe miệng Duật Tôn từ từ dãn ra, "Có câu nói sói đội lốt cừu, chính là dành cho cậu, khoác áo thầy thuốc, chuyên làm những việc cầm thú."



Bọn họ nói chuyện nhẹ như mây trôi nước chảy, cũng nói xong, dùng cách nào phá được cái thai của cô.



Từ Khiêm không muốn cùng y nói nhảm nhiều, hắn cầm lên ly nước kia đưa cho Cố Tiêu Tây, thần sắc lưu luyến, mê người, ngũ quan lộ ra nhu hòa, "Uống đi."



Giọng nói của hắn như dụ dỗ, muốn cho người ta không cẩn thận ngã vào vực sâu, không bò dậy nổi.



Hết chương 60. (Đúng hẹn nhé)

Chương tiếp theo: Chương 61. Hung thủ là Mạch Sanh Tiêu.

Bình luận

tem  Đăng lúc 28-6-2013 11:32 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

33#
Đăng lúc 29-6-2013 08:02:43 | Xem tất
Quyển 2: Tạm biệt Sanh Tiêu


Chương 61.1. Hung thủ là Mạch Sanh Tiêu



Editor: Run_man




Cố Tiêu Tây lắc đầu, dù cô nàng có ngu ngốc đến mức nào cũng hiểu được chứa trong chén chẳng phải thứ tốt đẹp gì.  “Không, tôi không uống.”


“Đừng sợ, không chết được đâu.” Duật Tôn đứng thẳng người lên, “Cô vẫn còn muốn đứa con trong bụng? Tôi chỉ giúp cô một tay thôi.”


Cố Tiêu Tây sợ hãi, liên tiếp lùi lại, bả vai bị người ta kìm chặt lại, mắt cô đầy sợ hãi, quay về phía Duật Tôn hét lên “Anh không sợ sẽ có báo ứng hay sao? Nếu người quỳ gối ở đây ngày hôm nay là Mạch Sanh Tiêu, anh có đủ nhẫn tâm? Duật Tôn, nếu có một ngày, con của anh cũng bị người ta dùng cách như thế này hại chết, tim anh có đau không?”


Duật Tôn giết con cô nàng, đơn giản chỉ vì muốn Cố Tiêu Tây nhận được sự trừng phạt xứng đáng, vì theo pháp luật hiện hành, nếu như Cố Tiêu Tây là phụ nữ mang thai, không chừng có thể tìm người bảo lãnh, kéo dài thời gian thẩm tra.


Mặt y cứng lại, những lời cô nói thực sự chạm đến đáy lòng y, tay phải Duật Tôn khẽ vung lên, người đang đè hai bả vai Cố Tiêu Tây vội buông ra.


Hai tay cô nàng buông thõng xuống cạnh bàn trà, nửa thân người gần như bò trên mặt đất, trên người Cố Tiêu Tây vẫn còn vương mùi tanh của máu, vết máu khô còn đọng, cô dường như không thể tiếp nhận nổi sự thật. Thân xác và tâm hồn chìm nghỉm vào nỗi bi thương dào dạt.


Cô không biết Nghiêm Trạm Thanh hiện tại đang ra sao, cô thật sự hận, hận bàn tay chính mình giết người, cô chẳng dám tưởng tượng thêm gì nữa. Hai mắt Từ Khiêm nhìn chằm chặp vào chiếc chén đầy thứ chất lỏng trong vắt, “Thật ra, cô đã bao giờ nghĩ đến chuyện, nếu cô thật sự sinh đứa trẻ này ra nó sẽ sống như thế nào chưa? Dù cô không từ bỏ nó, chẳng lẽ đợi đến khi nó lớn lên cô sẽ nói cho nó biết, người cha ruột mà con chưa bao giờ gặp mặt thực ra chỉ là một gã trai bao?”


Cố Tiêu Tây lại lùi về phía sau, dựa hẳn lưng vào ghế sopha, cô chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đó, Duật Tôn ép buộc cô uống thuốc, cô chỉ theo bản năng muốn bảo về, mặc kệ cho ngày mai mình phải sống bằng cái gì.


Cô nàng nhắm mắt lại, mặt vẫn còn đau rát, đó là dấu vết của cái tát mẹ cô đánh.


Lòng bàn tay Cố Tiêu Tây run rẩy đưa về phía chén thuốc, cặp lông my dày rậm chớp mắt mở ra, “Duật thiếu, tôi chỉ xin anh giơ cao đánh khẽ, tha cho người nhà tôi, cha mẹ tôi không biết gì cả, chuyện trước đây tất cả đều là lỗi của tôi, việc ngày hôm nay coi như cũng đủ hoàn trả chứ?”


Nói xong liền bưng chén lên uống cạn.


Hành động của Cố Tiêu Tây rất nhanh, nước trong chén bị điều hòa làm cho lạnh buốt, biến ba thành hai ngụm nuốt vào, dạ dày quặn thắt,  trướng đến nỗi cô muốn ói ra ngay lập tức, cô lau miệng, hai bàn tay sạch sẽ giữ chặt trên bụng.


Duật Tôn không ngờ được chỉ giây trước cô nàng còn sống chết muốn bảo vệ, giây sau lại chỉ vì một câu nói của Từ Khiêm mà chủ động từ bỏ, “Cứu người không phải thiên chức của cậu à?”


“Cô ấy rơi vào trong tay anh, tôi còn cứu được?” Từ Khiêm hỏi lại.


Tác dụng của thuốc không phát tác quá nhanh, bàn tay trái Cố Tiêu Tây cố nắm chặt lấy góc bàn trà, muốn vịn vào lấy điểm tựa để đứng lên, cô nàng ngắm nhìn Duật Tôn, tự nhủ trong lòng:  Chắc chắn sẽ có một ngày anh sẽ giống như tôi, sự đời luôn luôn có nhân có quả.

Hai người đàn ông giơ tay ngăn cô lại.

Cố Tiêu Tây cảm thấy từng cơn co rút đau ở bụng, “Anh yên tâm, tôi sẽ tới cục cảnh sát tự thú, không làm dơ bẩn nơi này của anh đâu.”

Duật Tôn khoát khoát tay, ý bảo hai người kia," Báo cảnh sát."

Hai người đó mở cửa ra, Cố Tiêu Tây lê đôi chân ra khỏi Tinh Hoa Danh Thự. Ban công bên ngoài khung cửa sổ vẫn còn giá tranh, bức tranh cô còn chưa kịp hoàn thành, ngôi làng nhỏ dưới chân núi chìm trong tia nắng ban mai, cô ngỡ, cảnh tươi đẹp ấy vĩnh viễn chỉ còn lại trong ảo tưởng, cuộc đời này của cô đã bị phá hủy.

Duật Tôn nhìn chén nước không trên bàn, y nhớ đến Mạch Sanh Tiêu vẫn còn đang bị mắc trong một mớ bòng bong những phiền toái, y chau mày, định đứng lên, lại bỏ ngay ý nghĩ đó, cô đã nhất định muốn chết, vậy cứ để cô nếm chút mùi đau khổ.

Gần đây Tô Nhu có thuê một thám tử tư, biết được, thời gian này Nghiêm Trạm Thanh rất hay qua lại với Cố Tiêu Tây.

Cuộc điện thoại vừa xong làm cô ta rối rắm như tơ vò, cô ta điên loạn chạy tới quán trà, tiếng nhạc trong cuộc gọi nghe rất quen, nơi này Nghiêm Trạm Thanh đã từng đưa cô ả tới.

Tới nơi, đang đứng ngoài chưa kịp chạy vào trong lại nghe nhân viên bán hàng xì xào bàn luận, “Nhiều máu thật đấy, không biết có làm sao không….”

“Có ai thấy người đâm không?”

“Không có ai, lúc đó loạn lắm, trước khi 120(1) tới tôi chỉ thấy bên cạnh anh ta có một cô gái, cũng chẳng ai để ý nữa…”

(1)        120: Giống 115 ở Việt Nam


Tô Nhu đi tới phía trước, “Xin hỏi, các anh có biết người bị hại được đưa tới bệnh viện nào không?”

“Là bệnh viện Nhất Phụ.”

Tô Nhu vội vàng xoay người muốn đến bệnh viện thì thấy ông chủ quán trà đến, họ đã từng gặp nhau một lần, cô ả đi tới chặn đường, “Xin hỏi tôi có thể xem camera của quán trà các anh ngày hôm nay không?”

“Nơi này của chúng tôi không có camera.” Ông chủ đúng là tới đây để xử lý chuyện của Nghiêm Trạm Thanh , “Quán này bày trí theo phong cách xanh mát của thiên nhiên, trước đây tôi đã từng nghĩ tới chuyện này, nhưng vì muốn trung thành với Style đó nên tôi đã từ bỏ.


Tô Nhu nghe vậy, vẻ mặt trầm tư.

Chẳng bao lâu cảnh sát đã bắt tay vào điều tra vụ việc, Tô Nhu vội vội vàng vàng ra khỏi quán trà, cô ả cũng không tới bệnh viện ngay, mà lấy điện thoại của mình tìm một dãy số, gọi cho thám tử tư, “Alo, đã tra được nơi ở của Cố Tiêu Tây chưa?”

Bên đó đã tốn rất nhiều công sức, mãi đến hôm nay mới tra ra được Tinh Hoa Danh Thự, “Cô ta hiện tại đang ở đường Chấn Hưng, lối rẽ đầu tiên sau đèn xanh đèn đỏ.”

Tô Nhu tắt máy, lái ô tô tới đó.

Cố Tiêu Tây đứng ngay đầu ngõ, bàn tay phải của cô nàng chống lên thân cây ngô đồng, bụng dội lại từng cơn quặn thắt đau đớn, cô nàng ngồi sụp xuống, lưng tựa vào gốc cây.

Bây giờ cô muốn quay về thăm cha mẹ một lần, điện thoại di động có đến hơn mười cuộc gọi nhỡ là số nhà gọi tới, vợ chồng họ Cố dù bị chọc giận tức chết , nhưng con gái rơi vào tình cảnh đó mà bỏ nhà chạy đi, họ đã sốt ruột lo đến mức kiến bò trong chảo nóng.

Cố Tiêu Tây cuộn hai chân lại, cả người thấm đẫm mồ hôi lạnh.

Chẳng mấy chốc mà Tô Nhu chạy xe tới đường Chấn Hưng, lúc ấy, cô ta có nghe câu được câu chăng trong điện thoại mà đoán được, Nghiêm Trạm Thanh giấu cô ta gặp Mạch Sanh Tiêu, còn Cố Tiêu Tây chính là người tặng Nghiêm Trạm Thanh hai dao.  

Bộ móng màu nho thẫm của Tô Nhu siết chặt lấy vô lăng, trong cặp mắt huyền không giấu nổi sự độc ác, đến đầu đường cô ta đã thấy ngay được Cố Tiêu Tây.

Tấp xe vào cạnh đường, xuống xe.

Cố Tiêu Tây khom người, trên đầu bị một bóng đen bao phủ, ngẩng đầu lên, cô nàng thấy Tô Nhu.

Khuôn mặt này dù không quá quen thuộc nhưng đã để lại ấn tượng cực kỳ sâu sắc, “Chị yên tâm, tôi sẽ đi tự thú.”

Tô Nhu khéo lấy một cánh tay của cô, “Ai bảo cô đi tự thú?”

Cố Tiêu Tây đau đến nỗi không thể thẳng eo lên được, dòng máu đỏ tươi uốn lượn trên đùi, Tô Nhu trông thấy, sắc mặt tái mét, “Cô bị sao thế?”

“Tôi sảy thai.” Đôi môi trắng bợt của Cố Tiêu Tây mấp máy.

Tô Nhu nhìn xung quanh, sau đó kéo Cố Tiêu Tây đến cạnh xe của cô ta, “Ngồi vào đi"

“Cô muốn gì?”

Tô Nhu đẩy mạnh cô nàng vào xe, nhìn lớp da bọc ghế bị vấy bẩn trên mặt không giấu nổi vẻ chán ghét, sau đó cô ta mở cánh cửa xe đối diện, mau chóng đi khỏi đường Chấn Hưng.

“Chúng ta đang đi đâu.”

“Cố Tiêu Tây, tại sao cô lại giết Nghiêm Trạm Thanh?” Hai mắt Tô Nhu nhìn thẳng tắp về phía trước

Cố Tiêu Tây rũ đầu xuống, “Thực sự xin lỗi.”

Hai bàn tay Tô Nhu cuộn chặt lại, đau đớn từ lòng bàn tay truyền tới từng dây thần kinh.

“Tôi nói sai rồi, người muốn giết Trạm Thanh là Mạch Sanh Tiêu, không phải cô.” Theo cô ta, đối phó với một Cố Tiêu Tây đơn giản hơn nhiều so với một Mạch Sanh Tiêu.

Đương nhiên là Cố Tiêu Tây nghe không hiểu ý của Tô Nhu.

“Lúc đó, người đang nói chuyện điện thoại với Trạm Thanh là tôi, nên  mọi chuyện tôi đều rõ ràng, tôi chỉ muốn nói ngắn gọn với cô thôi, trong phòng trà đó không có camera, và lại tôi đã đi hỏi rồi, không có ai để ý tới cô cả.” Tô Nhu vừa tập trung lái xe. Vừa giải thích, “Dù cảnh sát có điều tra, mọi bất lợi sẽ đều nhắm vào Mạch Sanh Tiêu, cô ta bịt vết thương cho anh ấy, trên dao nhất định cũng sẽ có vân tay của cô ta.”

“Nhưng mà, trên dao cũng có vân tay của tôi…”

Tô Nhu nghĩ một lúc rồi nói, “Chuyện này, tôi có cách.”

Trong lòng cô ta nghĩ Cố Tiêu Tây hiện tại vừa yêu Nghiêm Trạm Thanh, vừa hận Mạch Sanh Tiêu đến thấu xương, bây giờ chưa nên loại bỏ Cố Tiêu Tây vội.  “Hai người đều là đối tượng tình nghi, còn có tôi là nhân chứng, chỉ cần cô kiên định rằng chuyện giết người này không liên quan đến cô, thì tôi sẽ có cách khiến Mạch Sanh Tiêu gánh tội thay cho cô.”


Cố Tiêu Tây càng đau đớn hơn, gập người lại không thốt nên lời.

Đôi mắt Tô Nhu, sâu hoắm như một đáy đầm ngập ngụa tàn ác, đứa trẻ này không chừng là con của Duật Tôn, cũng có thể là của Nghiêm Trạm Thanh.

Hết chương 61.1


P/S: Run_man đi tình nguyện vùng sâu vùng xa nên mình post truyện hộ, mấy ngày này vẫn post truyện đều nhưng tiêu đề & mục lục không update kịp thời được do run_man không ở nhà, các bạn chịu khó vào các trang cuối tìm truyện nhé.

Bình luận

Cám ơn các bạn đã làm việc chăm chỉ nha, đọc truyện ngày càng hay và gay cấn  Đăng lúc 29-6-2013 08:47 AM
Tem :)))  Đăng lúc 29-6-2013 08:07 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

34#
Đăng lúc 1-7-2013 08:02:03 | Xem tất
Chương 61.2  

Editor: Run_man




Bệnh viện Nhất Phụ, ngoài phòng cấp cứu.

Mạch Sanh Tiêu đang vô cùng rối bời và lo lắng,  đèn phòng giải phẫu đã sáng mấy tiếng đồng hồ liền rồi, trong thời gian đó bác sỹ, ý tá ra ra vào vào không biết bao nhiêu lần, Sanh Tiêu vội vàng cầm lấy tay một y tá, “Cho hỏi, anh ấy thế nào rồi.”

“Bệnh nhân mất máu quá nhiều,  phổi bị đâm thủng, đang nguy kịch.”

Y tá gỡ tay Sanh Tiêu, vội bước nhanh vào phòng phẫu thuật, bàn tay phải của cô vươn ra, vốn định ngồi lên ghế, chẳng biết luống cuống thế nào lại ngã ngồi trên mặt đất.

Hành lang bệnh viện vốn vắng lặng lại ồn ào bởi tiếng bước chân, Mạch Sanh Tiêu còn chưa kịp ngẩng đầu lên đã nghe thấy tiếng khóc xé ruột xé gan, ngay sau đó, cô đang ngã trên nền đất bị người ta kéo phắt dậy, “Cô trả con trai lại cho tôi, trả con cho tôi.”

Bà Nghiêm xót con, lúc bệnh viện gọi điện đến thông báo, Nghiêm Trạm Thanh đã lâm vào trạng thái hôn mê sâu, bà ta kéo tóc Mạch Sanh Tiêu, đập đầu cô vào tường, “Nghiêm gia nhà tôi đời trước nợ nần gì cô? Mà cô dai giẳng không chịu buông tha cho chúng tôi đến thế, tôi chỉ có mỗi một đứa con trai là Nghiêm Trạm Thanh thôi, cô trả con lại cho tôi, đồ hồ ly tinh, đê tiện không biết xấu hổ…..”

Ông Nghiêm bên cạnh sắc mặt tái nhợt, đứng ở nơi công cộng lại có thể bình tĩnh kéo vợ lại, “Đừng làm ồn, ảnh hưởng tới bác sĩ cấp cứu.”

“Đừng làm ồn, đừng làm ồn, con ông đã thành ra như thế rồi mà ông vẫn còn sĩ với chả diện? Trạm Thanh mà chết tôi cũng không muốn sống nữa, Mạch Sanh Tiêu, rốt cuộc thì con tôi làm sai việc gì mà cô lại làm vậy với nó?” Bà Nghiêm kêu trời gọi đất, chỉ còn mỗi nước không đem đầu mình đập vào tường thôi.

Sanh Tiêu trượt theo vách tường, cứng ngắc ngã xuống ghế, “Không phải cháu, chúng cháu tới quán trà là để….”

“Vậy thì ai làm? Sao lại không phải cô, cô trách Trạm Thanh của chúng tôi  cưới Tô Nhu, cô trách con tôi bỏ cô, sao cô lại nhẫn tâm đến thế? Mạch Sanh Tiêu, cô có còn là con người không?” Bà Nghiêm không lọt tai một lời nào của cô, một mình hùng hùng hổ hổ mắng mỏ người khác trên hành lang vắng vẻ, âm thanh vang vọng dội lại khiến màng tai Mạch Sanh Tiêu run rẩy, cô lắc đầu, “Thật sự không phải cháu…..”

“Ầm ỹ cái gì, muốn cãi nhau thì đi ra ngoài, không biết đây là chỗ cứu người hay sao?” Một y tá trẻ đi từ phòng cấp cứu ra, chỉ chỉ tay vào mấy người.

Bà Nghiêm thấy vậy, vội chạy đến giữ chặt tay cô ấy, “Cô y tá, con tôi sao rồi, nó có làm sao không? Có phải cần truyền máu không, lấy của tôi của tôi đi, van xin cô cứu lấy con trai tôi, nó không thể xảy ra chuyện gì được.”

Bà Nghiêm ngã xuống trước cửa phòng cấp cứu khóc lớn, y tá thấy vậy cũng không nỡ trách mắng nữa, “Bác yên tâm, chúng tôi sẽ cố hết sức, đang phẫu thuật nên mong bác giữ yên tĩnh cho.”

Mạch Sanh Tiêu ôm chặt hai bả vai ngồi trên ghế, ông Nghiêm kéo bà Nghiêm ngồi lên hàng ghế đối diện cô.

Tô Nhu vội vội vàng vàng xông vào bệnh viện, mặt đầy vệt nước mắt, chạy một mạch đến cửa phòng phẫu thuật gọi, “Trạm Thanh, Trạm Thanh!"

Bà Nghiêm quay về phía lưng cô con dâu quát, “Cô im miệng cho tôi, bác sĩ đang cứu người, sao đến giờ cô mới tới, hả?”

Tô Nhu khóc ngất trên mặt đất, “Trạm Thanh, em xin lỗi….xin lỗi anh.”

Bà Nghiêm thấy thế khóc càng ghê. Tô Nhu đứng lên đi về hướng bà ta, ôm lấy hai chân bà Nghiêm, “Mẹ, anh Trạm Thanh liệu có sao không? Phải làm gì bây giờ….”

Đèn ở cửa phòng phẫu thuật chớp mắt bị tắt.

Y tá và bác sĩ lần lượt đi ra ngoài, Mạch Sanh Tiêu vội vàng đứng lên lại gần, “Bác sĩ, sao rồi?”

Ngay sau đó Tô Nhu đi tới, một tay đẩy Sanh Tiêu ra, “Bác sĩ, tôi là vợ của anh ấy, anh ấy sao rồi?”

"Phổi có hai vết đâm, may mà đưa đến kịp, nhưng vì mất máu quá nhiều nên rơi vào trạng thái hôn mê sâu, lúc nào tỉnh lại còn chưa biết được.”

Lòng bàn chân bà Nghiêm mềm nhũn, may mà có ông Nghiêm đứng bên cạnh đỡ kịp.

“Anh ấy không làm sao, đúng không ạ?”Tô Nhu càng ra sức nắm chặt lấy cổ tay bác sĩ, “Anh ấy sẽ tỉnh phải không? Tôi không tin, tôi không tin………..”

“Rất xin lỗi," Bác sĩ đẩy tay Tô Nhu ra, “Cậu ấy mất quá nhiều máu, không được sơ cứu kịp thời, nên một phần của não bộ đã tử vong.”

Không được cứu giúp kịp thời.….

Hai mắt Mạch Sanh Tiêu tối sầm lại, chính mắt cô nhìn thấy Nghiêm Trạm Thanh bị trúng dao, cấp cứu không kịp thời đều là lỗi của cô.

Tô Nhu thét lớn, bổ nhào tới nắm chặt lấy bả vai Sanh Tiêu, “Đều tại cô, cô là hung thủ giết người, cô trả Trạm Thanh lại cho tôi, vì sao cô còn xuất hiện, cô đi theo người đàn ông khác không tốt hay sao? Trạm Thanh, Trạm Thanh.."

Mạch Sanh Tiêu nhớ tới lời Nghiêm Trạm Thanh nói trước lúc hôn mê, xin lỗi em, anh chưa bao giờ nghĩ tới chuyện từ bỏ em.

Càng nghĩ cô càng đau lòng, hai người họ chắc chắn không thể trở về như xưa được, nhưng Sanh Tiêu so với bất cứ ai đều không hy vọng Nghiêm Trạm Thanh gặp bất trắc.

Tô Nhu đem cơn giân dữ trút hết lên đầu cô, bà Nghiêm cũng được thể đánh theo.

Ông Nghiêm đứng nhìn hai tay cuộn chặt rồi là mở ra.

Mạch Sanh Tiêu lấy hai tay che mặt, không biết bao nhiêu nắm đấm dội lên người cô, Tô Nhu còn giơ cả giày cao gót lên, Duật Tôn đúng là dự đoán như thần, nhất định sẽ có ngày cô gây chuyện, Sanh Tiêu đã từng để tâm, nhưng lúc cô trơ mắt nhìn Nghiêm Trạm Thanh nằm trên sàn nhà, cô lại chẳng làm được gì.

"Xin hỏi, ai là người nhà của Nghiêm Trạm Thanh?"

"Là tôi, các anh là….” Ông Nghiêm nhìn qua mấy cảnh sát mặc cảnh phục.  

“Chúng tôi tới điều tra vụ án này.”

Tô Nhu và bà Nghiêm cùng dừng lại, Mạch Sanh Tiêu thả hai tay xuống, bả vai lại bị Tô Nhu xô ra, đẩy cô tới đằng trước, “Hung thủ chính là cô ta, chồng tôi đang nói chuyện với tôi, chính tai tôi nghe được, bọn họ cãi nhau trong điện thoại, vì cô ta yêu quá thành hận, nên mới ra tay độc ác. Anh cảnh sát, các anh nhất định phải làm cho đô ta đền mạng , bắn chết cô ta!”

Cả người Sanh Tiêu chấn động, như bị sét đánh," Cô nói bậy, tôi không có!"

“Cô còn muốn dối trá cái gì nữa, tôi chính là nhân chứng,” Tô Nhu kéo Sanh Tiêu ra, “Anh cảnh sát, các anh có thể tra cuộc gọi của tôi trong nhật ký điện thoại chồng tôi, ngay lúc chồng tôi bị hại tôi đang nói chuyện cùng anh ấy, cô ta đã ra tay, tôi có thể làm chứng.”

Tức thì, Sanh Tiêu lạnh người, một dự cảm không lành đổ ập xuống cô, “Người đâm anh ấy bị thương là Cố Tiêu Tây, lúc đó tôi cũng có mặt ở hiện trường, tôi không phải hung thủ.”

"Sự việc xảy ra xong, có người gọi điện thoại tới tố cáo hung thủ là Cố Tiêu Tây, chúng tôi đã ra quân điều tra, đến giờ vẫn chưa tìm được cô gái tên Cố Tiêu Tây.”

“Anh cảnh sát, không cần phải điều tra nữa, Mạch Sanh Tiêu chính là hung thủ.”  

Cảnh sát cấp cao nhất bảo hai người ở lại,  anh ta đi thẳng về chỗ Mạch Sanh Tiêu đang đứng, “Mời cô theo chúng tôi đến cục cảnh sát.”

Sanh Tiêu bị bất ngờ hốt hoàng, sắc mặt trắng bệch, “Tôi không giết người, không phải tôi.”

“Kết quả cuối cùng sẽ được điều tra, mời cô đi cùng với chúng tôi, chúng tôi muốn lấy dấu vân tay của cô để so sánh.”

Mạch Sanh Tiêu không khỏi sợ hãi, lúc đó, cô bịt miệng vết thương cho Nghiêm Trạm Thanh, đã chạm vào con dao hung khí, trên đó nhất định là có dấu vân tay của cô, “Thật sự là tôi không có giết người.”

" Xin mời."

Bà Nghiêm nghe cô nói thế, càng thêm giận dữ, bà ta bổ nhào vào đánh, lại bị hai cảnh sát ngăn lại.

Cứ thế Sanh Tiêu bị đưa tới cục cảnh sát, cô ra khỏi bênh viện, những người ở cổng đều nhìn cô chỉ trỏ, lúc ra đi Duật Tôn đã nói với cô, cô đừng có hối hận.
Dù vậy, Mạch Sanh Tiêu vẫn không hối hận, hôm nay nếu không phải Nghiêm Trạm Thanh mà chỉ là một người qua đường, cô vẫn sẽ làm thế.
Có lẽ, đổi lại là những hiểu lầm và tổn thương ngắn ngủi nhưng ít nhất lương tâm cô có thể thanh thản.

Ông bà Nghiêm và Tô Nhu ở bệnh viện thêm một lúc nữa, vì Nghiêm Trạm Thanh còn phải đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt cho nên bác sĩ bảo hộ cứ về nhà đi.

Mấy người cùng về đến nhà, mệt mỏi không chịu nổi, hai mắt bà Nghiêm đã sưng đỏ, cuống họng đau rát khản đặc không nói lên tiếng được.

Hai người vừa ngồi xuống sô pha, Tô Nhu đã quỳ rạp trước mặt ông Nghiêm.

“Tô Nhu, chị làm gì vậy?”

Tô Nhu vừa quỳ, nước mắt vừa tuôn rơi. “Cha, xin cha giúp con, cha có nhiều mối quan hệ, muốn một Mạch Sanh Tiêu chết không phải là chuyện quá dễ dàng hay sao?”

"Đã có chứng cớ chứng mình, những việc thế này, về lý phải giao cho cơ quan công an.” Ông Nghiêm không muốn tham gia.

Trên mặt bà Nghiêm tỏ vẻ chán ghét, “Trạm Thanh đã ra nông nỗi này, cô còn có tâm tư quan tâm đến những chuyện không đâu, Tô Nhu, đầu óc cô như thế mà cũng lớn được à?”

" Cha, mẹ," Tô Nhu do dự mãi, vẫn quyết tâm nói ra, “Người ám sát anh Trạm Thanh không phải là Mạch Sanh Tiêu, mà là người khác.”

" Là ai?"

"Cô ta tên là Cố Tiêu Tây.”

Ông Nghiêm nghe xong, cho rằng là do con mình chơi bời phong lưu ở bên ngoài nên mới dẫn đến kết cục này, “Vậy thì cứ để Cố Tiêu Tây đó đi đền mạng đi, tôi không thể vì oán thù cá nhân của chị mà làm Trạm Thanh chịu uất ức được.”

Đôi mắt trắng dã không còn tia máu của bà Nghiêm nhìn Tô Nhu, coi thường.  

" Cha," Tô Nhu vừa khóc vừa nói, “Nhưng mà, Cố Tiêu Tây đó có thai, cô ta mang thai con của Trạm Thanh.”

“Cô nói cái gì?” Cơ thể mềm oặt như sắp lả tới nơi của bà Nghiêm chợt thẳng tắp cứng ngắc, “Chị nói cô ta mang thai con của Trạm Thanh.”

"Đúng ạ, nhưng vì trong lòng anh Trạm Thanh chỉ có Mạch Sanh Tiêu nên anh ấy muốn cô ta phá thai, nên là Cố Tiêu Tây mới đâm anh ấy bị thương, mẹ, con không biết anh Trạm Thanh liệu còn tỉnh lại được hay không, thật sự là con khó chịu lắm nhưng không thể để nhà họ Nghiêm tuyệt tự được, mẹ…” Đây là cách duy nhất mà Tô Nhu nghĩ ra, vừa lừa được hai ông bà già họ Nghiêm, mà chuyện Cố Tiêu Tây đâm Nghiêm Trạm Thanh là sự thật, đồng thời hai người sẽ không đuổi Tô Nhu đi.

Một mũi tên trúng nhiều đích, quan trọng nhất là, cô ta sẽ không giống như lần trước, mang thai giả lại bị vạch trần.

“Cô ta đang ở đâu? Cái cô Cố Tiêu Tây đó đang ở đâu?” Bà Nghiêm kích động khua khoắng hai tay, hôm nay, đứa trẻ trong bụng Cố Tiêu Tây là hy vọng duy nhất của họ, nhỡ mà Nghiêm Trạm Thanh không tỉnh lại…..

Bà Nghiêm không dám nghĩ thêm, mặt đã rơi đầy lệ.

“Cha, xin cha giúp chúng con, Cố Tiêu Tây không có chuyện gì, bây giờ đã có Mạch Sanh Tiêu làm kẻ chết thay rồi, cha, ….” Tô Nhu khổ sở cần xin.

Bà Nghiêm vội vàng đứng dậy, cầm lấy tay Tô Nhu, “Con ơi, khiến con chịu khổ rồi, con làm thế là rất đúng, con của Trạm Thanh không thể xảy ra chuyện được.”

“Nếu thật là như vậy…..” Ông Nghiêm có vẻ vẫn đang suy nghĩ lo lắng, “Chị gọi Cố Tiêu Tây kia đến đây trước đã.”

Tô Nhu thấy thế, vội gật đầu đồng ý, cô ta lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số, “Alo, Quyên Quyên, chuyện ở đây xong rồi, mang cô ta tới đây đi.”

Đầu dây bên kia có vẻ vẫn còn muốn nói thêm , Tô Nhu thấy bà Nghiêm đến bên cạnh thì vội vàng chặn họng, “Được rồi, đến nhanh lên, nhớ là dặn cô ta đừng có nói linh tinh đấy.”

Rồi cô ta cúp điện thoại.

Không bao lâu, Cố Tiêu Tây được bạn của Tô Nhu đưa tới nhà Nghiêm Trạm Thanh.

Bà Nghiêm nhìn đánh giá Cố Tiêu Tây, kiểu này đúng là loại con bà ta thích.

“Cô chính là Cố Tiêu Tây?”

Sắc mặt cô nàng tái nhợt, trong suốt như tờ giấu, đứng giữa phòng khách, yếu ớt muốn đổ sụp xuống, Cố Tiêu Tây gật gật đầu.

Ông Nghiêm không hỏi gì, mắt đánh về phía Tô Nhu, “Sao chị lại chắc chắn con cô ta là của Trạm Thanh?”

Cố Tiêu Tây nghe vậy, vẻ mặt bất ngờ, cô nàng Quyên Quyên đứng bên cạnh cô vội giấu giếm nắm chặt lấy bàn tay cô. Sợ cô nói ra lộ chuyện, Tô Nhu liền cướp lời, “Cha, thời gian trước con có thuê một thám tử tư, có mấy ngày Trạm Thanh không về nhà ngủ, chuyện này cha mẹ cũng biết. ….. Lúc đó, anh ấy đang ở nhà cô ta.”

Ông Nghiêm không biết chuyện giữa Cố Tiêu Tây và Duật Tôn, nhưng ông ta nghĩ Tô Nhu sẽ không nói dối, dù sao chuyện thừa nhận chồng mình có con với người phụ nữ khác không phải là chuyện dễ làm.

“Làm sao mà tôi biết được, nhỡ đâu chị lại lừa chúng tôi giống lần trước thì sao?”

" Cái này dễ thôi," Bà Nghiêm đứng lên từ ghế salon, “Tôi mang cô ta đi kiểm tra là rõ.”

Tô Nhu không ngờ bà Nghiêm lại phải vất vả như thế, cô ta chưa chuẩn bị gì, nhất thời rối loạn không biết làm sao, Quyên Quyên vội kéo lấy tay Tô Nhu, “Bác gái làm vậy là rất đúng, phải kiểm tra mới yên tâm được.”

Bà Nghiêm cầm lấy túi xách bắt đầu đi

Ông Nghiêm nhấp một ngụm nước rồi cũng đứng lên. Tô Nhu vô cùng lo lắng, “Mau gọi điện thoại cho Anna chuẩn bị đi.”

Anna vốn là cô bạn ít tuổi hơn của Tô Nhu và Quyên Quyên, đã mang thai được ba tháng, trong đầu Tô Nhu đang tính đến chuyện vàng thau lẫn lộn.

Quyên Quyên phẩy tay, miệng ghé vào tai Tô Nhu nói, “Con cô ta vẫn còn.”  

Hết chương 61.

Bình luận

í í hic lo comment lung tung mất tem rùi, thui phong bì vậy hé hé  Đăng lúc 1-7-2013 08:57 AM
tem đầu tuần nào  Đăng lúc 1-7-2013 08:29 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách