Say Đắm - Chương 277
| 216 |gudocngontinh
Chương 277: Áp chế
Tạ Chính Khanh nói xong, đẩy Tạ Dao cho một vệ sĩ.
Vệ sĩ đỡ lấy cô ta, mặc kệ cô ta giãy giụa, kéo ra ngoài.
Tạ Dao từ nhỏ đã được Tạ lão gia chiều chuộng, làm sao chịu được sự sỉ nhục bị mất mặt trước đám đông như vậy.
Mắt cô ta đỏ hoe, trừng mắt nhìn Tạ Chính Khanh: "Tạ Chính Khanh, bao nhiêu năm nay chúng ta nước sông không phạm nước giếng, vậy mà vì Tống Chiêu Lễ, anh lại dám đối xử với tôi như vậy, tôi nhất định sẽ nói chuyện này với ông nội, anh..."
Lúc này, Tạ Chính Khanh đang suy nghĩ xem nên xin lỗi Tống Chiêu Lễ thế nào, nghe thấy giọng cô ta, hai bên thái dương giật giật, nghiến răng nghiến lợi: "Bịt miệng cô ta lại cho tôi!"
Tạ Chính Khanh vừa dứt lời, vệ sĩ không dám chậm trễ, vội vàng bịt miệng Tạ Dao lại.
Tạ Dao bị đưa đi, sảnh lớn cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Tạ Chính Khanh hít sâu hai hơi, quay sang nhìn quản lý sảnh: "Mang hai chai rượu ngon đến phòng của anh Tư."
Quản lý sảnh: "Vâng, Tạ tổng."
Tạ Chính Khanh cau mày, sửa lại: "Ba chai đi."
Quản lý sảnh nhướng mày nghi ngờ.
Tặng rượu thường tặng một hoặc hai chai, ai lại tặng ba chai?
Quản lý sảnh đã theo Tạ Chính Khanh nhiều năm, thấy anh ta khó hiểu, Tạ Chính Khanh xoa thái dương nói: "Một chai là để tôi xin lỗi anh Tư."
Một chai rượu để đổi lấy sự yên tâm.
Khi Tạ Chính Khanh mang rượu vào phòng, Liêu Bắc đang luyên thuyên.
"Nghe nói ở một số nơi, tự tử từng bị xem là một trọng tội, thậm chí có thể bị phạt đến chết."
"Nói xem, cái luật ngớ ngẩn này là do ai nghĩ ra vậy?"
Tạ Chính Khanh gõ cửa, Liêu Bắc quay đầu nhìn anh ta, cười trêu chọc: "Ồ, lão Tạ đến tặng rượu à."
Tạ Chính Khanh cười đáp lại, nụ cười có chút gượng gạo: "Hôm nay tiếp đón không chu đáo."
Tạ Chính Khanh nói xong, quản lý sảnh đi theo sau, cúi người đặt rượu xuống.
Tạ Chính Khanh không dám đứng gần Tống Chiêu Lễ, anh ta nhìn quanh phòng, cuối cùng chọn đứng cạnh Liêu Bắc.
Tạ Chính Khanh nói xong, đẩy Tạ Dao cho một vệ sĩ.
Vệ sĩ đỡ lấy cô ta, mặc kệ cô ta giãy giụa, kéo ra ngoài.
Tạ Dao từ nhỏ đã được Tạ lão gia chiều chuộng, làm sao chịu được sự sỉ nhục bị mất mặt trước đám đông như vậy.
Mắt cô ta đỏ hoe, trừng mắt nhìn Tạ Chính Khanh: "Tạ Chính Khanh, bao nhiêu năm nay chúng ta nước sông không phạm nước giếng, vậy mà vì Tống Chiêu Lễ, anh lại dám đối xử với tôi như vậy, tôi nhất định sẽ nói chuyện này với ông nội, anh..."
Lúc này, Tạ Chính Khanh đang suy nghĩ xem nên xin lỗi Tống Chiêu Lễ thế nào, nghe thấy giọng cô ta, hai bên thái dương giật giật, nghiến răng nghiến lợi: "Bịt miệng cô ta lại cho tôi!"
Tạ Chính Khanh vừa dứt lời, vệ sĩ không dám chậm trễ, vội vàng bịt miệng Tạ Dao lại.
Tạ Dao bị đưa đi, sảnh lớn cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Tạ Chính Khanh hít sâu hai hơi, quay sang nhìn quản lý sảnh: "Mang hai chai rượu ngon đến phòng của anh Tư."
Quản lý sảnh: "Vâng, Tạ tổng."
Tạ Chính Khanh cau mày, sửa lại: "Ba chai đi."
Quản lý sảnh nhướng mày nghi ngờ.
Tặng rượu thường tặng một hoặc hai chai, ai lại tặng ba chai?
Quản lý sảnh đã theo Tạ Chính Khanh nhiều năm, thấy anh ta khó hiểu, Tạ Chính Khanh xoa thái dương nói: "Một chai là để tôi xin lỗi anh Tư."
Một chai rượu để đổi lấy sự yên tâm.
Khi Tạ Chính Khanh mang rượu vào phòng, Liêu Bắc đang luyên thuyên.
"Nghe nói ở một số nơi, tự tử từng bị xem là một trọng tội, thậm chí có thể bị phạt đến chết."
"Nói xem, cái luật ngớ ngẩn này là do ai nghĩ ra vậy?"
Tạ Chính Khanh gõ cửa, Liêu Bắc quay đầu nhìn anh ta, cười trêu chọc: "Ồ, lão Tạ đến tặng rượu à."
Tạ Chính Khanh cười đáp lại, nụ cười có chút gượng gạo: "Hôm nay tiếp đón không chu đáo."
Tạ Chính Khanh nói xong, quản lý sảnh đi theo sau, cúi người đặt rượu xuống.
Tạ Chính Khanh không dám đứng gần Tống Chiêu Lễ, anh ta nhìn quanh phòng, cuối cùng chọn đứng cạnh Liêu Bắc.
Quản lý sảnh mở một chai rượu, rót đầy cho mọi người trong phòng, rồi mở một chai khác đưa cho Tạ Chính Khanh.
Mọi người trong phòng đều biết chuyện vừa xảy ra ở sảnh, cũng hiểu được ý đồ của Tạ Chính Khanh, nhất thời không ai lên tiếng.
Tạ Chính Khanh hít sâu một hơi, cầm chai rượu trước mặt, lấy một chiếc cốc rỗng, rót đầy bảy phần, giơ lên nói với Tống Chiêu Lễ: "Anh Tư, hôm nay làm anh khó xử rồi, xin lỗi anh."
Nói xong, Tạ Chính Khanh uống cạn ly rượu.
Tống Chiêu Lễ kẹp điếu thuốc, dựa vào ghế nhìn anh ta, không nói nhận lời xin lỗi cũng không nói không nhận.
Tạ Chính Khanh thấy vậy, trong lòng thấp thỏm, không đoán được suy nghĩ thật sự của Tống Chiêu Lễ, chỉ còn cách rót thêm một ly rượu nữa, tiếp tục uống: "Anh Tư, anh em nhiều năm, anh cứ coi như nể tình anh em trước đây, chuyện hôm nay bỏ qua cho em."
Nói xong, Tạ Chính Khanh uống cạn ly thứ hai.
Tống Chiêu Lễ liếc nhìn anh ta, ánh mắt lạnh lùng, vẫn không nói gì, chỉ gạt tàn thuốc.
Tạ Chính Khanh nhìn anh, nghiến răng, bụng đói cồn cào, lại rót thêm ly thứ ba.
Tạ Chính Khanh cứ uống hết ly này đến ly khác, tổng cộng sáu ly, đến ly thứ bảy thì Tống Chiêu Lễ lạnh lùng lên tiếng: "Đủ rồi."
Dù có tửu lượng cao đến đâu, uống như vậy cũng không chịu nổi.
Tạ Chính Khanh chống tay lên bàn, hơi men bốc lên, cố gắng nở nụ cười: "Cảm ơn anh Tư."
Tống Chiêu Lễ dập tắt điếu thuốc: "Biết cô ta ngu ngốc thì đừng để cô ta ra ngoài, hại mình thì thôi, đừng hại người khác."
Cô ta là ai, mọi người ở đây đều hiểu rõ.
Tạ Chính Khanh nới lỏng cổ áo, dạ dày sôi sục: "Anh Tư nói đúng."
Thấy Tạ Chính Khanh sắp không chịu nổi nữa, Tống Chiêu Lễ cũng không làm quá, cầm ly rượu trước mặt lên uống cạn, nhếch môi cười mỉa mai: "Muốn nôn thì ra ngoài mà nôn, đừng làm ảnh hưởng đến bữa ăn của tôi."
Tạ Chính Khanh cười, như được đại xá: "Vâng, anh Tư."
Tạ Chính Khanh nói xong, chào tạm biệt mọi người rồi vội vàng rời khỏi phòng.
Tống Chiêu Lễ đặt ly rượu xuống, quay sang nhìn Văn Sâm, trêu chọc: "Nghe nói Tống Minh Phục tìm ông à?"
Editor: gudocngontinh
Truyện sưu tầm
Kéo xuống phần XU HƯỚNG ở dưới để đọc chương truyện tiếp theo nhé.
Bình luận