|
Câu chuyện 13 : Set you free
http://static.mp3.zdn.vn/skins/mp3_main/flash/player/mp3Player_skin10.swf?xmlurl=http://mp3.zing.vn/blog?MjAxMi8wNC8wNC80L2UvInagaMENGU2ZjNkNTRjNTQ5MjQ2Y2Q0NTMxZDJlZjNhNjI0ZmUdUngWeBXAzfFNldCBZWeB3UgRnJlZXxNWU1QfDF8NQ
Author: Hss2105
Pairing: Milky
Ost: Set you free - MYMP
Rating: T
Summary: Cuộc đời họ được không biết có thể bên nhau được không?
============================================.==================================
Wooyoung trở về căn hộ của mình sau khi có cuộc nói chuyện thẳng thắng giữa bạn thân của mình. Chắc hẳn giờ này cậu ấy rất đau lòng, Wooyoung lắc đầu buồn bã. Yoseob thật sự yêu Ji Eun sâu đậm, vậy còn mình?
Khi màn đêm buông xuống, bác hàng xóm đang ngáy khò khò bên cạnh. Đối diện là buổi tiệc mừng qua tận thế của những anh,chị hề tung tăng nhảy quanh phòng, nâng cốc. Wooyoung thả mình vào sự trống rỗng, giờ đây cậu phải làm gì đây? Bíp bíp, tiếng kèn xe, tiếng những chiếc xe đua nhau vụt qua những vũng nước mưa. Wooyoung cố gắng nghĩ đến việc mình đang đứng dưới thác nước chảy ầm ầm, cậu ngồi xuống và thở dài trên tảng đá lớn.
Cậu nhìn theo dòng nước chảy, hình ảnh cậu và Ji Eun khi bé đùa vui cùng nhau. Lần đầu tiên Ji Eun tập bơi, Wooyoung nghĩ đến đã bật cười. Nhưng rồi cậu lại nghĩ đến lần đầu cậu tỏ tình với Suzy, đó là lần đầu tiên hai người đi cắm trại chung. Suzy ngã xuống hồ và cậu cứu cô lên, nụ hôn đầu tien của cậu là dành cho cô ấy. Nghĩ mãi nghĩ mãi…
Wooyoung bật người dậy, vò đầu bức tóc, giờ..cậu phải làm sao đây?
Bên bạn bên người mà trước đây cậu từng thích.
Cốc cốc cốc
_”Ai đó?”- Wooyoung.
_”Anh đây, Nichkhun.”-Nichkhun.
Wooyoung đứng dậy mở cửa cho anh mình, Nichkhun nhìn quanh căn phòng trong bóng đêm. Anh bật đèn và kéo ghế ngồi xuống đối diện Wooyoung.
_”Anh đến đây làm gì?”- Wooyoung ngồi bệt xuống giường.
_” Anh lo cho cậu.”- Nichkhun.
_” Em ổn, anh không cần phải lo đâu. “- Wooyoung lắc đầu thở dài.
_” Hừm, đi vào nhà tắm và nhìn cái mặt bây giờ của mình chưa?”- Nichkhun nói chậm trãi.
_” Em nghĩ mình không nên xem thì tốt hơn.”- Wooyoung cười.
_”Còn cười được ha. Giỏi!”- Nichkhun.
Wooyoung ngã xuống giường, đôi mắt cậu nhìn lên trần nhà trắng chớp chớp.
_” Em nghĩ mình biết nên làm gì chưa?”- Nichkhun.
Wooyoung suy nghĩ về những lời ông anh mình nói, cậu thở dài.
_” Em không biết.”- Wooyoung.
_”Bây giờ, trong tim em giờ là Ji Eun hay Suzy?”- Nichkhun.
Wooyoung bật dậy.
_”Suzy.”
_” Tốt, anh chỉ cần biết nhiêu đó.”- Nichkhun gật đầu.
_” Nhưng anh à, em đã hứa với Suzy là sẽ không sống mãi với hình bóng của cô ấy.”- Wooyoung.
_” Ừm, em nghĩ gì về Yoseob ?”- Nichkhun.
_” Yoseob là người bạn thân tốt nhất của em.”- Wooyoung.
_” Ji Eun?”- Nichkhun.
Wooyoung nhắm mắt nghĩ về những kỉ niệm trước đây mà họ có nhưng cũng không thể lấy lại được. Quá khứ đã là chuyện của quá khứ, giờ ..
_” Ji Eun là người em từng rất thích, em không muốn thấy cô ấy đau khổ.”- Wooyoung – “ Tụi em gặp nhau trong phòng giam và khi thấy cô ấy khóc, em lại nhớ được.. đáng ra em không nên nhớ để rồi Yoseob phải buồn lòng, đáng ra..”
Nichkhun gõ gõ vào ghế để cho Wooyoung chú ý mình.
_” Đừng bao giờ trốn chạy khỏi quá khứ Woo à, anh nghĩ rằng dù em có quên đi thì khi Yoseob biết chuyện hai đứa từng quen nhau thì vẫn xãy ra chuyện ban trưa thôi. Với lại, yêu là một chuyện và thích là một chuyện khác. Tình yêu của hai đứa khi ấy là phát triển từ tình bạn, nhưng hai đứa đã xa nhau một thời gian, với lại so với khi ấy thì lúc em hỏi cầu hôn Suzy đã là câu trả lời cho tất cả rồi.”- Nichkhun.
_” Em yêu Suzy..”- Wooyoung buồn bã – “ Em không biết phải ..”
_” Hãy làm theo những gì trái tim em mách bảo ấy.”- Nichkhun nói – “ Giả sử khi một con tàu sắp chìm mà lúc ấy trên đó chỉ có Yoseob, Em và Ji Eun. Em sẽ cứu ai?”
_” Em sẽ cứu cả hai và tự nguyện..”- Wooyoung.
_”Ừm.”- Nichkhun quan sát Wooyoung chăm chú.
_” Em phải ra đi sao?”- Wooyoung.
_” Anh không nói thế, chỉ ý của anh là nếu em thực sự yêu Ji Eun thì hãy chấp nhận con bé. Dẫu sao thì suốt bao năm nó vẫn nhớ đến em. Nhưng nếu em không yêu mà đến với Ji Eun thì không chỉ em làm đau khổ con bé mà còn làm đau khổ cả chính mình nữa.”- Nichkhun.
_” Yoseob thì sao anh?”- Wooyoung.
_”Thằng bé sẽ cần làm những gì mà thằng bé cần, anh cũng không muốn nói về chuyện này. Anh muốn em hạnh phúc.”- Nichkhun –“ Và anh nghĩ nếu em cần thời gian, thì hãy ra ngoài kia làm những gì mà trước đây mình chưa từng làm ấy.”
We often fool ourselves
And say that it's love
Only cause when it's gone We end up being lonely
So how are we to know That it just isn't so
That we just have to let each other go
There were many times
When we shared precious moments
But later realized they were only stolen moments
So how are we to know That it just wasn't so
That we just had to let each other go
Trong căn phòng của mình, Ji Eun lặng lẽ đi tới chiếc hộp và lấy ra sợi dây chuyền mà Wooyoung tặng cô. Cô đã tìm được Wooyoung nhưng mà sao anh ấy cứ khác lạ so với những gì cô từng biết. Wooyoung không hề đùa, không hề cười thoải mái như trước. Cậu ấy có vẻ sợ những gì cô làm cho, cậu ấy trốn tránh cô, vậy là sao?
_” Ji Eun à, mở cửa cho Oppa.”- Seulong.
_” Oppa.”- Ji Eun.
_” Oppa mang cho em bánh.”- Seulong.
_” Chà, nóng hổi thơm quá.”- Ji Eun.
Hai người ngồi xuống giường. Ji Eun quay sang nhìn anh mình khẽ nói.
_” Oppa này, nếu như người con trai luôn cư xử lạ lùng, không thoải mái và luôn trốn tránh mình thì đó có phải là sự từ chối không?”- Ji Eun.
_” Uhm, đúng rồi.”- Seulong –“ Mà sao em hỏi thế?”
_”Không..không có gì ạ…”- Ji Eun.
_” Nếu thằng Wooyoung làm gì em thì ..”- Seulong.
_” Không đâu oppa ạ, không phải do cậu ấy đâu.”- Ji Eun.
_” Uhm, vậy em ngủ đi. À oppa có quà mừng giáng sinh cho em đây.”- Seulong chìa ra một món quà nhỏ được lấy ra từng đằng sau lưng mình.
_” Quà gì thế ạ?”- Ji Eun.
_” Kekeke, anh nghe mấy đồng nghiệp bảo cuốn sách này rất hay nên anh nghĩ em gái anh sẽ thích”- Seulong mỉm cười và đóng cửa lại.
Trong phòng chỉ còn lại mình Ji Eun, cô nhẹ nhàng gỡ bọc quà ra. Cuốn sách “ Tình bạn và tình yêu - những điều còn chưa thể nói hết “ tự truyện của Park Ji Yeon. Ji Eun lật ra trang thứ nhất.
“ Gửi những người bạn và tình yêu còn chưa nói của tôi.”
Ji Eun nhẹ nhàng lật trang và đọc lời nói đầu. Cô đọc và đọc rồi dừng ở dòng chữ.
“ Trước khi tôi hoàn thành bộ tự truyện này, một người bạn của tôi đã bị tai nạn nghiêm trọng và qua đời. Chồng sắp cưới của cô ấy là người bạn tốt nhất của tôi và họ sắp sửa làm đám cưới nhưng trớ trêu thay định mệnh đã an bày rằng họ không thể đến được bên nhau. Tình cảm họ dành cho nhau sâu đậm làm tôi ở ngoài cuộc cũng có lúc vui buồn, cùng khóc với họ. Nếu cho tôi thêm thời gian, tôi sẽ không bỏ lỡ trước khi quá muộn…
Gửi Jang Wooyoung, hy vọng cậu sẽ vực dậy và trở thành người mạnh mẽ. Bạn tôi nhé! “
Ji Eun vội vàng gấp quyển sách lại, cô suy nghĩ, gắn kết các chi tiết với nhau…
If loving you is all that means to me
When being happy is all I hope you'd be
Then loving you must mean
I really have to set you free
Trong quán cà phê ở góc đường, nơi những bản nhạc nhẹ vang lên. Hôm nay quán khá vắng vẻ, Wooyoung vừa uống một ngụm cà phê đen nóng hổi. Cà phê nóng và bánh quy. Wooyoung nhìn ra ngoài kia, những con người hối hả, dòng người tấp nập. Xa xa là một đám người đang bu quanh cửa tiệm mì tương đen. Họ gào thét inh ỏi.
Ting tong.. cánh cửa mở ra, Ji Eun bước vào và tìm kiếm Wooyoung.
_” Ở đây.”- Wooyoung vẫy tay gọi Ji Eun.
_” Wooyoung.”- Ji Eun.
Cô đi tới chỗ Wooyoung và ngồi xuống.
_” Chào cậu.”- Wooyoung.
_”À, Chào cậu.”- Ji Eun.
Họ nhìn nhau rồi không nói gì, nhân viên quán đến hỏi rồi Ji Eun xin ly cam ép. Họ định mở lời nhưng cùng lúc.
_” Wooyoung này,..”- Ji Eun.
_” Ji Eun này,..”- Wooyoung.
_” Thôi, cậu nói trước đi.”- Ji Eun.
_” Nhường cậu.”- Wooyoung.
Ji Eun mỉm cười, cô nhìn ra ngoài. Đám đông lúc này đã giải tán, dàn running man vừa rời khỏi.
_” Cậu nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không?”- Ji Eun.
_” Nhớ.”- Wooyoung.
_” Lúc tranh giành cậu tuột.. haha..”- Ji Eun cười gượng gạo
_” Uhm”- Wooyoung mỉm cười – “ lúc đó cậu rất nóng tính.”
_” Uhm, đúng, và giờ tớ vẫn thế.”- Ji Eun.
Quán vừa chuyển sang bài nhạc khác.
Each day remains my love for you
Keeps growing stronger But everytime we meet
Makes leaving you so much harder
So how are we to know That this just wasn't so
That we just have to let each other go
Họ ngồi cùng nhau hơn 1 tiếng đồng hồ. Ji Eun chợt im lặng rồi ngước nhìn Wooyoung. Cô lấy túi ra và đặt trên bàn.
_” Trả cho cậu.”- Ji Eun.
_” Gì cơ?”- Wooyoung.
_” Đây là những món quà mà cậu tặng tớ, giờ tớ sẽ trả lại cho cậu.”- Ji Eun.
_”Cậu sắp đi đâu sao?”- Wooyoung.
_” Tớ không biết, nhưng mà suốt đêm qua tớ đã suy nghĩ rất nhiều..”- Ji Eun –“ Tớ suy nghĩ về quá khứ, nơi bắt đàu tình bạn của chúng ta, rồi khi chúng ta chia tay và gần 5 năm sau, chúng ta gặp lại nhau.. thật sự tớ đã suy nghĩ rất nhiều và tớ nghĩ là đã đến lúc sẽ tự hứa rằng sẽ quên đi những ký ức ấy.”
Wooyoung lắng nghe chăm chú từng lời Ji Eun nói, cậu đêm qua cũng suy nghĩ rất nhiều. Sau khi anh Nichkhun ra về, cậu đã ngồi nghĩ lại tất cả.
_” Tớ cũng muốn chúng ta bắt đầu lại.”- Wooyoung.
Ji Eun nhìn cậu.
_” Như những người bạn.”- Wooyoung.
Ji Eun biết mà, cô biết Wooyoung sẽ nói thế.
_” Bởi vì Suzy?”- Ji Eun.
_” Sao cậu biết về cô ấy?”- Wooyoung.
_”Tớ đọc quyển tự truyện của Park Ji Yeon.”- Ji Eun –“ Và tớ đã hiểu vì sao cậu lại luôn tránh mặt tớ, gượng gạo khi tớ quấn quít lấy cậu.”
Wooyoung nhìn Ji Eun với đôi mắt tội lỗi.
_” Tớ xin lỗi Ji Eun, ký ức của cậu trong tớ thú thật rất quan trọng và tớ biết trước đây tớ thật ngu ngốc khi không tỏ tình sớm hơn với cậu.”- Wooyoung –“ Nhưng mà khi tớ gặp tai nạn, tớ đã chết đi và sống lại, tất cả kí ức của tớ đã mất hết và khi mà tớ gặp Suzy lần đầu, tất cả sự tin tưởng, hy vọng của tớ đã dồn hết cho cô ấy.”
_” Uhm, tớ hiểu mà.”- Ji Eun mỉm cười.
If loving you is all that means to me
When being happy is all I hope you'd be
Then loving you must mean
I really have to set you free
Letting go is not an easy task
When smiling feels like
I must wear this lonely mask
It hurts deep inside And I just cannot hide
That there's anguish at the thought
That we should have to part
_”Cậu có thể trách móc tớ, nhưng Ji Eun à, xin cậu đừng vì tớ mà đánh mất những hạnh phúc mà mình xứng đáng nhận được hơn.”- Wooyoung.
_” Tớ cũng muốn nói với Wooyoung là, từ khi hay tin cậu đã mất từ ba mẹ tớ, tớ đã luôn tự dằng vặt mình và sống trong đau đớn, mang một cảm giác tội lỗi. Tớ nhớ đến cậu không phải vì tình yêu nữa mà tớ nhớ đến cậu vì cậu Jang Wooyoung đã ám ảnh tớ suốt những năm tháng đó.”- Ji Eun. –“ Giờ thì tớ có thể thở phào được rồi.”
Ji Eun đứng bật dậy và chào tạm biệt. Cô đã nói hết những gì mình cần nói, cô để tiền lên bàn rồi bước ra khỏi quán. Wooyoung chạy theo, họ đứng giữa ngã tư đường.
_”Ji Eun.”- Wooyoung.
_” Tớ cũng mong cậu sẽ được hạnh phúc, Suzy ở thiên đàng sẽ chắc vui lắm vì có người yêu cậu ấy như cậu vậy.”- Ji Eun cười trong nước mắt.
Wooyoung ôm lấy Ji Eun.
Cô nấc lên đẩy Wooyoung ra.
_” Tớ sẽ không theo đuổi cậu nữa, tớ sẽ chấp nhận số phận đã an bày cho mình.”- Ji Eun.
_” Ji Eun à, tớ xin lỗi..”- Wooyoung.
_” Giờ tớ trả tự do cho cậu đó.”- Ji Eun lau nước mắt, cười.
Wooyoung im lặng không biết nói gì, Ji Eun đã quyết tâm rồi. Vậy cậu cũng chẳng còn cách nào hơn ..
_” Tạm biệt, Wooyoung, người mà tớ từng thích.”- Ji Eun mỉm cười với đôi mắt rưng rưng.
_” Tạm biệt, Ji Eun, người mà tớ từng thích.”- những dòng nước mắt chảy trên đôi má của Wooyoung.
Ji Eun nhón chân và lau nước mắt cho cậu. “ Cậu khóc..xấu lắm..đừng khóc.”
Họ tạm biệt nhau, mỗi người rẽ một hướng khác nhau.
Cuộc chia tay kết thúc tại góc đường ấy.
Nơi mà trước đây 5 năm về trước là khuôn viên của sân vui chơi, nơi có cây cầu tuột, nơi tình bạn của họ bắt đầu và cũng là lời nơi kết thúc cho chuyện tình của họ.…
If loving you is all that means to me
When being happy is all I hope you'd be
Then loving you must mean
I really have to set you free
end story 13 |
|