Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: kadaj97
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Cổ Đại] Trăng Lạnh Như Sương | Phỉ Ngã Tư Tồn

  [Lấy địa chỉ]
41#
 Tác giả| Đăng lúc 3-4-2013 14:02:25 | Chỉ xem của tác giả
kadaj97 gửi lúc 26-3-2013 21:36
TIẾT TỬ

->dieubangvu ^^!bạn hỏi "có ý gì" làm mình hơi sợ. . .
mình mới nhập làng nên cũg chỉ kết bạn và giới thiệu truyện thui mà
truyện của PNTT rất hay nhưg có lẽ SE nên nhiều người ko thích{:428:}
rất cám ơn bạn vì đã ủng hộ {:155:}
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

42#
Đăng lúc 3-4-2013 14:17:58 | Chỉ xem của tác giả
ôi truyện của mẹ kế 10 truyện thì 9.5 truyện SE thế mà cứ muốn lao đầu vào huhu {:168:} hay là mình mắc chứng tự ngược?
nhảy hố mới nên phải mua thuốc trợ tim mới được ! hi vọng chỉ ngược bình thường thôi !
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

43#
 Tác giả| Đăng lúc 3-4-2013 14:39:12 | Chỉ xem của tác giả
huetrinh gửi lúc 3-4-2013 14:17
ôi truyện của mẹ kế 10 truyện thì 9.5 truyện SE thế mà cứ muốn lao đầu vào huhu {:168 ...

^^nàg cũg là một "Phỉ đồ" đấy à *bắt tay*
đừg lo, ta đã nhảy hố và vẫn còn sống sót để đào thêm mấy hố cho các nàng nhảy{:425:}
tks đã ghé nha{:173:}

Bình luận

hjhj! hi vọng sống để bò ra :)  Đăng lúc 3-4-2013 02:42 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

44#
Đăng lúc 3-4-2013 16:15:07 | Chỉ xem của tác giả
Tác phẩm của mẹ kế....
Chắc chờ khi nào tâm trạng ko tốt mới đọc dc ^^
tâm trạng đang tốt mà đọc vào chắc tự kỷ luôn ^^
Ủng hộ chủ theard ^^

Bình luận

hì, ko khéo tâm trạng tốt lại vì này mà thành xấu thì hỏg bét^^  Đăng lúc 3-4-2013 09:20 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

45#
Đăng lúc 3-4-2013 18:22:18 | Chỉ xem của tác giả
kadaj97 gửi lúc 26-3-2013 21:36
TIẾT TỬ

vào ủng hộ bạn 1 tay đây {:292:} mình cũng hay đọc tiểu thuyết và mê ngôn tình lắm
truyện này HE hay SE thế b?
{:286:}

Bình luận

là se thì phải  Đăng lúc 5-4-2013 12:02 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

46#
Đăng lúc 3-4-2013 19:11:43 | Chỉ xem của tác giả
kadaj97 gửi lúc 3-4-2013 13:21
ối, đừng mà, đừng mất niềm tin chứ, cuộc sống vẫn đẹp lắm
phải nói là tru ...

ta không ủng hộ nàng thì ta chui vào đây làm chi cơ chứ {:422:}
truyện mới 2 chương mà thấy công nhận là không thê lương không lấy tiền luôn ^^
ta đọc mấy bộ ngược dù là ngược thân hay ngược tâm ta đều thấy đau tim vào ám ảnh hết á
chờ một ngày mưa tầm tã hay bão (cấp bao nhiêu cũng được) ta sẽ đọc 1 lèo bộ này nhé
đọc vậy cho nó tâm trạng he he he
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

47#
 Tác giả| Đăng lúc 3-4-2013 19:43:52 | Chỉ xem của tác giả
butterfly_93 gửi lúc 3-4-2013 19:11
ta không ủng hộ nàng thì ta chui vào đây làm chi cơ chứ
truyện mới 2 chương ...

ừ^^
nghe bạn editor nói cũng đag cố hoàn để post 1 lèo lun
chờ nhé, thankx nàng đã yêu thích:">
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

48#
 Tác giả| Đăng lúc 3-4-2013 19:51:18 | Chỉ xem của tác giả
khiluotquanhau gửi lúc 3-4-2013 18:22
vào ủng hộ bạn 1 tay đây  mình cũng hay đọc tiểu thuyết và mê ngôn tình lắ ...

hic, nếu nàng mê ngôn tình nhưg sợ SE thì ta cũg rất buồn . . .
SE nàg ạ, nhưg độ hay của tác phẩm thì ko cần phải lo:">
rất vui vì nàg đã ghé
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

49#
 Tác giả| Đăng lúc 3-4-2013 21:15:36 | Chỉ xem của tác giả
CHƯƠNG 3: DÃI CỬA CHỜ HÔM VỀ BÊN MỘNG


Phảng phất một ngọn gió xuân khe khẽ thoảng qua, hoa đào trong vườn Thượng Uyển dần nở rộ.

Song đê chạy dài mười dặm từ đông sang tây, dòng nước cuộn chảy xiết màu ráng đỏ, hai bên bờ sông Phu hoa đào khoe sắc xen lẫn với hàng liễu rủ vàng nhạt in bóng trên mặt nước khiến cho từng gợn sóng cũng sáng lên diễm lệ. Quả nhiên là một trong bốn mươi sáu cảnh đẹp Thượng Uyển "Song đê tri xuân".

Thượng Uyển xưa vốn là vườn hoa trong tư dinh đại học sĩ tiền triều tên Triệu Mật, diện tích vô cùng rộng lớn, về sau bị phá hủy bởi nạn lửa binh, trở thành một mảnh đất hoang tàn đầy ngói gạch vụn. Tới triều đại Vĩnh Khánh, thiên hạ thái bình nước non giàu mạnh, Cảnh Tông Hoàng đế bèn cho tu sửa nơi đây, dựng lên những đình đài lầu gác, trải qua ba đời vua ngót nghét trên năm chục năm, đến năm đầu triều Thiên Hữu thì xong bốn mươi sáu cảnh, trở thành vường ngự uyển quy mô nhất của hoàng gia.

Thượng Uyển hành cung cách Tây Trường kinh không quá sáu mươi dặm, xa giá một ngày là tới nơi. Kể từ thời Cảnh Tông Hoàng đế, hàng năm các cuộc du xuân cùng săn bắn đều được tổ chức ở đây. Năm nay Hoàng đế cũng theo lệ dẫn các cung phi mỹ nữ cùng quan lại, rầm rầm rộ rộ đại giá rời Tây Trường kinh, dừng chân nghỉ tại Thượng Uyển. Liền mấy ngày lập xuân, yến tiệc liên tiếp được dọn ra, vua và quần thần tận lực vui vẻ, cảnh tượng sôi nổi náo nhiệt không ngừng. . .

Trước mắt Như Sương đang làm việc tại “Ngọc thần liên ba” – một trong bốn mươi sáu cảnh đẹp Thượng Uyển. Đây là một quán viện cực tốt cho nghỉ ngơi vào mùa hè, sau lưng có hồ, rừng tùng vây quanh, vô cùng tĩnh mịch.

Đáng tiếc Hoàng đế xưa nay chỉ thích lạnh mà không ưa nóng, hàng năm đến tháng sáu liền xa giá Đông Hoa kinh nghỉ mát, cho nên khu nghỉ mát nơi Thượng Uyển cảnh đẹp đấy nhưng vô giá trị, chỉ có vài cung nữ do Trực điện phân phó làm đôi việc quét dọn, vẩy nước. Như Sương ở đây đã hơn một tháng, công việc mỗi ngày cũng chỉ có cầm chổi quét bụi bặm, đến chiều đã chẳng còn việc, rất đỗi nhàn hạ.

Ngày hôm đó làm xong nhiệm vụ, các cung nữ tụ tập chơi đùa với nhau, ngắt hoa hái cỏ. Như Sương vốn thường ngày không ưa nói chuyện, nên lặng lẽ ngồi một bên xem các nàng chọi cỏ với nhau.

Lúc này vào độ xuân chín, tiết trời đương thịnh, Thượng Uyển tràn ngập những kỳ hoa dị thảo, người tìm cỏ, kẻ hái hoa, bảy miệng tám lời, ồn ào náo nhiệt. Đến tận lúc Tiểu Dư – tiểu thái giám của Trực điện mang chổi mới đến cũng chẳng ai thèm để ý.
Như Sương bèn đứng dậy tiếp nhận thẻ bài, ghi tên vào mặt trên, đoạn theo Tiểu Dư đến chỗ phòng kho. Lúc mở cửa phòng kho, Tiểu Dư nhìn quanh thấy không có ai, bèn hạ thấp giọng nhỏ như muỗi:

“Nghe nói Hoàng thượng muốn ban thưởng mười hai cung nữ cho Đạt Nhĩ hãn vương, mong cô nương sớm lo liệu.”

Như Sương gật nhẹ một cái, nhẹ đến nỗi ngay cả viên ngọc trên hoa tai cũng không lay động nửa phần, Tiểu Dư cũng rời đi.

Mấy ngày trôi qua, quả nhiên ban Ti Lễ hạ lệnh, từ trong hậu cung sẽ lựa chọn mười hai cung nữ ban cho Đạt Nhĩ hãn vương – lúc này sắp ra về.

Như Sương nghe thấy tên mình trong danh sách, vốn là trong dự kiến, thái độ thờ ơ chẳng chút bận tâm.

Mười hai cung nữ vừa được tuyển ra liền bị đưa đến một khu riêng biệt, được ban Ti Lễ chỉ dạy các lễ nghi. Đến khoảng hơn nửa tháng sau, thời điểm Đạt Nhĩ hãn vương khởi hành về phiên(vùng quan ngoại[0]) sẽ dẫn các nàng đi cùng.

Đạt Nhĩ hãn vương đã ngoại lục tuần, tuổi già sức yếu, lại là phiên vương khác họ, theo lệ cũ nếu không có chiếu thì không được vào kinh. Vùng quan ngoại cát sỏi mênh mông, cực kỳ nghèo khổ. Các nàng đi chuyến này chỉ sợ cả đời cũng chẳng còn cơ hội trở về, nên dù cho hằng ngày ăn sung mặc sướng, lại có chuyên gia hầu hạ nhưng mười hai cung nữ được tuyển chọn vẫn mang tinh thần ảm đạm thê lương như cũ, quay lưng lén gạt nước mắt.

Đêm hôm nay, Như Sương vừa chợt tỉnh giấc, nghe vọng lại mơ hồ có tiếng nỉ non. Các nàng vốn hai người một phòng, vậy nên nàng biết chắc chính là cô cung nữ giường bên.

Ban đêm yên tĩnh, Như Sương vốn khó ngủ, lúc này đã tỉnh rốt cuộc không ngủ lại được, chỉ đành mở to hai mắt nằm đó, nghe tiếng khóc ai oán, trong lòng thẫn thờ mà chẳng có nửa phần thương cảm.

Còn có thể khóc, thật tốt!

Nàng ngay cả muốn khóc cũng khóc không được, nước mắt đã sớm khô cạn. Ngày Tiểu Hoàn chết đi cũng là lần cuối cùng nàng gào khóc, để cho nước mắt cả cuộc đời này đều chảy kiệt. Nàng từ nay không còn nước mắt để chảy, muốn chảy chỉ có thể là chảy máu!

Đáy lòng giống như tiềm tàng một ngọn lửa âm ỉ, lục phủ ngũ tạng đều đau như bị đốt. Nàng không thể lại nghĩ đến Tiểu Hoàn, nghĩ về quá khứ từ trước mười sáu tuổi, bởi chỉ thoáng nhớ lại nửa phần, máu nóng trong tim sẽ quay cuồng dậy lên mãnh liệt khiến nàng không áp chế nổi.

Lòng bàn tay nàng nóng bỏng, lần bên dưới chiếc gối lấy ra một lọ nhỏ màu bạc, mở nắp bên trong đều là thuốc viên lớn như đậu tằm, một luồng hương khí lành lạnh tản mát, xộc lên mũi làm sinh ra một cảm giác trấn định tức thì. Nuốt xuống một viên, rốt cuộc hơi thở cũng đã bình ổn lại.

Vì lần trước nàng bị ngạt quá lâu, tâm mạch thường suy yếu, Duệ Thân Vương nhờ một thầy thuốc có tiếng bào chế cho loại thuốc viên bí truyền này, từ ngày nàng vào cung, sai người đưa lọ thuốc đến tận tay nàng; lúc phát bệnh chỉ cần ăn một viên là sẽ hồi phục. Nếu một ngày nào đó hen suyễn chữa không được, cứ thế chết đi, không biết là hạnh phúc hay là bất hạnh.

Thuốc dần dần có hiệu lực, khó chịu trong người cùng nhịp tim dồn dập rốt cũng trở lại bình thường.

Nàng nhớ lại ánh mắt tản mạn lười nhác của Duệ Thân Vương, khi con ngươi gã quét qua, nàng có ảo giác tựa hồ không phải đang nhìn mình, mà y đang nhìn một lưỡi dao sắc bén vô song, không một tiếng động xuyên thủng da thịt, đâm vào nơi tâm mạch quan trọng nhất của đối phương. Trong con ngươi ấy luôn lấp lóe một tia sáng, thảng hoặc ánh lên nét ngông cuồng ngạo nghễ, cái miệng khẽ nhếch, ngay cả ý cười tựa có dường không kia cũng toát lên phong thái quý tộc vương giả.

Năm xưa thiếu nữ chỉ giấu mình trong khuê phòng, ngoài cha và các anh, những người khác giới Như Sương quả thực chưa gặp nhiều. Nàng ngẫu nhiên nhớ đến vài vị anh lớn trong gia đình, nhưng bọn họ hằng năm đều theo cha chinh chiến bên ngoài, về nhà dù có dỡ bộ giáp thay bằng quần áo thường ngày, khuôn mặt ngăm đen đậm nét phong sương cùng đôi mắt quắc ánh nhìn như chim ưng vẫn khiến người ta không dám đến gần.

Mà con ngươi tinh anh của Duệ Thân Vương, luôn tản mạn vô thần, tựa như bất kỳ cái gì trên đời cũng không thể khiến gã hứng thú.

Nhưng nàng biết gã muốn gì, nàng biết bên dưới cái vẻ thờ ơ lạnh nhạt cất giấu một dã tâm mãnh liệt hơn cả. Gã là đứa con được yêu chiều nhất của Hưng Tông Hoàng đế, trong người gã vẫn chảy xuôi một dòng máu hoàng gia Ngu tộc tàn bạo khát máu. Gã muốn lợi dụng nàng để đạt được điều gì, mà nàng cũng sẽ lấy được thứ mình muốn, một trận giao dịch này, nàng quyết không chịu thiệt.

Nàng cuộn tròn trên giường không nhúc nhích, từ ngày cửa nát nhà tan, nàng vẫn luôn có một tư thế ngủ như vậy, tựa như một con thú bé nhỏ sợ hãi chốn rừng rậm, không bao giờ dám yên giấc. Nàng cứ lẳng lặng nằm co quắp như vậy, lắng nghe ngoài cửa sổ âm thanh nho nhỏ khẽ đáp trên mặt tàu chuối non vừa xòe lá.

Đó là một ngày mưa, có bấy nhiêu giọt lưa thưa từ ban đêm cứ bay bay mãi cho đến tận buổi bình minh. Lúc mọi người sửa soạn trang điểm, ban Ti Lễ đã cho người đến thúc giục “Đừng lầm canh giờ”.

Do tính chất một buổi trọng đãi phiên vương , theo lệ Hoàng hậu phải ra mặt cùng mười hai cung nữ, thăm hỏi cổ vũ vài câu, làm lễ tiễn biệt. Nhưng đương kim Hoàng đế lúc còn là tứ gia Nghị Thân Vương, nguyên phi là Chu thị đã bệnh nặng, Hoàng đế vừa lên ngôi không quá một năm thì Hoàng quý phi được coi như phó hậu lại đẻ non mà chết, bởi vậy trung cung (nơi ở của Hoàng hậu) vẫn bỏ không chờ chủ, đành phải phân phó cho vị nương nương địa vị cao nhất nội cung hiện thời là Hoa phi chủ trì ban thưởng yến tiệc.

Như Sương xốc lại tinh thần, cùng mọi người rửa mặt chải đầu, thay bộ đồ mới, đều là quần áo trẻ trung hợp thời được cục thêu thùa đặc cách may; một chiếc áo đơn màu vàng nhạt cùng váy xanh lá mạ. Mười hai mỹ nữ duyên dáng yêu kiều, tư thái lả lướt, dung mạo xinh đẹp, theo sau thái giám ban Ti Lễ đi đến yến tiệc.

Tiệc rượu diễn ra ở Minh Nguyệt Châu. Đó là một hòn đảo nho nhỏ nổi lên giữa hồ, gác qua mặt hồ là một chiếc cầu đỏ cong cong, lan can cũng đỏ, chẳng khác nào một chiếc cầu vồng nổi giữa sóng nước.

Mọi người đang theo từ trên cầu khúc khuỷu đi xuống, bỗng thình lình vang lên một tràng vỗ tay tán thưởng xa xa. Thái giám vội vàng quát khẽ một tiếng, các nàng đã được dạy dỗ, cũng lập tức cung kính quỳ xuống trên thềm đá.

Như Sương đưa mắt trong khẽ liếc, chỉ thấy dập dềnh trong hồ một chiếc thuyền hoa cực lớn, bốn phía còn có hơn mười thuyền nhỏ tùy tùng vây quanh, trong thuyền mơ hồ vọng ra tiếng sáo trúc du dương. Như Sương nhìn mũi thuyền hình rồng, ô lọng của đám quan lại đang vây quanh khoang đầu, trong mênh mang mưa phùn lờ mờ nhận ra, chính là ngự thuyền, lòng dạ không kìm được cơn điên cuồng, hình như có vật gì đang muốn từ trong ngực bắn ra, máu toàn thân cũng xông hết lên đỉnh đầu. Nàng cố sức cắn chặt môi, khó khăn lắm mới đè lại nỗi kích động từ đáy lòng.

Nguyên địa thế của Thiên triều tây cao mà đông thấp, trong có hơn phân nửa châu quận giáp biển, rất nhiều ao hồ, nên người dân trong nước vẫn thường dùng thuyền đi lại. Loại thuyền này trên được xây thêm tầng, lung linh như lầu các, được gọi là “thuyền lầu”, kỹ thuật chế thuyền xuất phát từ chư quốc Lương Văn mà ra.

Ngự thuyền đương nhiên phải rộng rãi sáng sủa, mái đẹp nóc quý, ngà treo trên đấu củng[1] , tựa như một tòa lâu đài nhô lên giữa nước, phiêu đãng trong hồ, đàn ca múa hát nương sóng nước vỗ về càng thêm mênh mang trầm bổng. Phóng tầm mắt về hai phía bờ sông hàng liễu biếc rủ cành xen kẽ những cụm anh đào rực rỡ, cách đó không xa là lầu gác ẩn hiện trong làn mưa bụi giăng giăng, cả không gian đẹp hoàn mỹ như một bức đồ quyển (tranh cuốn).

Thật sự là một cảnh núi sông lộng lẫy quý báu!

Duệ Thân Vương khẽ nhấp một ngụm rượu cay nóng, ánh mắt như vô tình hữu ý trôi về phía vị đế vương đang ngự trên tòa. Tòa son chín rồng, mỗi một chiếc vảy rồng vàng đều sống động như thật, Hoàng đế ngồi ngay ngắn bên trên, ra chiều đang lắng nghe Dự Thân Vương cùng Đạt Nhĩ hãn vương đàm tiếu, khóe miệng thảng hoặc khẽ cong lên, nhìn qua tưởng đang cười, nhìn lại đã thấy hình như không phải vậy.

Hoàng đế xưa nay quả thực cười mà không vui, có lẽ bởi thời Hưng Tông còn tại thế cũng không yêu thích đứa con này cho lắm, mà mẫu phi của chàng là Chung thị lại thiên vị đứa con nhỏ là hoàng tử thứ mười một Kính Thân Vương Định Vịnh, cho nên một tuổi thơ sống giữa sự coi nhẹ của song thân đã dưỡng thành một vị Hoàng đế tính tình lạnh nhạt, ơ hờ.

Ngôi vị Hoàng đế này vốn không thuộc về chàng, thời Hưng Tông Hoàng đế còn trị vì, bốn mươi năm ở ngôi ông có mười hai người con trai, mà Duệ Thân Vương Định Trạm là hoàng tử thứ sáu, chính do quý phi Mạo thị sinh ra.

Mạo quý phi xuất thân nghèo khổ, sau lại được Hưng Tông một mực yêu quý, sinh Định Trạm không lâu liền được sắc phong làm Hoàng quý phi. Con dựa hơi mẹ, Định Trạm từ bé đã tỏ ra thông minh vượt trội, Hưng Tông đương nhiên có ý lập hắn ta làm Thái tử, thế nhưng nhóm quan Thừa nội các[2] lại vâng mệnh quy chế từ xưa, chủ trương đưa con trưởng của Hoàng hậu là Định Nghi lên ngôi.

Định Nghi tư chất tầm thường, Hoàng đế từ xưa đã không coi trọng đứa con này, vì thế mà vua tôi giằng co. Các quần thần lấy việc từ chức để uy hiếp, bãi triều một thời gian, Hưng Tông cuối cùng đành phải nhượng bộ, lập Định Nghi làm Thái tử, còn đứa con yêu Định Trạm thì sắc phong cho làm Duệ Thân Vương. Lúc này Duệ Thân Vương mới hơn chín tuổi, nhưng là vị hoàng tử duy nhất của bản triều suốt bốn trăm năm qua được phong vương khi còn là vị thành niên.

Sau khi Hưng Tông băng hà, thái tử Định Nghi vào thế chỗ, lấy hiệu Mục Tông Hoàng đế. Năm được phong Thái tử, Mục Tông mười tám tuổi, Hưng Tông rèn giũa cực kỳ nghiêm khắc, Định Nghi thường trước mặt phụ hoàng ngay cả đi cũng không dám nhầm nửa bước, cả quãng thời gian mười năm trời luôn bị gò ép trong khuôn vàng thước ngọc; thời điểm lên ngôi có khác gì chim sổ lồng, cá về bể, thỏa sức mà ăn chơi trác táng.

Ông ta chỉ răm rắp mù quáng theo đám hoạn quan bày vẽ, hoang dâm vô độ, ngay tại quốc tang đã tức tốc mở cuộc tuyển chọn mỹ nữ, lấp đầy cả nội cung, lại còn tin lời bọn đạo sĩ ăn “thuốc hồi xuân”, kết quả đăng cơ mới được bốn tháng, còn chưa kịp đợi đến năm thứ hai thay đổi niên hiệu, vào ngày Bính Tý tháng mười năm Thiên Hữu thứ bốn mươi hai, nửa đêm khuyu khoắt đã từ giã cõi đời vì bạo bệnh nơi chính điện.

Trong vòng một năm mà có đến hai Hoàng đế băng hà, Mục Tông chết, theo như tổ huấn thì “Huynh chết đến đệ”, cần phải nhanh chóng đưa một vị hoàng tử của Hưng Tông lên kế vị.

Được xưng là “Nội tướng” trong ban Ti Lễ, thái giám chấp bút Lý Cẩm Đường cấu kết với em trai cùng mẹ của Mục Tông cũng là con trai thứ hai của Hưng Tông: Lễ Thân Vương Định Đường, phong tỏa tin tức Mục Tông băng hà, ngay trong đêm điều lực lượng quân cấm vệ vào thành.

Lễ Thân Vương Định Đường tự cao tự đại vì là con thứ trưởng của Hưng Tông, ý đồ lợi dụng cấm quân mưu soán ngôi đoạt vị. Ai hay tướng chỉ huy quân doanh Sử Mộ Nguyên chỉ là vờ vĩnh đáp ứng, đợi đến lúc lâm trận bất ngờ xoay mũi giáo, chia quân binh làm hai nẻo, một đằng bao vây vương phủ Lễ Thân Vương, giam lỏng Định Đường, một đằng thì ồ ạt vây siết tử cấm thành, chặn đứng cửa cung.

Lý Cẩm Đường dĩ nhiên còn chưa hay tin, vẫn theo sách cũ sai quân rộng cửa chờ đón, có ngờ đâu Sử Mộ Nguyên dẫn mấy vạn hùng binh đồng lòng rước một nhân vật đi vào, chính là Nghị thân vương Định Thuần.

Lý Cẩm Đường bấy giờ biết thất thế, lập tức quỳ mọp xuống hô to Nghị Thân Vương “vạn tuế”. Định Thuần chẳng qua cười lạnh một tiếng, tự tay vung kiếm phạt bay đầu tên Cẩm Đường, sau đó dùng vạt áo bào mà lau máu, lệnh cho Mộ Nguyên “Trừ gian nịnh, đuổi loạn thần”, Mộ Nguyên khom người lĩnh mệnh.

Ban đêm, quân doanh đóng cửa thành đại hạ sát đồng đảng của Định Đường cùng họ Lý, những trang sử sách đời sau gọi đó là “Bính Tý chi biến” (biến cố ngày Bính Tý).

Ngay sau khi Cẩm Đường mất mạng dưới mũi kiếm Nghị thân vương, vương phủ Lễ Thân Vương bỗng xảy ra hỏa hoạn, ngọn lửa bùng lên khiến cả bầu trời đế đô đêm ấy rực hồng.

Lúc bấy giờ trăm họ trong thành mới hay có biến, bởi quân đội lúc vào thành đã phái một lực lượng quân binh duy trì giới nghiêm về đêm, do chính tay Dự Thân Vương – tâm phúc thường ngày của Nghị Thân Vương – dẫn đầu, tất cả mọi người đều bị cấm lai vãng giữa đường, khiến cho lòng người càng thêm bội phần kinh loạn không biết làm sao cứu hỏa.

Về sau người ta đều kháo nhau, Lễ Thân Vương Định Đường vì âm mưu phản nghịch bại lộ mà uất thẹn phóng hỏa tự thiêu. Hơn ba trăm mạng người trong vương phủ cũng theo một ngọn lửa mà về với cát bụi, không sót dù chỉ một mạng. Bấy nhiêu rường cột chạm trổ dài đến vài dặm trong phủ, bao đình đài gấm vóc, tất thảy đều ở trong ngọn lửa ngút trời mà hóa thành hư ảo.

Liên tục ba ngày, lửa bùng lên cuồn cuộn khói đặc, đó là thời điểm ánh sáng trên thế gian bị những luồng thế lực âm u trùm phủ, mãi đến chập tối ngày thứ tư mới có quân từ kinh đô và vùng lân cận đến dập tắt dần dần. Lúc bấy giờ vương phủ Lễ Thân Vương đã sớm bị đốt chỉ còn một mảnh hoang tàn, từ trong cung đến cửa đình đều chỉ nghe hô một tiếng “giết”, không chỉ có bè đảng của Lý Cẩm Đường mà ngay cả tâm phúc của Lễ Thân Vương cũng đều theo chủ về chầu Diêm vương.

Nghị Thân Vương Định Thuần tại triều đình xưng đế, năm thứ hai đổi niên hiệu là Vĩnh Thái, cũng chính là đương kim Hoàng đế.

Chỉ mấy ngày trước “Bính Tý chi biến”, Duệ Thân Vương vừa hay lại bị Mục Tông điều đi dụ lăng tế thờ Hưng Tông, đợi đến khi trở về, thì thế cục đã định.

Hoàng đế khiển sứ giả ra tận ngoại ô nghênh đón, Duệ Thân Vương chỉ đành cúi đầu xưng thần. Hoàng đế đối xử với người anh em này cũng cực kỳ khách khí, ban cho thật lớn số lượng tiền tài trang ấp, lại ban thưởng hắn bổng lộc thân vương gấp đôi.

Vốn được Hưng Tông sủng ái quá mức, Duệ Thân Vương thuở nhỏ đã xa hoa vô cùng. Lúc này không ai quản thúc, lại càng ăn chơi đàng điếm, không có chí tiến thủ, mỗi ngày chỉ ở trong vương phủ của mình dùng đủ các của hiếm lạ quái đản để mua vui.

Duệ Thân Vương có tài viết thư pháp rất đẹp, bọn tay chân vì muốn nịnh nọt nên thường đi chiếm đoạt những bức thư pháp gia truyền của các bậc học sĩ. Vừa thích đâm giết đầy tớ, lại hay cường đoạt con gái nhà lành làm thê thiếp. Một thời khiến cho lòng dân căm tức sôi sục, ngay đến quan Ngự sử cũng liên tục dâng lên tấu chương can gián, song đều bị Hoàng đế nhất nhất gạt bỏ. Bây giờ cả triều đình đều biết Hoàng đế đối với người anh em này là mở một mắt nhắm một mắt.

Duệ Thân Vương mỗi lần ngự triều thì đều tỏ ra bớt phóng túng, song khi trở về lại theo thói cũ tìm hoan mua vui, hoang đàng khôn kể.
~O~


[0]Quan ngoại:vùng đất phía đông Sơn Hải Quan hoặc vùng đất phía tây Gia Cốc Quan, Trung Quốc.
[1] "đấu củng": một loại kết cấu đặc biệt của kiến trúc Trung Hoa, gồm những thanh ngang từ trụ cột chìa ra gọi là củng và những trụ kê hình vuông chèn giữa các củng gọi là đấu.
[2]Nội các 內閣 là tên một bộ quan, gọi tắt là các. Các thần 閣臣 là bầy tôi trong tòa Nội các. Ở nước quân chủ thì giữ chức tham dự các chính sự, ở nước lập hiến thì là cơ quan trung ương hành chính cao nhất.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

50#
Đăng lúc 3-4-2013 21:22:12 | Chỉ xem của tác giả
Ủng hộ hết mình truyện của mẹ kế luôn, mẹ kế viết truyện ngược tâm rất hay
Ưa nhất là các thể loại truyện cổ đại như thế này
Đọc văn án buồn buồn kiểu này chắc mẹ kế lại cho nó một cái sad ending quá
Cảm ơn bạn đã giới thiệu nha
Hóng hóng
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách